Mỹ Nhân Sư Đệ Không Bình Thường

Chương 52: 52




Lê Hôn chống đầu ngồi ở ngọc liễn, nhìn Thiên Linh Tông bị màn hào quang ánh vàng bao phủ, không quan tâm lắm mà quay đầu hỏi Dạ Vân Huyền: "Còn mất bao lâu?"
"Tối ngày mai là có thể phá trận pháp hộ sơn này." Dạ Vân Huyền trả lời.
"Ừm."
Tối ngày mai, thời gian vừa vặn tốt, Lê Hôn nhìn không trung như lửa cháy từng chút từng chút một tối đen lại, trong mắt lập lòe.

"Đó là ai?" Hắn chú ý tới một người, liên tiếp giết rất nhiều ma tu.
"Hình như là đệ tử Thiên Linh Tông, tên Mạc Hà."
"Có chút bản lĩnh, ta đi gặp hắn."
Dạ Vân Huyền nhíu mi một chút, đột nhiên xoay người lui về phía sau.
Nơi ban đầu họ đứng biến thành một hố cát.
Dạ Vũ Tễ thần sắc có chút phức tạp, hắn thu tay, nói: "Dạ Vân Huyền, đệ vì sao lại biến thành như vậy?"
"Ta vì sao biến thành như vậy? Chắc hẳn huynh trưởng biết rất rõ." Dạ Vân Huyền cười, không thèm để ý chút nào mà tiếp tục vung kiếm này đến kiếm khác.

Dạ Vũ Tễ thần sắc trở nên rất kỳ quái, không hề lưu tình, một đạo kiếm phong đánh tới, ngay sau đó lại mấy chục đạo kiếm phong.
"Thật nên để mẫu thân nhìn thấy dáng vẻ này của đệ, bà lo lắng cho đệ lâu như vậy vô ích."
Dạ Vân Huyền trong mắt hiện lên giãy giụa, nhắm mắt, khi mở ra, một mảnh thanh tỉnh kiên định.
"Đường chính là do ta chọn, không ai có thể ngăn cản ta."
Mạc Hà lạnh nhạt mà giết một tên rồi lại một tên ma tu, lúc Chiết Liễu đuổi tới, gần như bị máu tươi khắp người Mạc Hà dọa.


Tựa như một ác ma mới từ địa phủ bò ra.

"Mạc Hà." Chiết Liễu bị mũi kiếm chĩa trên cổ ngừng bước chân, "Là ta…"
Mạc Hà ngẩn người, thu kiếm, nói: "Xin lỗi."
"Không sao." Chiết Liễu quay lưng về phía hắn, "Chúng ta đi tìm các đệ tử khác tập hợp đi."
Dứt lời, hắn nâng kiếm ngăn cản công kích: "Nơi này ma tu quá nhiều."
"Nhị sư huynh, huynh đi đi." Mạc Hà dừng một chút, "Ta không quay về đâu."
"Mạc Hà!" Chiết Liễu hơi tăng thêm ngữ khí, xung quanh ma tu càng ngày càng nhiều, "Cứ như vậy ngươi sẽ bị kiệt sức mà chết."
"Ta đã sớm đã nghĩ xong mình chết như thế nào rồi, hiện tại chính là điều ta muốn nhất."
"Hả?"
Lê Hôn khoanh tay đứng trên không trung, lần này cách rất gần, hắn liền nhận ra Mạc Hà, "Ta biết ngươi, ngươi là sư đệ của Trần Ám Hương."
Lê… Lê Hôn? Chiết Liễu nhìn nhìn xung quanh, những tên ma tu đó đột nhiên lui ra phía sau, xa xa mà bao vây bọn họ ở giữa.

Hắn lại nhìn về phía Mạc Hà, thấy Mạc Hà không nói một lời, gắt gao mà nhìn chằm chằm Lê Hôn, trong lòng đột nhiên cảm giác có chút không ổn, nói: "Ngươi, ngươi đừng kích động." Hắn lại nhỏ giọng nói, "Chúng ta không đánh lại hắn đâu mà."
Mạc Hà tay cầm kiếm dần dần dùng sức, khi Chiết Liễu cho rằng hắn nghe thấy, thân hình hắn chợt lóe lên, rồi sau đó đột nhiên xuất hiện ở phía sau Lê Hôn, mũi kiếm chỉ thẳng sau đầu Lê Hôn.

