Mỹ Nhân Sườn Xám - Thâm Thâm

Chương 20



Sau khi gấp rút may xong hai bộ váy cưới, mỗi ngày Cố Khinh Thiển đều ngủ thẳng giấc đến khi tự thức dậy, cho dù bụng đói đến mấy cũng không đánh thức được cô.

Tống Quân Nham không nhìn được nữa, nếu có mặt ở nhà anh sẽ cưỡng ép ôm cô xuống giường, ngồi canh cô ăn, còn nếu bận công việc thì sẽ nhờ dì giúp việc nhắc nhở cô ăn cơm, thỉnh thoảng gọi điện thoại hoặc nhắn tin thức cô dậy, để cô không nhịn đói mà sinh bệnh.

Cuộc sống trôi qua khá dễ chịu, Cố Khinh Thiển cứ liên tục đi ngủ sớm dậy muộn, có lẽ do đã ngủ quá nhiều nên hôm nay mở mắt trước bình minh.

Cô vơ lấy điện thoại liếc nhìn, ba giờ sáng.

Lật mình định tiếp tục nằm ngủ, ai ngờ làm thế nào cũng không ngủ lại được.

Cô lười biếng duỗi lưng, dứt khoát đứng dậy đi tắm rửa, sau đó khoác áo choàng tắm màu đỏ trốn vào phòng làm việc.

Trải bản vẽ thiết kế hai bộ quần áo thông thường ra, cô liếc nhìn chiếc váy đơn giản, lại ngó sang chiếc quần kiểu cách, quyết định bắt đầu may đo từ quần trước.

Sườn xám kết hợp quần là thiết kế mới của cô, phần áo màu cam phía trên thêu đầy vật tổ Ba Tư, vạt phía dưới giống như một bông hoa tulip lộn ngược được viền bằng ren đen, kết hợp với quần ống rộng màu trắng, độc đáo sáng tạo. Vốn nghĩ may xong sẽ tạo ra một phong cách thời trang của riêng mình, nhưng chị Giang vừa nhìn thấy bản thiết kế đã ưng không chịu được, cũng nhao nhao yêu cầu một bộ.

Mặc dù hai người quen biết qua viện trưởng Hoàng, nhưng chị Giang đối xử với cô rất tốt, chăm sóc vô cùng chu đáo, không nói hai lời đã đồng ý ra nước ngoài một thời gian.

Án của Dư Văn Lạc vẫn chưa thu thập đủ bằng chứng, lại không mấy suôn sẻ.

Dư Văn Lạc không hợp tác trong quá trình thẩm vấn, nhà họ Dư ngày nào cũng đến đồn cảnh sát phản kháng với các bị hại và gia đình của họ, cánh truyền thông thì túc trực cả ngày lẫn đêm ở trước đồn cảnh sát và trường học, lãnh đạo cấp cao không thể chịu nổi nên một ngày ba cử cứ gọi điện thoại ‘hỏi thăm’, chỉ thấy thương cho đại đội trưởng Tống vừa mới nhậm chức.

Tống Quân Nham mấy hôm nay bận đến mức chân không chạm đất, nhưng vẫn giống như người cha già lo lắng nhắc nhở cô ăn uống đầy đủ, lúc cô ngủ thì đắp chăn cho cô, cho dù cả một ngày chỉ nghỉ được ba đến năm tiếng đồng hồ vẫn chạy về nhà một chuyến…

Anh là lo kẻ quấy rối lại xuất hiện làm hại cô sao?

Cố Khinh Thiển ngẫm nghĩ, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Người thợ may bắt đầu cần mẫn làm việc, bức rèm cửa sổ cũng dần dần sáng lên, chẳng bao lâu bên tai đã truyền đến tiếng gà gáy.

Cố Khinh Thiển không thích sấy tóc, để khô được một nửa rồi cô sẽ tùy tiện vén mái tóc dài qua một bên, phần đuôi tóc hơi ẩm ướt phủ lên áo choàng tắm tạo ra một bóng mờ.

Áo choàng tắm theo động tác đạp may của cô dần nới lỏng, vạt áo trượt xuống để lộ ra bờ vai tròn trịa, khung cảnh vô cùng quyến rũ lòng người.



Tống Quân Nham nghe thấy tiếng động thì tỉnh lại, dụi dụi mí mắt đi lên lầu thì nhìn thấy cảnh này, người anh em nào đó lập tức chào cờ buổi sáng.

Người phụ nữ này tắm xong không thay quần áo, cửa phòng cũng không đóng lại, tưởng mình không có ở nhà sao?

Nếu không thể hiện sự uy nghiêm của đàn ông nữa, e rằng cô sẽ cho mình là thái giám mất…

Sáng sớm thức dậy bụng réo ùng ục, miếng thịt non mềm trắng mịn trước mắt quả thực là bữa sáng thượng hạng, chỉ nhìn thôi đã ứa nước miếng.

Ánh mắt của người đàn ông quá mức nóng bỏng, như muốn đốt cháy cơ thể người phụ nữ.

Lỗ tai của Cố Khinh Thiển khẽ ửng đỏ, toàn thân ngứa ngáy như có côn trùng bò, tốc độ đạp may dưới chân cũng dần chậm lại, bên tai toàn là tiếng nhịp tim của bản thân.

Cô đứng dậy giả vờ uống nước, suy nghĩ xem có nên mở miệng nhắc nhở hay không thì người đàn ông đã đi vào.

“Không ngủ nữa à?”

Tống Quân Nham ôm lấy eo cô, chiếc cằm lún phún râu tựa vào đầu vai cô.

