Vốn dĩ Ngọc Thịnh chính là tặng tiền và lương thực cho triều đình, tự nhiên, triều đình sẽ không thể ban thưởng bất cứ thứ gì quý giá. Vì vậy, ngoài trừ khen ngợi trên chiếu chỉ, sau này cần mua những vật cần thiết thì sẽ ưu tiên mua ở Ngọc gia, tuy không nói rõ nhưng cũng trực tiếp chỉ định là hoàng thương.
Những thương nhân do triều đình bổ nhiệm còn hào quang hơn nhiều so với địa phương đặt ra, ngay cả quan địa phương cũng không dám trêu chọc vào.
Hơn nữa, hoàng thượng còn ngự bút viết cho Ngọc gia một bảng hiệu.
Ngoài ra, còn có ban một phần thưởng cho cô gia Ngọc gia.
Có lẽ biết gần đây Ngọc gia có hỉ sự, cũng biết được vị cô gia là ở rể, liền cho Ngọc gia cái mặt mũi, khen ngợi Bùi Cương, phong tước cho hắn.
Hoài Châu gần biển nên có rất nhiều muối, bao gồm muối của triều đình và thương muối, mà Bùi Cương chính là quản lý thương muối của một vận muối tư
Mặc dù không phải là chức quan gì, nhưng những chức quan nhỏ cũng phải nhìn sắc mặt của Bùi Cương.
Lời khen thưởng vừa mới ban xuống, người bên ngoài đều cho rằng đại tiểu thư Ngọc gia đầu bị ngâm nước, rõ ràng vị Thẩm thiếu gia kia rất có tiền đồ hơn nhưng lại chọn một người xuất thân là nô lệ làm hôn phu.
Nhưng gần đây danh tiếng đã thay đổi, bởi vì lần này Thẩm thiếu gia lên kinh thi đã rớt bảng vàng, còn Bùi Cương được triều đình khen ngợi, tiểu thư Ngọc gia thật sự có ánh mắt nhìn người rất chuẩn.
Những tin đồn này hoàn toàn không ảnh hưởng đến Ngọc gia, bọn họ vẫn đang bận rộn chuyện hỉ sự.
Và nó thậm chí không ảnh hưởng đến Bùi Cương chút nào. Tuy nhiên, danh hiệu vận muối tư sau này có thể giúp hắn có được một số thuận tiện trong việc điều tra chứng cứ về âm mưu của Ngô Duy.
Nhưng điều quan trọng nhất bây giờ không phải là vận chuyển muối tư tạo điều thuận lợi cho hắn như thế nào, mà chính là chuyện hỉ sự sắp xảy ra.
Trước ngày hôm nay, Bùi Cương đã đi tìm Ngọc Hằng.
Trong phòng của Ngọc Hằng, hai người đang ngồi đối diện nhau, Ngọc Hắng tỏ ra vô cùng bất an.
Ngọc Hắng lén nhìn biểu mặt vô cảm của Bùi Cương, muốn nói gì, nhưng khi lời nói đến miệng, nhưng mà cái gì cũng không dám nói.
Mới một khắc trước, đường muội phu đến tìm hắn, còn không cho người vào rót trà, tưởng là tính toán chuyện cũ, nên khi rót nước cho đường muội phu, tay đều run run.
"Muội phu, ngươi cứ việc nói thẳng đi, ngươi nhìn ta như vậy, trong lòng ta cảm thấy bất ổn." Bùi Cương khi nói chuyện sẽ khiến người ta cảm thấy áp lực, khi hắn không nói thì áp lực càng mạnh hơn.
Bùi Cương nhấp một ngụm trà, đặt chén xuống, nói: "Giữa tháng sau, ta sẽ kết hôn."
Ngọc Hằng sửng sốt một chút, sau đó tự hỏi: "Ta biết chuyện này, muội phu không cần cố ý đến nói cho ta biết." Nào chỉ
Là biết. Hôm qua phụ thân hắn kéo lỗ tai hắn lại nói hắn vô dụng, nếu không gia sản của đại bá cũng không lọt vào tay người ngoài.