Lê Hôn nhướng mày một cái, không quay đầu, nâng tay lên, dùng ngón hai ngón kẹp lấy mũi kiếm ở giữa.

"Thế thôi à?" Lê Hôn không nhanh không chậm nói, "Cứ như thế này, ngươi không thể gây thương tổn được ta đâu."
Ai ngờ Mạc Hà thế mà trực tiếp buông tay, ở không trung xoay người về sau, đôi tay kết ấn, mấy chục đạo kiếm ánh kim sắc vờn quanh Lê Hôn, bao vậy hắn giống như một cái kén tằm.


Mạc Hà một lần nữa lấy kiếm về, hắn điều khiển kiếm cắt ra một lối thông trong kim quang.

Chiết Liễu che miệng nhìn hết thảy, không thể tin được.

Kim quang từ từ tan đi, Lê Hôn trong tay nắm chặt kiếm của Mạc Hà, mặt mày có chút hung ác nham hiểm, hắn nhìn Mạc Hà, đột nhiên bật cười một tiếng, trên tay hơi hơi dùng sức, chuôi kiếm màu đen liền gãy thành hai đoạn.
Chiết Liễu thấy tay Lê Hôn đổ máu, trong lòng vui sướng mà đồng thời, lại thấy Lê Hôn buông tay ra, hai đoạn kiếm từ trên không trung rơi xuống.
Hắn thậm chí còn không thấy Lê Hôn ra tay, Mạc Hà đột nhiên phun ra một ngụm máu, giống như đoạn kiếm kia từ trên không trung rơi xuống.
"Mạc Hà!" Chiết Liễu đôi tay kết ấn, trước lúc Mạc Hà rơi xuống đất tiếp được hắn.
Vân Hải ở xa thấy cảnh này, lập tức bay tới, một tay túm lấy Chiết Liễu, thay hắn chặn công kích của Lê Hôn.

"Sư thúc, mau cứu Mạc Hà."
Vân Hải nhíu mi, muốn đi quá, lại bị một đạo ma khí của Lê Hôn ngăn lại.
"Vân Hải Tiên Tôn hay là nghĩ lại chuyện trận pháp hộ sơn đi, theo ta biết, trận pháp hộ sơn có liên kết với tính mạnh tông chủ, một khi bị phá, chỉ sợ tông chủ cũng sống không được bao lâu nữa đâu."
Vân Hải sắc mặt tái nhợt, không phủ nhận, xem như cam chịu lời Lê Hôn nói.

"Giao Trần Ám Hương ra đây, ta có thể tha cho người này một mạng." Lê Hôn hơi hơi nâng cằm, nhìn về Thiên Linh Tông phía sau Vân Hải, "Cũng có thể tha cho Thiên Linh Tông."
Không khí lập tức an tĩnh lại.


Dạ Vũ Tễ và Chu Nhiễu thấy cảnh này, bước chân đang chạy tới đều khựng lại, thần sắc liên tục biến đổi.
Trong mắt Vân Hải do dự, Lê Hôn nhếch môi, giơ tay siết chặt năm ngón tay, Mạc Hà ngã trên mặt đất, run rẩy lại phun ra một ngụm máu to.

"Xem ra Vân Hải Tiên Tôn không muốn, ta đây không sao cả, chuyện thu phục Thiên Linh Tông là sớm muộn thôi." Lê Hôn đang muốn động thủ.
"Khoan đã." Hai tay bên hông Vân Hải nắm chặt thành quyền, "Cho ta một chút thời gian, ta cần bẩm báo tông chủ."
"Tùy ngươi." Lê Hôn nói, "Có điều, với tình thế trước mắt này, trận pháp hộ sơn chỉ có thể chống được đêm mai, hy vọng các ngươi có thể cho ta một đáp án vừa lòng."
Nói xong, hắn xoay người hòa vào trong ánh hoàng hôn.

Mạc Hà hôn mê bị Dạ Vân Huyền mang đi.
Mà còn số lượng lớn ma tu ở lại đánh giết, Vân Hải mang theo Chiết Liễu trở về Thiên Linh Tông.
Hắn bước vào phòng, thì thấy tông chủ suy yếu mà đứng đứng trước một khối ngọc thạch rất lớn.

Trên mặt ngọc thạch trải rộng vết nứt loang lổ, tông chủ đặt ngọc thạch trong lòng bàn tay, không ngừng vận chuyển linh lực vào trong sửa chữa ngọc thạch, nhưng tốc độ sửa chữa không thể nhanh bằng tốc độ vỡ ra.
Vân Hải đứng ở cửa nhìn chốc lát, chờ đến ngọc thạch hoàn toàn vỡ vụn, đó là lúc Thiên Linh Tông bị hủy diệt.

