Kỷ Uyển Diễm cứ như vậy trở thành môn sinh của Lưu lão tiên sinh. Lưu lão tiên sinh không có quá nhiều quy củ, chỉ kêu nàng ngay tại đây kính trà, dập đầu hô một tiếng " Sư Tổ " là được.Chuyện bái sư cứ như vậy mà thành.
Lưu lão tiên sinh có một thư viện tên Như Ý ở Uyển Bình, bởi vì Kỷ Uyển Diễm là một cô nương nên sẽ không yêu cầu nàng mỗi ngày đều đến thư viện, cứ cách năm ngày lại tới là được rồi. Lưu tiên sinh là vị tiên sinh có danh vọng muốn mời ông tới chỉ giáo dạy học, cũng mong muốn con cái tới ghi danh vào Như Ý thư viện, chỉ là Thư viện của lão tiên sinh muốn vào cũng dễ thôi chỉ cần có sở trường đặc biệt hơn người là có thể. Nhưng nghe có vẻ dễ nhưng lại rất khó vào, đặc biệt là đệ tử nhập môn của Lão tiên sinh hoàn toàn đều dùng hai chữ duyên phận. Cho nên khi một vị học giả đức cao vọng trọng như Lưu lão tiên sinh tỏ ý muốn nhận Kỷ Uyển Diễm làm đệ tử, chỉ cần bản thân nàng nguyện ý, Lão thái quân không có lý do gì làm trò cự tuyệt trước mặc ông. Rốt cuộc thì có ai không hy vọng hài tử nhà mình học nhiều thêm vài thứ, tiếp xúc giao du nhiều với các vị học giả như vậy, cho dù chỉ học được chút xíu bản lĩnh nhưng sau này trên danh nghĩa cũng có cái thanh danh đệ tử của Lưu lão tiên sinh, sau này chỉ cầy ko say mê trụy lạc, cũng sẽ có một cái thanh danh tốt dễ nghe một chút.
Tuy lão thái quân cường thế nhưng cũng không giám tùy ý gánh cái danh " Hủy đi tiền đồ con cháu ".
Ninh thị trong phủ trưởng quản hết thảy mọi chuyện, bà là kế thất của Lão Hầu gia, Đại phòng do lão phu nhân đời trước sinh hạ, Nhị Phòng lão gia và Tam Phòng lão gia đều là con của kế thất ( con của Lão thái quân). Tứ phòng lão gia là do di nương trong phủ sinh. Hai người con của bà đều là đích tử, một người tập tước trở thành Bình Dương Hầu phủ, một người làm Tri Phủ Uyển Bình, Tứ lão gia là người nhàn tản, công danh cả đời chỉ đỗ được Tú Tài từ đó về sau đều không thăng tiến được nữa.
Kỷ Uyển Diễm đời trước lúc trải qua chuyện này mới mười tuổi, ngày tháng trước đó trải qua quá kham khổ nên cảm thấy Lão Thái Quân đối với nàng mà nói chính là Bồ Tát rẽ mây mà tới. Bởi vì nàng vô cùng tin tưởng, chỉ cần có được sự tán thưởng của Lão thái quân mới có thể trải qua những ngày tốt lành ở trong phủ, nàng bị lợi ích trước mắt che mờ đôi mắt, đem chính mình vây hãm lại ở trong hậu trạch. Kéo xuống một đời hủy hoại.
Lưu lão tiên sinh vừa lòng ra về, Kỷ Uyển Diễm tiễn ông ra cửa, sau khi trở về liền thấy nha hoàn chải đầu cho nàng lúc trước lại tiến tới truyền lời rằng lão thái quân muốn nàng quay lại thưa truyện.
Sau khi nàng trở lại, Lão thái quân để nàng quỳ gối trước mặt đưa mắt quan sát nàng một hồi lâu, sau đó mới sau người đỡ nàng dậy. Ninh Thị nằm nghiêng trên giường nệm, nha hoàn ban nãy ở lại đang xoa bóp đấm chân cho bà, phía sau còn có ma ma bên người giúp bà bóp vai, vẫy tay với Kỷ Uyển Diễm kêu nàng tới trước mặt.
" Trong viện vẫn tốt chứ?"
Lão thái quân hơi mỉm cười tránh đi đề tài lúc trước, trực tiếp hỏi tới sinh hoạt hàng ngày của nàng. Nhưng cuộc sống của Kỷ Uyển Diễm ở trong phủ có tốt hay không,lão thái quân chẳng lẽ không biết hay sao?