Lúc đó Ngọc Hằng đang nghĩ, dù có trở thành người tài, hay chăm chỉ việc làm ăn của Ngọc gia thì nhà đại bá vẫn còn một nữ nhi, không đến lượt hắn thừa kế tài sản này. Nếu muốn không có làm gì mà có thể ăn sung mặc sướng, vậy còn không ngoan ngoãn, an phận thủ thường làm một thiếu gia ăn chơi trác táng.
"Ngày thành thân đang đến gần, nhưng ta có chút không hiểu rõ chyện nam nữ, cho nên ta tới hỏi ngươi." Bùi Cương vẻ mặt vẫn như thường, không có chút ngượng ngùng.
Ngọc Hằng gật đầu. Ồ, hóa ra là tìm hắn học vỡ lòng!
Nhưng không phải là quá bình tĩnh sao?
Ngọc Hắng nhìn chằm chằm Bùi Cương. Muốn từ trên mặt của hắn tìm kiếm sự tự ti bởi vì nam nhân lại không hiểu chuyện trăng hoa, nhưng hắn không những không tự ti mà còn không thấy xấu hổ!
Bùi Cương vẫn bình tĩnh như cũ: "Ngươi từng qua lại vô số nữ tử. Cho dù nhạc phụ không cho ta tới tìm ngươi, có thời gian ta cũng sẽ tìm."
Ngọc Hằng: .
Đột nhiên hắn lại cảm giác trong mắt người hắn lại có ích. Chỉ có hắn da mặt đủ dày mới làm một ma ma bản sự dạy vỡ lòng.
Mặc dù vậy, Ngọc Hằng vẫn ưỡn ngực, ho khan vài tiếng, hắn hỏi: "Muội phu, ngươi muốn ta giải thích, hay là tự mình trải nghiệm.. Ta không nói câu sau kia!"
Nhìn đôi mắt Bùi Cương bắt đầu dần dần lạnh đến thấu xương, Ngọc Hằng cảm thấy sợ liền dừng lại, sau đó vội vàng nói: "Loại chuyện này nói không thì không rõ ràng, muội phu ngươi chờ ta đi lấy vài thứ." Hắn
Đứng dậy đi vào trong. Bùi Cương nhìn hắn, thấy hắn đột nhiên nằm xuống bên giường, liền với tay xuống gầm giường lấy ra một cái hộp gỗ với kích cỡ bằng một cái gối.
Thật lâu sau, tổng cộng kéo ra năm cái hộp gỗ có khóa, chuyển ra bên ngoài hai vòng, đặt ở trên bàn.
"Muội phu, đừng lo lắng, sau khi hôm nay ta hướng dẫn ngươi, ngươi sẽ không còn như trước nữa, hehehe."
Nụ cười của Ngọc Hằng thực sự rất khó ưa thật muốn tát cho hắn một cái thật mạnh.
Tay Bùi Cương nắm thành nắm đấm đặt trên chân, cố gắng kìm chế xúc động.
Ngọc Hắng đem một chùm chìa khóa treo trên cổ lôi khỏi cổ áo. Một số lượng lớn chìa khóa gần như giống nhau, nhưng hắn có thể tìm được chìa khóa tương ứng, và sau đó mở chính xác năm hộp gỗ.
Mở ra từng cái một, ba cái bên trong là sách, hai cái cuối cùng..
Rất khó coi, đa số đều là những thứ mới mẻ khiến người ta đỏ mặt, có những hình dạng khiến người ta chỉ cần nhìn thoáng qua là đã hiểu. Ngoài ra còn có rất nhiều chai lọ, đồ hộp.
Bùi Cương nhìn những thứ đó rồi im lặng hồi lâu, ánh mắt như có chút suy tư.
Dường như đang cân nhắc có nên tìm người khác để hỏi hay không.
