Lúc trước khi nhìn những con thuyền lớn neo đậu trên bờ biển, nàng đã rất muốn lên thuyền để trải nghiệm một lần.
Giờ thì tốt rồi, đúng là vừa buồn ngủ lại được đưa gối.
Mọi người cùng lên một chiếc thuyền buồm lớn đang neo đậu gần bờ. Khi lên thuyền, Lăng Diệc Trạch định đưa tay ra đỡ Khuynh Linh, nhưng không ngờ nàng quá phấn khích khi lần đầu thấy chiếc thuyền lớn như vậy, không để ý đến y mà nhanh chóng bước lên boong thuyền.
Lăng Diệc Trạch hơi ngượng ngùng rụt tay lại, nhưng khi thấy Khuynh Linh tò mò, chỗ nào cũng sờ sờ, chạm chạm, y lại mỉm cười.
Đáng yêu quá.
"Cái kia có hạ xuống được không?" Khuynh Linh ngước đầu lên, chỉ vào cánh buồm đã được thu lại rồi hỏi lớn.
Lăng Diệc Trạch từ xa đáp "Ừm" rồi ra hiệu cho thủy thủ thả buồm xuống.
Trước tiếng trầm trồ đầy kinh ngạc của Khuynh Linh, cánh buồm kêu "xoạch" một tiếng rồi bung ra.
Khuynh Linh không ngần ngại khen "Thật tuyệt vời", rồi nàng chạy lon ton ra mép thuyền nhìn con thuyền từ từ rời khỏi bờ.
Ám Nhật sợ nàng đứng không vững mà ngã xuống nước nên lập tức theo sát bên để bảo vệ nàng.
Khuynh Linh mỉm cười, thì ra thuyền lại đi như vậy.
Lăng Diệc Trạch bước tới, dùng quạt vỗ nhẹ vào đầu nàng.
"Vào trong khoang thuyền ngồi đi, lát nữa sóng lớn lên dễ đứng không vững lắm đấy."
Khuynh Linh sờ đầu mình, rồi đi theo Lăng Diệc Trạch vào trong, nhưng những động tác luyến tiếc quay đầu lại đều không lọt khỏi tầm mắt của Lăng Diệc Trạch.
Bên trong khoang thuyền không lớn, trang trí cũng khá giản dị.
Khi mọi người đã ngồi vào chỗ, thủy thủ cũng mang lên một vài món ăn vặt đặc trưng như cá nhỏ chiên giòn, tôm tép chiên và ốc biển xào cay.
"Những chiếc thuyền ra biển thường không thể quá tinh tế, mong các vị thông cảm." Lăng Diệc Trạch nâng chén trà mời mọi người, Khuynh Linh và những người khác cũng tỏ ý hiểu.
Lúc này, thủy thủ lại mang thêm một số món điểm tâm, Lăng Diệc Trạch đẩy đĩa bánh về phía Khuynh Linh: "Nhiếp chính vương không thích đồ biển nên ta đã chuẩn bị sẵn một số bánh ngọt, mời nàng nếm thử xem."
Khuynh Linh đưa tay lấy một miếng bánh ngàn lớp nhân trứng muối làm từ trứng vịt biển tới.
Miếng bánh nhỏ chỉ bằng lòng đỏ trứng rất tiện ăn, vừa bỏ vào miệng đã giòn tan, hương trứng lập tức lan tỏa khắp khoang miệng, Khuynh Linh rất thích mùi vị này nên lập tức với tay lấy thêm một cái nữa.
Thấy nàng thích ăn, Lăng Diệc Trạch không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, Giang Chỉ Hành đặt chén trà xuống, như là không để ý mà nói: "Thừa tướng mời chúng ta ra biển lần này không chỉ để mời chúng ta thưởng thức món ngon và xem bắt cá thôi đúng không."
"Còn cả chuyện tối qua nữa, ngươi mời chúng ta đến hoa lâu, thực ra cũng có điều muốn nói đúng không?" Khuynh Linh vừa nhai bánh ngọt trong miệng vừa nói, tay che miệng: “Chỉ là có chuyện ngoài ý muốn xảy ra nên hôm nay ngươi mới tụ tập chúng ta lại lần nữa chứ gì."
Lúc này nàng đã nuốt xong miếng bánh, cảm thấy hơi khô, định rót trà uống thì bị Tạ Sơ đã uống một chén trà ngăn lại.
Tạ Sơ chỉ nói "Đắng" thôi là Khuynh Linh cũng hiểu vì sao Tạ Sơ lại ngăn mình rót trà.
Nàng quay đầu gọi Ám Nhật ở không xa, bảo hắn ta mang cho nàng một chén nước trắng.
Khuynh Linh và Giang Chỉ Hành nói xong cũng không vội hỏi tiếp, nàng cầm chén nước trắng mà Ám Nhật đưa rồi nhấp một ngụm, sau đó lại lấy một miếng bánh khác ăn.
Lăng Diệc Trạch thực ra cũng rất chu đáo, chọn những món bánh đều là miếng nhỏ, tiện cho Khuynh Linh ăn liên tục.
"Ta thực sự có việc muốn nhờ các vị giúp đỡ." Sau một lúc im lặng, Lăng Diệc Trạch cầm chiếc quạt trong tay, ngón tay vô thức xoa nhẹ trên cán quạt.