Kỷ Uyển Diễm cũng kính cẩn vui sướng trả lời, bộ dáng thật giống như vì lời quan tâm của lão thái quân mà vui mừng:
" Tạ lão thái quân thương nhớ, Mọi chuyện đều tốt ạ."
Nói xong câu đó, Kỷ Uyển Diễm cong môi cười với lão thái quân, bộ dáng cực kỳ thân mật, như là bộ dáng ở trước mặt,Lưu lão tiên sinh kính cẩn thủ lễ như hai người khác nhau. Mang theo chút nịnh nọt lấy lòng kiều nhuyễn giống như các cô nương khác trong phủ khi gặp Lão thái quân.
Đây mới là biểu hiện của một vị cô nương bình thường trong phủ khi gặp bà, Lão thái quân híp mắt nghĩ ngợi chốc lát quyết định thử nàng một lần nữa.
" Chuyện lúc nãy … con nghĩ thế nào? Sau này thật sự muốn xuất đầu lộ diện đi nghiên cứu học vấn bên ngoài? "
Kỷ Uyển Diễm trên mặt lộ ra biểu tình kinh ngạc, hướng lão thái quân bộ dáng muốn nói lại thôi, lão thái quân thấy nàng có chuyện muốn nói, liền hỏi:
"Có chuyện gì cứ nói thẳng ra là được, trước mặt ta còn sợ cái gì?"
Được lão thái quân cho phép, nàng mới mạnh dạn nói nên lời:
"Khi nãy lão tiên sinh nói chuyện đó, không phải tổ mẫu ám hiệu muốn con đáp ứng sao ạ?"
Lão thái quân nhíu mày hỏi:
" Ta ám hiệu với con khi nào? Con nói bậy bạ gì đó?"
Kỷ Uyển Diễm bày ra bộ dáng hoảng sợ, lui lại phía sau hai bước liền quỳ xuống, nôn nóng giải thích:
" Là thật mà, lão thái quân người khi nãy ám hiệu con. Ta nghĩ nếu lão tổ mẫu không muốn con làm đệ tử của lão tiên sinh, người là tổ mẫu ruột thịt của con hẳn là đã sớm cự tuyệt thay con rồi, nếu ngày không có ý từ chối thì không phải chứng minh người đồng ý để con làm học trò của lão tiên sinh sao? Nếu không sao con lại đáp ứng được, ngoan ngoãn ở trong phủ không ở lại chạy đi làm đệ tử của lão nhân gia kia, con cũng đâu có quen biết ông ấy đâu. Tổ mẫu đừng tức giận, con làm vậy đều vì người mà. "
Lời nói này của Kỷ Uyển Diễm vô cùng hợp tình hợp lý liền khiến lão thái quân có chút nghi ngờ bản thân, nếu tất cả đều giống như lời nàng nói, kỳ thật có chút đạo lý, nha đầu này cũng đúng, nàng không quen biết Lưu lão tiên sinh cũng không biết danh vọng của lão tiên sinh có sức ảnh hưởng như thế nào, cũng không biết chỗ tốt khi trở thành học trò của ông. Nếu không phải nghĩ muốn lấy lòng tổ mẫu, Nào lại thật lòng muốn làm học trò của một kẻ xa lạ.
Lúc trước bà chỉ cảm thấy nha đầu này ngỗ nghịch trái ý bà nhưng lại chưa từng suy ngẫm lại một chút, thấy bộ dạng sợ hãi hiện giờ của nàng vừa ủy khuất vừa đáng thương. Lão thái quân nhìn nàng lại có chút muốn bật cười, cười bản thân bà đem một nha đầu chưa trải sự đời cùng lắm mới mười tuổi suy nghĩ thành kẻ thâm sâu lợi hại.
" Đứng lên đi, ta cũng chỉ là muốn hỏi một chút mà thôi, con sợ hãi như vậy làm gì. Mau tới đây, đến bên cạnh tổ mẫu."
Kỷ Uyển Diễm đứng lên, bộ dáng vẫn mười phần bất an như cũ, nghĩ ngợi gì đó mới có dũng khí nói với lão thái quân:
"Nếu tổ mẫu cảm thấy chuyện này không tốt, vậy hay là, người có muốn mời lão tiên sinh quay lại, con gặp mặt từ chối ông ấy, Dù ông ấy có là một phu tử có học thức, nhưng con lại không quen biết ông ấy, Thật sự không muốn vì ông ấy mà làm lão thái quân không vui. "
Lão thái quân nghiêm lại hạ miệng trách cứ:
" Nói bậy, con nói cái gì vậy. Con đã đáp ứng rồi,Lão tiên sinh kia cũng không phải là phu tử bình thường, để cho con tùy ý như vậy."