Ngọc Hắng trông rất không đáng tin cậy.
Từ trong những bình lọ hắn lấy ra cái lọ nhỏ, và ân cần đưa cho Bùi Cương: "Muội phu, cái này là thời điểm động phòng dùng tới.. để giảm đau và tăng thêm hưng phấn, ta sẽ viết cho ngươi."
Ngọc Hằng chính là da mặt dày, cũng không có dày đến đích thân dạy bảo việc động phòng cho đường muội và muội phu.
Hắn hiểu tại sao đại bá lại bảo muội phu đến tìm hắn! Không có da mặt dày như vậy, nên chỉ có thể đẩy chuyện này cho hắn!
Nghe nói có thể giảm đau, Bùi Cương im lặng cầm lấy lọ.
Khẽ hỏi: "Còn gì nữa?"
"Còn có nha.." Ngọc Hằng lục tung mấy cái hộp đựng sách, lấy ra vài cuốn với những hình vẽ và văn bản đầy màu sắc. Xếp trước bàn của Bùi Cương, tên của cuốn sách - Sơ tiêu bảo điển.
"Chỉ cần ngươi xem cái này, muội phu, ngươi nhất định sẽ cảm thấy vô cùng kinh diễm." hắn rất có kinh nghiệm trong lĩnh vực này.
Bùi Cương im lặng, rồi gật đầu.
Nhìn thấy muội phu như vậy, Ngọc Hằng càng thêm ân cần, "Đọc xong mấy cuốn sách này, đến chỗ ta lấy mấy cuốn mới. Dù sao anh cũng không thể ăn một miếng mà trở thành một tên mập mạp. Ngươi cần phải có thời gian."
Bùi Cương im lặng hồi lâu. Sau đó hắn hỏi: "Nam tử thì cảm thấy thoải mái, nữ tử thì có thấy thoải mái không?"
Ngọc Hằng: .
Hắn cũng hiểu một chút nổi khổ của bá phụ, một người con rể học không biết mệt mỏi và không biết xấu hổ, làm sao đại bá ta có thể đích thân dạy hắn ta? Sẽ chỉ có gương mặt già nua của đại bá mới đỏ thôi.
"Cái đó khó nói, tùy thuộc vào việc học của ngươi, nếu học tốt thì thoải mái, không học tốt thì chỉ có ngươi thoải mái. Còn nữ nhân dù thế nào cũng phải chịu đau, nhưng ta sẽ cho ngươi cái kia.. Chắc chắn sẽ không đau lắm đâu.."
Không biết mình nghĩ đến cái gì, liền kéo ghế đẩu lại gần Bùi Cương, nhỏ giọng nhắc nhở: "Ta nói cho ngươi biết về Ngọc Kiều, từ nhỏ đã rất có duyên, nhưng cũng rất hay mang hận. Hồi năm tuổi da muội ấy mềm như chiếc bánh bao, bởi vì ta ôm nàng liền không cẩn thận làm ngã nàng, liền tay của muội ấy chảy máu, nên muội ấy phá lệ không chào đón ta. Nên vẫn nhớ đến mối thù mười năm, vì vậy hãy từ tốn, cẩn thận sau này không vào phòng được."
Bùi Cương liếc hắn một cái và không tin. Cả Ngọc gia đều biết rất rõ đức tính của Ngọc Hằng, nếu không chào đón hắn, thì cũng không tránh khỏi là liên quan đến đức hạnh của hắn.
Cuối cùng, Ngọc Hằng lấy một chiếc hộp ban đầu chứa ngọc bích và có khắc dấu của Ngọc thạch hiên, đặt tất cả những thứ cho Bùi Cương vào trong đó, rồi phủ một lớp vải lên trên.
Bọc thật chặt, hắn khuyên nhủ: "Đừng có đem ta chọc ra. Nếu Ngọc Kiều hỏi ngươi đến đây làm gì, nói là ta tặng quà cưới cho ngươi. Đừng nói thật, nói thật. Không chỉ ngươi khổ mà ta cũng khổ." Nói
Xong, hắn đưa chiếc hộp cho Bùi Cương.