Nhồn nhột ngứa ngáy, cứ cạ loạn làm đầu vai cô phát ngứa.

Cố Khinh Thiển đặt ly nước xuống, sắc mặt nhàn nhạt nói: “Ngủ nhiều rồi, nửa đêm tỉnh giấc không có chuyện gì làm nên bắt đầu làm đơn của chị Giang.”

Tống Quân Nham xoắn một lọn tóc trên eo cô, “Sao không sấy khô tóc đi? Để thấm ướt vào áo choàng tắm như vậy dễ bị cảm lạnh lắm.”

Cô chợt giật mình, lúc này mới sực nhớ ra mình chưa thay quần áo, vội nói: “Tôi đi thay quần áo đã…”

“Không cần đâu, mặc như vậy cũng được mà…” Tống Quân Nham vùi mặt vào cổ cô, hít một hơi thật sâu rồi say mê nói, “Thơm quá.”

Anh hôn khẽ lên chiếc cổ trắng nõn thon dài của cô, nhưng những nụ hôn nhẹ nhàng đó làm sao có thể thỏa mãn được anh, anh bèn há miệng cắn một cái, thi thoảng còn thè lưỡi ra liếm láp, để lại những vết đo đỏ trên làn da trắng mịn.

Cả người Cố Khinh Thiển mềm nhũn ngã vào lòng anh, hai bàn tay nhỏ bé túm chặt lấy vạt áo thun của anh để giúp mình đứng vững.

Bàn tay to dày của người đàn ông hướng lên phía trên, nâng đỡ bầu ngực căng tròn, “To thật đấy…”

Bầu ngực của người phụ nữ rất xinh đẹp, dưới nụ hoa là quầng thịt no đầy, còn nụ hoa thì dựng thẳng, hệt như một quả đào căng mọng, một bàn tay anh không sao nắm hết.



Làn da trắng như tuyết sáng bừng lên giữa ánh sáng mờ nhạt, bộ ngực mềm mại thay hình đổi dạng trong bàn tay sẫm màu, đầu ngực đỏ hồng hệt như một quả mận tươi, e thẹn ló ra giữa những ngón tay của người đàn ông.

“Bình thường em giấu hai quả đào này vào áo như thế nào?”

Tống Quân Nham dán sát vào vành tai cô, phả ra hơi thở nóng hổi, “Hay cố ý không mặc áo ngực đúng không? Hửm?”

Cố Khinh Thiên nghe thế thì ngượng ngùng vô cùng, cắn chặt răng không ư hử.

Cô từ nhỏ đã phát triển cơ thể tương đối tốt, đặc biệt là vòng ngực, lúc còn học cấp hai đã là cúp C, lên đến đại học thì đạt đến cúp E.

Mặc quần áo bình thường thì cô có thể chọn đồ rộng rãi, nhưng sườn xám đa phần đều bó sát cơ thể, với lại vòng ngực cũng không nhỏ nên sườn xám của cô thường phải đặt may riêng, cho nên lúc chọn nguyện vọng cô đã dứt khoát chọn thiết kế quần áo, tự mình thiết kế cho mình.

Nhưng quần áo chỉ là chuyện nhỏ, cũng bởi vì vòng ngực này mà từ nhỏ cô đã nhận không ít ánh mắt dị nghị và quấy rối cợt nhã của đám đàn ông…

Nhưng giờ khắc này cô lại không hề bài xích sự đụng chạm của người đàn ông này, càng si mê những lời thô tục thốt ra từ miệng anh.

Cố Khinh Thiển tựa cổ vào đầu vai của người đàn ông, ưỡn thân lên để đón hùa sự chăm sóc nhiệt tình từ hai lòng bàn tay dày rộng đó.

Khoang mũi đè nén tiếng ngâm nga, cô vẫn cần mặt mũi, sống chết không chịu kêu thành tiếng, đáng tiếc sự cố chấp này không kéo dài được bao lâu, khi đôi môi mỏng của người đàn ông chạm vào động mạch cổ, cô lập tức phất cờ đầu hàng.

“Hưm…” Cố Khinh Thiển nhịn không được rên nhẹ một tiếng.

Tống Quân Nham như được khích lệ, bắt đầu gặm cắn cổ cô, đầu ngón tay xoắn lấy đầu ngực cô, hết kéo lên rồi lại thả ra, sờ soạng lên xuống, quả mận nhỏ càng lúc càng sưng to.

Anh giữ chặt cằm cô, sau đó hôn lên cánh môi đỏ mọng đó.

Chiếc lưỡi bá đạo và ngang ngược hệt như chủ nhân của nó, anh cạy mở răng cô xông vào bên trong, chiếc lưỡi thô dày quấn lấy đầu lưỡi thơm mềm. Như vậy vẫn chưa thỏa mãn, anh dùng sức hút vào từng ngụm nhỏ, nuốt hết những hương thơm của cô vào trong chiếc bụng đang đói khát.

Người đàn ông chó má này còn chưa đánh răng…

Đối mặt với dục vọng đang hừng hực cháy bỏng thì vấn đề sạch sẽ có thể bỏ qua, đôi mắt phượng kiêu hãnh mơ màng rời rạc, cơ thể lành lạnh cũng bắt đầu rục rịch, xung quanh như có vài luồng điện đang cuồn cuộn chảy dọc xuống, cuối cùng tụ lại ở vùng đất bí ẩn, nơi chưa từng có ai khai phá qua.

Một dòng nước trắng đục chảy ra từ giữa hai chân, cô vô thức kẹp chặt hai chân lại, ngăn chặn cảm giác khó diễn tả thành lời mà lần đầu tiên gặp phải trong hai mươi bảy năm cuộc đời…