" Vậy chuyện này ….."
Kỷ Uyển Diễm cúi đầu, hoàn toàn là bộ dáng không biết làm sao cho đúng.
Lão thái quân tuy rằng trong lòng còn chút nóng giận. Nhưng nghĩ lại nha đầu này cũng không phải thật sự có ý ngỗ nghịch làm trái ý bà, chỉ là tiểu nha đầu tự cho là mình thông minh hiểu sai ý tứ, ngược lại cũng không có đáng giận như vậy, sau khi hoà hoãn lại một chút mới nói
" Thôi, nếu đã bái vậy thì bái đi. Dù sao cũng không phải ngày nào cũng tới, thỉnh thoảng tới một hai lần cũng coi như bảo toàn thể diện Kỷ gia chúng ta. Lại nói lão tiên sinh đức cao vọng trọng như vậy chúng ta không đắc tội nổi, cũng không nhất định phải thân cận, con hiểu không? "
Kỷ Uyển Diễm lại hành lễ lần nữa, ôn nhu nói:" Vâng,đã hiểu ạ "
Thái độ này của nàng làm lão thái quân vô cùng vừa lòng:
" như vậy thì tốt. Chỉ cần con nghe lời, làm một hài tử ngoan, lão thái quân tự nhiên sẽ thích con. "
Kỷ Uyển Diễm lập tức hành lễ, cười vui sướng:
" Vâng. Đa tạ lão thái quân. "
" Con hiện giờ ở bên Nguyệt Dao Uyển, đó là sân cũ, các ta cũng quá xa rồi, ngày thường cũng khó nhìn thấy con. Ta thấy như vậy đi, bên Tùng Hạc Viện của ta có một toà Linh Lung Các, đại tỷ tỷ và tam tỷ tỷ của con đều ở đó, con cũng dọn lại đây ở cùng các nàng đi, mấy tỷ muội cùng ăn uống ở chung với nhau con thấy sao? "
Lời vừa nói xong liền giống y như dự kiến trong lòng bà, Kỷ Uyển Diễm ngước lên có chút kinh hỷ trong ánh mắt, gật đầu thưa:
" Được ạ, Đều nghe lão thái quân làm chủ."
Lão thái quân rốt cuộc vẫn đưa ra cái đề nghị này. Dưới tình thế hiện tại không thể cho Kỷ Uyển Diễm cự tuyệt. Tất cả người sống trong Linh Lung Các đều là quân cờ trong tay lão thái quân, chờ dưỡng các nàng thêm mấy năm sẽ là lúc lão thái quân từng bước từng bước ngửa bài. Nhớ lại khi đó bộ dáng Tam tỷ tỷ bị kéo lên kiệu hoa xuất giá, giống như một con heo nuôi trong chuồng đến ngày bị kéo ra ngoài để giết thịt vậy, dù cho con heo đó có níu kéo không muốn rời chuồng nhưng cuối cùng cũng bị người có lòng muốn giết nó khiêng đi.
Cho nên, Mặc dù Kỷ Uyển Diễm đã đáp ứng lão thái quân nhưng trong lòng vẫn hiểu rõ, một đời này dù thế nào cũng không thể lại bước vào lòng giam kim điêu ngọc trác kia nữa.
Bên ngoài truyền tới tiếng cười như chuông bạc, hành lang bằng gỗ truyền tới tiếng bước chân náo nhiệt, chỉ trong chốc lát mành bị xốc lên một làn gió thơm ngát ùa vào, mang theo chút khí lạnh và hương thơm, mấy cô nương như châu ngọc liền tiến vào.
Đi đầu là Nhị phòng đích tiểu thư, chính là tiểu thư của Bình Dương Hầu phủ. Trong số các cô nương đứng hàng thứ hai tên Kỷ Uyển Ninh, đi theo phía sau nàng là Kỷ gia Đại cô nương Kỷ Uyển Xuân và tam cô nương Kỷ Uyển Thanh còn có Lục cô nương Kỷ Uyển Cẩn. Đại cô nương Kỷ Uyển Xuân là thứ trưởng nữ Tam Phòng, Tam cô nương Kỷ Uyển Thanh là đích nữ Tam phòng, Lục cô nương Kỷ Uyển Cẩn là thứ nữ của Tứ phòng trên nàng còn một đích tỷ nữa đứng hàng thứ năm tên Kỷ Uyển Bình.