Bùi Cương nhận lấy chiếc hộp và dửng dưng đa tạ.
Sau khi tiễn Bùi Cương đi, Ngọc Hằng chắp tay và nhìn lên trời: "Ta cũng coi là đang làm chuyện tốt. Cầu trời phù hộ đừng cho biểu muội của ta biết!"
Lại nói Bùi Cương sau khi rời khỏi sân nhỏ của Ngọc Hằng, liền gặp được Ngọc Dao, biểu muội của Ngọc Kiều.
Thời điểm Ngọc Dao thấy Bùi Cương, sững sờ trông chốc lát, sau đó mới hành lễ, hỏi: "Tỷ phu tại sao lại ở nơi này?"
Ngọc Dao nghe đến đây, mắt nàng sáng lên ngay lập tức. Nàng biết đức hạnh của ca ca mình, vị hôn phu của Ngọc Kiều đến tìm ca ca nàng, chẳng lẽ nhìn bề ngoài hắn ta trông đứng đắn, nhưng thật ra bên trong lại thối rửa?
Nếu là như vậy, thì sau này nàng phải tìm một vị phu quân tốt, nhất định có thể ép Ngọc Kiều một bậc!
Khi Ngọc Dao mừng thầm. Nhưng Bùi Cương đột nhiên nói: "Đa tạ vì chuyện trước đó."
Ngọc Dao đang mừng thầm, thì sửng sốt: "Ta đã làm gì?" Hôm nay và trước đó nàng cùng vị tỷ phu này chưa bao giờ nói một lời, vậy tại sao lại đột nhiên đa tạ nàng?
Bùi Cương sắc mặt lạnh lùng thờ ơ, nhàn nhạt nói: "Nếu không phải ngươi cùng với Tthẩm gia dây dưa không rõ, sao Kiều Kiều có thể hủy hôn ước với Thẩm gia một cách dễ dàng như vậy."
Mặc dù trước khi Ngọc Kiều và Thẩm Hoành Kính giải trừ hôn ước, Bùi Cương vẫn là một hộ vệ, nhưng hắn rõ ràng biết mọi thứ.
Ngọc Dao vốn còn có chút tự đắc bỗng nhiên trắng bệch khi nghe Bùi Cương nói, phía sau còn có hai tiểu nha hoàn, hoàn toàn không biết chuyện, nghe xong sắc mặt cũng hơi thay đổi.
Ngọc Dao vội vàng nói: "Tỷ phu, đừng nói
Bậy làm hỏng thanh danh của ta." Giọng nói lạnh lùng lại tiếp tục phát ra: "Nói lời đa tạ đúng là thật. Hơn nữa, ta không thể để nàng ủy khuất, nên ngươi đừng đối với nàng có ý đồ xấu."
Bùi Cương thận trọng. Tự nhiên có thể thấy rằng Ngọc Dao đang ở trong lòng vui mừng.
Bùi Cương đang định rời đi, nhưng giọng nói của Ngọc Kiều đột nhiên vang lên "Các ngươi đang nói chuyện gì vậy?"
Quay đầu lại nhìn, đã thấy Ngọc Kiều đi tới từ hành lang phía trước. Ngay cả khi giả vờ bình tĩnh, tốc độ của nàng nhanh hơn bình thường rất nhiều.
Đứng trước Bùi Cương, không khác gì bảo vệ con.
Lập tức có một nụ cười giả tạo cùng Ngọc Dao nói: "Nghe nói Vương gia tiểu thư đang tổ chức buổi tiệc trà đông, ngươi bây giờ còn không đi, ờ nhà làm gì?"
Ánh mắt Ngọc Kiều rất đề phòng, giống như đề phòng trộm cướp. Dường như sợ rằng Ngọc Dao sẽ làm Bùi Cương chú ý.
