Mỹ Nhân Tuyệt Sắc Được Các Đại Lão Sủng Nhập Hoài

Chương 57



Nước mắt không ngừng tuôn rơi, nam hài tránh tay Khuynh Linh, cầm lấy bát cơm và ăn ngấu nghiến, nhét đầy cơm vào miệng.

Thấy nam hài bắt đầu ăn, Khuynh Linh xoa đầu nam hài chứ không nói thêm gì.

Sau khi ăn xong, nam hài lại ngồi thu lu trên ghế, không nói chuyện với ai. Khuynh Linh cũng không làm phiền, để nam hài một mình. Khi bước ra ngoài, nàng thấy Lăng Diệc Trạch và Tạ Sơ đang đứng đó.

Hai người họ đã chứng kiến tất cả hành động của nàng từ đầu đến cuối, thần sắc họ đều rất phức tạp.

Lăng Diệc Trạch là người đầu tiên phá tan sự im lặng, vẻ mặt nghiêm nghị: "Lần này Nhiếp chính vương không còn kén chọn thức ăn nữa nhỉ."

Khuynh Linh đảo mắt, cười hì hì, vẻ dễ thương của nàng khiến Lăng Diệc Trạch dở khóc dở cười, lấy quạt gõ nhẹ lên đầu nàng, khiến nàng nhíu mày liếc y.

Giữa trưa, Quân Tử Lan đang định nghỉ ngơi một lát trước khi xử lý tấu chương thì trên mái nhà bỗng vang lên mấy tiếng "cộc cộc", giống như tiếng chim mổ vào mái ngói.

Quân Tử Lan nghe thấy tiếng động, lập tức phẩy tay ra hiệu cho người hầu trong phòng lui ra, chỉ giữ lại Lý Phúc.

"Xuống đi." Quân Tử Lan vừa nói vừa bước về phía bàn làm việc.

Khi hắn ngồi vào bàn, Ám Nhất đã quỳ trước mặt, cúi đầu không chút cảm xúc nói: "Chủ tử, Linh chủ tử vừa gửi tin về, còn căn dặn thuộc hạ vài việc."

Quân Tử Lan gật đầu, phẩy tay ra hiệu cho Lý Phúc nhận bức thư từ tay Ám Nhất, cung kính dâng lên cho hắn.

Trên phong thư ghi: "A Lan thân khải."

Bốn chữ này ngay lập tức xua tan đi tâm trạng tồi tệ của Quân Tử Lan mấy ngày nay.

Hắn mím môi, nở nụ cười, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bốn chữ ấy, tai như vang lên tiếng Khuynh Linh gọi mình là A Lan.

Lý Phúc thấy chủ tử của mình khẽ nheo mắt lại, cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Nhiếp chính vương rời đi đã hơn một tháng, Hoàng thượng ngày ngày mong đợi thư từ nàng nhưng chẳng ngày nào nhận được, vì thế mà tâm trạng cũng càng lúc càng tệ.

Nhưng kẻ vô tâm đó dù không viết thư về, lại là người được Hoàng thượng nâng niu trong lòng, làm sao có thể giận nàng được, chỉ đành tự mình ôm bực bội trong lòng. Hôm nay cuối cùng cũng nhận được thư, bảo sao lại vui vẻ như vậy.

"Những gì Linh chủ tử sắp đặt thì ngươi cứ làm theo, không cần phải bẩm báo với ta đâu." Quân Tử Lan cầm lá thư trong tay, mở phong thư ra.

Ám Nhất cúi chào rồi biến mất như lúc hắn xuất hiện, không một tiếng động.

Hai trang giấy mỏng manh nằm trong tay Quân Tử Lan, nhìn những nét chữ quen thuộc, hắn không kìm được mà cười thầm: "Chữ của A Linh thì ai mà tin đây là do một bậc thầy thư pháp dạy dỗ chứ."

Nhìn sơ qua chữ của Khuynh Linh, ai cũng sẽ nghĩ là chữ viết xấu, lộn xộn và không có trật tự. Nhưng nếu nhìn kỹ, từng chữ đều mạnh mẽ như kiếm, nét cong uyển chuyển như dây leo, bút pháp phóng khoáng và đầy khí chất. Điều kỳ lạ là mỗi chữ nhìn riêng đều đẹp, nhưng khi ghép lại với nhau thì lại trông chẳng đẹp chút nào.

Lý Phúc nhân lúc rót trà cho Quân Tử Lan, liếc nhìn sơ rồi nói: "Vương gia vốn là một nữ tử kỳ lạ, chữ viết không theo lối thông thường cũng là chuyện bình thường."

Quân Tử Lan lắc đầu cười, chậm rãi đọc từng chữ trong thư.

"Thư gửi A Lan.

Bình an, không cần lo lắng. Đường tuy xa, nhưng phong cảnh đẹp, tha hương cũng có vẻ thú vị lắm... "