"Tại sao lại trở về?" Tông chủ mở miệng.
Vân Hải gian nan mà sắp xếp lại ngôn ngữ một chút, mới nói rõ sự tình vừa rồi.

Tông chủ cũng trầm mặc, một hồi lâu mới nói: "Vân Hải, nếu là ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?"
"…Đương nhiên là an nguy Thiên Linh Tông quan trọng nhất." Vân Hải nói xong, lại hơi nghẹn ngào, "Nhưng, nhưng ta cũng không muốn nhìn đứa nhỏ này…"
"Ngươi và ta đều rõ, Lê Hôn cũng không sẽ thương tổn hắn."
Vân Hải không lên tiếng, tông chủ lại nói: "Huống hồ đề nghị lúc trước Nhân nói, ngươi cũng đồng ý."
Vân Hải vừa ra khỏi cửa, đã thấy Dạ Vũ Tễ và Chu Nhiễu đứng cùng nhau.


"Thiên Linh Tông sẽ giao Trần Ám Hương ra, đúng không." Chu Nhiễu nói.

"Việc này tạm không có định luận." Vân Hải nói.
Chu Nhiễu tiến lên một bước, nói: "Lê Hôn là người gì, mọi người đều rất rõ, nếu giao Trần Ám Hương ra, chẳng lẽ hắn sẽ không quay đầu tấn công Thiên Linh Tông?"
Vân Hải cười: "Nói không sai."
"Vậy Thiên Linh Tông các người tính thế nào?"
"Việc này tất cả do tông chủ định đoạt, ta cũng không biết." Vân Hải nói.
Chu Nhiễu nhìn Vân Hải rời đi, hừ lạnh một tiếng: "Đều không phải cái thứ tốt gì." Hắn quay đầu nhìn Dạ Vũ Tễ, "Ngươi sao không nói một câu nào, không sợ Thiên Linh Tông cũng giống Lan Lăng quay đầu về dưới trướng Lê Hôn à."
"Chuyện còn chưa phát sinh thì lo lắng cái gì." Dạ Vũ Tễ nhún vai, "Nghĩ quá nhiều chỉ thêm vướng chân vướng tay."
Trần Ám Hương ở trong phòng này đợi rất lâu, đột nhiên có người đi tới, người nọ đứng cách đó không xa, y không thấy rõ dáng dấp, chỉ cảm thấy thân hình có chút quen mắt.
"Ngươi muốn ra ngoài không? Hoặc là nói… Ngươi muốn gặp Tống Xuân Đường không?" Người nọ mở miệng, Trần Ám Hương liền nhận ra, là Nhân sư thúc.
"Ta muốn."
"Nhưng Lê Hôn thì sắp huỷ hoại toàn bộ thiên hạ." Nhân Tiên Tôn vung tay lên, đem hình ảnh thi thể ngang dọc khắp nơi dưới chân núi hiện ra trước mặt Trần Ám Hương, "Chúng ta không có tương lai, có điều, ngươi và Tống Xuân Đường ở đây sẽ an toàn rất nhiều, ít nhất hắn trong khoảng thời gian ngắn sẽ không phát hiện ra các ngươi."
"Sư thúc…" Trần Ám Hương gọi Nhân Tiên Tôn sắp rời đi "Ngài còn có lời gì muốn nói sao?"
"Ngươi là một đứa trẻ rất nhạy bén." Nhân Tiên Tôn nói, "Lê Hôn nói, chỉ cần giao ngươi ra, thì sẽ buông tha Mạc Hà và Thiên Linh Tông."
Trần Ám Hương chỉ suy nghĩ giây lát, nói: "Ta…"
"Không vội, ngươi suy nghĩ đi." Nhân Tiên Tôn nghĩ nghĩ, "Chỉ là, ngày mai ta sẽ để Lê Hôn gặp ngươi, đến lúc đó ngươi hẳn quyết định." Hắn quay đầu nhìn về phía bên cạnh, đó là hướng Tống Xuân Đường.

"Muốn cùng hắn nói vài câu không?"
Trần Ám Hương suy nghĩ trong chốc lát, chậm rãi lắc đầu: "Không muốn."
Y không muốn lưu luyến..