Ngọc Dao vừa mới bị lời nói của Bùi Cương chặn lại, lúc này nàng lại bị Ngọc Kiều đề phòng, có chút nôn ra máu.
Nàng thực sự muốn nói với họ rằng cho dù có đẹp đến đâu, nhưng không có thân phận, nàng cũng chướng mắt!
Dùng sức siết chặt khăn tay, nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng nở một nụ cười hơi gượng ép: "Vậy thì Ngọc Dao xin đi trước để đến bữa tiệc của Vương gia tiểu thư, biểu tỷ, biểu tỷ phu xin cáo từ."
Sau khi rời đi, nàng xoay người bước đi thật nhanh.
Ngọc Dao không muốn cùng hai người này ở lâu, bọn họ rõ ràng cùng phu xướng phụ tùy bắt nạt nàng!
Sau khi nhìn thấy Ngọc Dao vội vàng rời khỏi, Ngọc Kiều đưa tay ra và âm thầm nhéo cánh tay của Bùi Cương, nhưng cơ bắp trên cánh tay của hắn cứng đến mức các đầu ngón tay đỏ bừng. Nhéo cũng không nổi.
Bùi Cương gỡ bàn tay đỏ ửng của nàng ra và nói: "Lần sau, nàng hãy cầm gì đó mà đánh."
Ngọc Kiều trừng hắn một cái, thấp giọng buồn bực nói: "Ta không phải đã nói với huynh sao, nếu vị biểu muội kia của ta cố ý bắt chuyện với huynh, thì đừng có phản ứng với nàng ta, làm thế nào mà uynh vẫn nói chuyện?"
Biểu muội là người như thế nào thì nàng rất rõ. Ngọc Kiều không muốn thấy nàng sống tốt hơn nàng ta, Bùi Cương xuất sắc như vậy, ai có thể không yêu?
Nàng tin Bùi Cương nhưng không tin Ngọc Dao. Nàng sợ rằng Ngọc Dao ăn đậu phụ Bùi Cương, chiếm tiện nghi!
Chính vì vậy sau khi biết Bùi Cương đã đi ra sân của nhị phòng, nàng đã kiếm cớ trốn khỏi mẫu thân để tìm hắn.
"Vừa rồi ta đã đa tạ nàng ta."
Nghe đến đây, Ngọc Kiều khẽ cau mày: "Huynh không gặp nàng ấy ấy mấy lần. Sao lại đa tạ?"
Bùi Cương nắm tay Ngọc Kiều đi vào sân của mình. Hắn vừa đi vừa nói: "Nếu không phải nàng ta dây dưa với Thẩm gia, sao nàng có thể giải trừ hôn ước dễ dàng như vậy?"
Ngọc Kiều dừng lại và sửng sốt: "Huynh cảm ơn nàng ấy vì chuyện này?"
Bùi Cương hơi đầu: "Mặt khác, ta thay nàng xả giận, ta không muốn nàng bị ủy khuất."
Ngọc Kiều ngượng ngùng đánh hắn: "Huynh đừng ở trước mặt người ngoài nói những chuyện xấu hổ này." ý chỉ Thanh Cúc và Tang Tang đang cười sau lưng họ.
Bùi Cương gật đầu: "Nguyên lai chỉ có nàng mới có thể nghe thấy."
"Huynh còn nói!" Nàng xấu hổ nhìn hắn.
Mặc dù xấu hổ, nhưng nghĩ đến lời của Bùi Cương đa tạ Ngọc Dao, nàng có thể hình dung ra khuôn mặt khó coi của Ngọc Dao, che môi mím miệng mỉm cười.
Sau khi trở lại sân, Ngọc Kiều hỏi hắn: "Tiện thể, sao huynh lại đến sân của nhị thúc?"
Bùi Cương chỉ hít một hơi rồi đáp: "Nhạc phụ kêu ta đến tìm Ngọc Hằng nói chuyện."