Kỷ gia lớn như vậy, Mấy cô nương các nàng là những người được sủng ái nhất ngoài ra còn mấy vị tiểu thư nhỏ tuổi còn chưa tới.
Trong các cô nương người được sủng ái nhất đương nhiên là Kỷ Uyển Ninh, nàng là đích nữ Nhị phòng, cha nàng tập tước Bình Dương Hầu, Là cháu gái ruột của Ninh Thị. Tuy rằng là tiểu thư Hầu phủ nhưng lại không ở kinh thành mà vẫn luôn ở Uyển Bình, lão thái quân đích thân dạy dỗ ở bên mình, ngày lễ tết mới được nghỉ. Lão thái quân đối với nàng chính là tâm can sủng trong mắt.Trong lòng Ninh thị dù có dùng tất cả các cô nương trong phủ để làm nền cho tâm can bảo bối của bà cũng không đủ, hận không thể đem tất cả các cô nương trong thiên hạ đều phải hạ mình là nền mới đủ.
Mà trên thực tế, lão thái quân thật sự đã làm như vậy. Toàn tâm toàn ý bồi dưỡng đức hạnh và thanh danh cho Kỷ Uyển Ninh. Đời trước Kỷ Uyển Ninh được gia tộc tận lực nâng đỡ rốt cuộc cũng như ý nguyện gả cho Hoài Vương điện hạ. Thời điểm Kỷ Uyển Diễm bị gia tộc đuổi đi. Hoài Vương đã đăng cơ, Kỷ Uyển Ninh tất nhiên trở thành hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ.
Với Kỷ Uyển Ninh, nàng thật sự không có hận ý, không chỉ vì thân phận hai người cách xa một trời một vực mà bởi vì Kỷ Uyển Ninh thực sự rất tốt. Tuy rằng toàn bộ Hầu phủ trên dưới đều sủng nàng nhưng bản thân nàng cũng rất tài năng, đối đãi với mọi người cũng rất khiêm tốn, khắp nơi đều có phong thái của đích nữ hầu phủ. Ngay cả đối mặt với kẻ thanh danh hỗn độn như nàng, cho dù tất cả mọi người đối với nàng chỉ sợ tránh còn không kịp thì Kỷ Uyển Diễm vẫn có thể khách khí gọi nàng một tiếng " Tứ Muội Muội" đủ để thấy nàng ấy không phải người hẹp hòi. Nếu kêu Kỷ Gia nhất định phải có một người làm Hoàng Hậu thì xác thật không ai thích hợp hơn Kỷ Uyển Ninh.
" Lão thái quân, người phải thay chúng con phân xử mới được. Đại tỷ tỷ tặng một bộ khăn thêu cho Nhị tỷ tỷ, lại không có phần của chúng con, nào có lý như vậy chứ?"Tam cô nương Kỷ Uyển Thanh hành lễ xong đã nhoẻn miệng cười với Lão thái quân, tuy rằng lời nói nghe như muốn cáo trạng nhưng thân mình nàng vẫn dựa sát Đại cô nương Kỷ Uyển Xuân, toàn bộ đều là dáng vẻ muội muội làm nũng với tỷ tỷ, hoà thuận vui vẻ.
Kỷ Uyển Ninh liếc nàng một cái, ngồi lên sập của lão thái quân cười dịu dàng
"Sao muội lại so đo như vậy, đây là đại tỷ thuê cho ta, ta dĩ nhiên phải bảo quản thật tốt, muội có nói thế nào thì ta cũng không thể cho muội. "
Kỷ Uyển Ninh năm nay mười hai tuổi, đã trổ mã trở nên thanh nhã xinh đẹp. Nếu so sánh với bộ dáng câu hồn đoạt phách của Kỷ Uyển Diễm vừa nhìn qua liền không thể rời mắt, Kỷ Uyển Ninh mang nét đẹp của khuê tú tri thư đạt lễ, mặt trái xoan,mắt phượng mũi cao cái miệng cũng xinh sắn. Không giống như Kỷ Uyển Diễm đôi môi căng mọng tô son điểm phấn chính là kiểu câu hồn đoạt phách, sắc môi Kỷ Uyển Ninh hơi nhạt màu, đôi môi mỏng tạo thành một độ cong xinh đẹp, vóc người tinh tế, mười ngón tay mượt mà thon dài.