Nghe vậy, Ngọc Kiều cau mày và nói: "Chả lẽ phụ thân kêu huynh đến quản giáo Ngọc Hằng?"
Bùi Cương không nói gì.
"Vị biểu ca kia ta cứu không nổi, huynh cũng đừng để ý hắn. Hắn thích như thế nào liền như thế đó.. mà ngươi đang cầm vật gì?"
Ngọc Kiều nhăn mũi, chán ghét nói: "Ta không xem đâu. Ánh mắt của biểu ca, thì có thể tặng món quà gì tốt? Hẳn là mấy đồ bài trí quê mùa."
Nghe vậy, sắc mặt Bùi Cương không khỏi thay đổi, thầm nhẹ nhõm trong lòng.
Càng không cho nàng xem thì nàng càng tò mò đoán già đoán non, nếu chủ động cho nàng xem thì nàng sẽ không có hứng thú.
Sau khi quay trở lại sân trong, nha hoàn của Ngọc phu nhân vội vã đi tới và dừng lại trước mặt họ, hành lễ, và lo lắng nói: "Tiểu thư, phu nhân đang tìm người."
Khuôn mặt Ngọc Kiều hơi thay đổi và nàng nhìn Bùi Cương: "Mẫu thân nói trước khi thành hôn ta không nên gặp mặt huynh, nếu để nương biết chắc chắn sẽ mắng ta!"
Bùi Cương cau mày, "Ta sẽ đi tìm nàng."
Lời này vào trong tai Ngọc Kiều- Ban đêm ta sẽ đi tìm nàng.
Đột nhiên mặt đỏ tới mang tai, "Huynh đừng đến tìm ta, ngay trước khi thành thân, cặp vợ chồng không thể gặp nhau chính là phong tục, ta không nói với huynh nữa, ta phải quay về, nếu không mẫu thân ta giận dữ, thì phụ thân cũng không thể dỗ."
Nói xong, nàng vén váy chạy đi.
Ngọc Kiều vừa rời đi, Phúc Toàn cũng đã tìm thấy hắn, nói rằng người may hỉ phục cũng đã đến.
Chỉ còn chưa đầy một tháng nữa là đến ngày thành thân, mọi công việc chuẩn bị phải đẩy nhanh tiến độ.
Sau một ngày bận rộn, Bùi Cương mở chiếc hộp gỗ mà Ngọc Hằng đưa cho hắn.
Lấy hết sách ra.
Đọc hết một lượt, màn đêm càng ngày càng dày, mây đen che trăng, người trong Ngọc phủ đều đã ngủ, Thế An Viện càng thêm lạnh lẽo.
Bùi Cương đóng cuốn sách trên tay. Hắn nhắm mắt và hít thở sâu.
Toàn thân hắn rất nóng, giống như bị lò sưởi quấn lấy.
Cuốn sách thơm phức mà Ngọc Hằng đưa làm cho Bùi ngây ngốc, người vẫn còn đang sững sờ ở phía trên, so với đọc vài trang vội vàng ở hoa lâu thì tập tranh này kích động hơn.
Khi hắn mở mắt ra lần nữa, trời vẫn còn rất tối.
Hắn đơn giản đứng dậy đi thẳng ra khỏi phòng đứng ở trong sân hứng một trận gió lạnh.
Cuối tháng mười hai, mặc dù ở Hoài Châu không có tuyết, nhưng lại quá lạnh. Vào ban ngày, trời đủ lạnh và nửa đêm lạnh đến mức khiến mọi người cảm thấy như đang ở trong một hang động băng, vì vậy, không ai muốn ra khỏi nhà vào thời điểm này. Ngay cả khi đang ở bên ngoài nhà, cũng chọn những nới chắn gió mà tránh.
Bùi Cương đứng trong gió lạnh rất lâu, nhưng ngọn lửa tà ác trong lòng dù thế nào cũng không thể dập tắt. Cơ thể cương cứng hơn bao giờ hết.
Thở ra hơi thở đục ngầu, tạo thành sương mù.
Bùi Cương nhìn sân của Ngọc Kiều và suy nghĩ về nó một lúc lâu, nhưng cuối cùng bước chân vẫn động.
Khi Ngọc Kiều đang ngủ ngon lành, một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai nàng. "Kiều Kiều"
Ngọc Kiều mở mắt ra, còn buồn ngủ thì nhìn thấy một bóng người cao lớn ở ngoài màn, sửng sốt, ôm chăn: "Ai!"
Tấm màn được vén lên. Đó là khuôn mặt của Bùi Cương, Ngọc Kiều cảm thấy nhẹ nhõm. Vì bị đánh thức mà còn giật mình nữa, tính khí của nàng nổi lên ngay lập tức, vẻ mặt khó chịu: "Sao huynh lại ở đây! Đã nói không được tới nữa sao!"
Bùi Cương đột nhiên cúi đầu xuống, đè ép xuống. Sức nóng cũng đột ngột bao trùm.
Hắn ở trên nàng. Giọng như mất tiếng, hắn thì thào: "Kiều Kiều, takhông thoải mái."
Vẻ mặt Ngọc Kiều thay đổi, cũng không lo được việc thẹn thùng, đột nhiên trở nên căng thẳng, "Huynh có nóng không?"
Nàng dường như cảm thấy thân thể của hắn so với trước nóng hơn nhiều.
"Không."
"Vậy thì tại sao huynh lại không thoải mái.." Ngọc Kiều nhìn vào mắt hắn, giọng nói của nàng đột ngột dừng lại.
Dáng vẻ này giống hệt như trong mơ, cả đêm hắn mất kiểm soát ở Dung Thành!
Ngọc Kiều ngay lập tức hiểu hắn muốn làm gì, sắc mặt nàng hơi tái đi.
"Kiều Kiều, nàng có thể giúp ta không?"
Hơi thở của Bùi Cương phả vào mặt Ngọc Kiều, rất nóng.
Dù đôi mắt giống nhau nhưng biểu cảm của hắn có chút khác biệt, biểu cảm đau đớn và khó chịu.
Mặc dù Ngọc Kiều có chút đau lòng cho hắn, nhưng nàng vẫn hoảng sợ: "Mặc dù ta có thể chịu đựng nỗi đau, nhưng, nhưng điều đó chỉ có thể làm sau khi thành thân.."
Bùi Cương lắc đầu: "Chỉ cần giúp ta một chút.."
"Làm sao, ta có thể giúp gì đây?" Ngọc Kiều đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu, luôn cảm thấy những gì bọn họ nói dường như không có gì, nhưng lại khiến người ta đỏ mặt tim đập, rất xấu hổ.
Giọng nói tinh tế và mềm mại khiến Bùi Cương cuộn trong cổ họng. Nhìn Ngọc Kiều quyến rũ ướt át bên dưới, thân thể hắn càng thêm khô nóng.
Một lúc lâu sau, hắn trầm giọng nói: "Chạm vào ta, sờ ta.."
* * * *~~~
Một lúc lâu sau, Bùi Cương mới có thể an tâm, liền ngã vào Ngọc Kiều, thở hổn hển, câm tiếng nói xin lỗi: "Ta xin lỗi."
Ngọc Kiều một lúc lâu không thể bình tĩnh lại.
Một mặt, nàng xấu hổ đến mức mình cũng nóng lên, mặt khác, nàng nhận ra rằng trước đó mình đã bị lừa.
Làm thế nào có thể mang con dao găm bất kỳ lúc nào?
Nó rõ ràng là..
Một kẻ dối trá!
Ngọc Kiều vừa xấu hổ vừa tức giận, trực tiếp cắn một cái lên vai hắn.
Bùi Cương thực sự run rẩy, khịt mũi, rồi lẩm bẩm bên tai Ngọc Kiều: "Nô tài rất thích tiểu thư cắn như thế này."