Một ngày trước khi Bùi Cương rời Kinh Thành, hắn đã hẹn Mạc Tử Ngôn với danh nghĩa muội muội Bách Lý Hàn của mình.
Nhiều người ở Kinh Thành đều biết rằng năm, sáu tháng trước, quan trạng nguyên suýt chút nữa ngã chết, may mà được tướng quân Bách Lý Hàn cứu.
Bùi Cương cũng từng nghe qua, Mạc Tử Ngôn là người quân tử, chắc chắc sẽ coi trọng ân nhân của mình, nên hắn biết nếu là muội muội nhà mình mời, Mạc Tử Ngôn nhất định sẽ không từ chối.
Ngày hôm đó Mạc Tử Ngôn đúng hẹn mà đến, đợi trong nhã gian của trà lâu trong một khắc, thì cửa nhã gian được mở ra.
Mạc Tử Ngôn nghe thấy tiếng mở cửa liền đứng dậy nhìn ra ngoài, nhưng khi nhìn thấy ai đang mở cửa, vẻ mặt hơi ngưng trọng.
"Ninh Viễn tướng quân?"
Không phải Bách Lý Hàn xuất hiện ở ngoài cửa, mà là Bùi Cương, hắn mặc lên một thân hắc y sắc mặt còn lạnh lùng.
Bùi Cương chưa đầy nửa năm, đã trực tiếp thành phong thành chính ngũ phẩm Ninh Viễn tướng quân.
Đương nhiên, ở trong đó còn có tâm tư của hoàng đế. Hai người cùng nhau lớn lên, cộng thêm cứu mạng mười một năm trước, nếu Bùi Cương không có công lao gì, chức tước cao khiến triều thần có ý kiến, hoàng đế từ lâu đã phong hắn làm vương gia, nay bị phái xuống nam chính là muốn hắn đi lập công.
Mạc Tử Ngôn như hiểu ra điều gì đó, ngay sau đó khôi phục lại vẻ ôn nhuận thường ngày, hơi ngập ngừng hỏi: "Không phải Thiếu tướng quân Bách Lý Hàn mời hạ quan, mà là Ninh Viễn tướng quân phải không?"
Vẻ mặt Bùi Cương lạnh lùng và thờ ơ. Bước vào trong, nhìn đoàn tùy tùng trong căn phòng, rồi nhìn Mạc Tử Ngôn: "Tôi có chuyện cần bàn với Mạc tu soạn, có hay không nên để người khác tránh?"
Mạc Tử Ngôn thân là Hàn Lâm Viện tu soạn, Bùi Cương liền xưng là Mạc tu soạn.
Mạc Tử Ngôn im lặng khi nghe những lời đó. Đã bí mật dùng danh nghĩa của muội muội mình mời hắn, hắn chính là không thể cũng phải nói có thể.
Sau đó kêu hai tùy tùng ra ngoài.
Sau khi cửa phòng đóng lại, trong phòng chỉ có hai người, Mạc Tử Ngôn giơ tay ra mời: "Ninh Viễn tướng quân, mới ngồi."
Bùi Cương ngồi xuống. Khi Mạc Tử Ngôn lấy ấm trà và rót trà, hắn lén nhìn Bùi Cương, người đã quên mất mình là ai.
Cảm giác mà Bùi Cương dành cho mình vẫn lạnh lùng và hờ hững như khi còn ở Hoài Châu. Cảm giác như không có gì thay đổi, nhất thời Mạc Tử Ngôn vẫn cho rằng hắn vẫn là Bùi Cương, không phải là Bách Lý Cương.
Hai tháng trước, Mạc Tử Ngôn đã gặp Bùi Cương ở Kinh Thành, người mà muội muội nhà mình bảo mất tích. Lúc đầu hắn còn nghĩ là mình nhìn lầm, nhưng khi gặp lại hắn trước cung điện, hắn tin rằng người đó thực sự là Bùi Cương.
Chỉ là Bùi Cương dường như không biết hắn, Mạc Tử Ngôn vì nghi ngờ nên không vội nhận ra hắn, sau khi quan sát và điều tra cẩn thận, hắn chỉ nghĩ những gì đang xảy ra chỉ có trên kịch thôi, không ngờ lại phát sinh trên người Bùi Cương.
Bùi Cương nhớ lại quá khứ, nhưng quên mất những gì đã xảy ra sau khi mất trí nhớ.
Cân nhắc liên tục, Mạc Tử Ngôn vẫn không đi tìm Bùi Cương, mà viết một bức thư gửi lại Hoài Châu cho Ngọc Kiều. Chỉ là câu trả lời của Ngọc Kiều khiến Mạc Tử Ngôn không thể hình dung ra được, và nàng xin hắn bằng mọi cách là giả vờ không quen biết Bùi Cương.
Mạc Tử Ngôn cảm thấy mình là người ngoài cuộc, Ngọc Kiều và Bùi Cương là phu thê, hắn không biết rằng bên teong câu chuyện là có chuyện gì xảy ra, nên tạm thời quyết định xem diễn biến.
Không bao giờ nghĩ rằng hắn lựa chọn yên lặng theo dõi, nhưng Bùi Cương đã tự mình đến cửa tìm hắn!
Đổ nước trà khoảng bảy phần, Bùi Cương nâng mắt liếc hắn một cái, "Mạc tu soạn cứ ngồi đi."
Mạc Tử Ngôn đặt ấm trà xuống ngồi xuống, vừa mới ngồi xuống, liền nghe Bùi Cương đột nhiên hỏi: "Làm sao Mạc tu soạn lại biết ta?"
Mạc Tử Ngôn trong lòng run lên, mơ hồ biết hắn đang hỏi gì, nhưng vẫn giả bộ cười khờ khạo, đáp: "Tự nhiên hai tháng trước, Ninh Viễn tướng quân ở trước điện nhận phong"
Bùi Cương hơi nhướng mày. Hắn lập tức uống một ngụm trà với vẻ mặt lạnh lùng, đặt lên bàn. Ánh mắt của hắn rơi vào trong cốc, đầu ngón tay xoa dọc theo mép cốc nửa vòng, sau đó ngẩng đầu liếc hắn một cái, không cam lòng nói: "Ta hỏi chính là trước khi ta về Kinh Thành, ta và Mạc tu soạn quen biết nhau như thế nào?"
Mạc Tử Ngôn im lặng.
Bùi Cương đặt chén xuống, bỏ tay lên đùi, ngồi thẳng. "Khi Mạc tu soạn ở Kinh Thành, đã bí mật hỏi thăm liệu các cao môn đại hộ có thất lạc thiếu niên khoảng mười một, mười lăm tuổi nào không, chẳng lẽ tên thiếu niên kia không phải là ta? Nếu ngươi lúc trước không biết ta như thế nào sao lại tìm hiểu rõ ràng như vậy?"
Những người trong Bách Lý gia nghĩ hắn đã chết. Hơn nữa trước đó Bách Lý gia đã đến đất phong canh giữ, rất ít người ở Kinh Thành biết trưởng tử Bách Lý gia biến mất lúc nào, cũng chỉ coi như đã chết chứ không phải mất tích, cho nên sẽ sẽ không nghĩ tới người bị hỏi chính là trưởng tử Bách Lý gia.
Mạc Tử Ngôn nhìn hắn, vẻ mặt ôn nhuận hỏi: "Ninh Viễn tướng quân cho rằng thuộc hạ quen biết người lúc trước là dựa vào chuyện này sao?"
Bùi Cương khẽ lắc đầu: "Đương nhiên không phải, nhưng là từ ngày đầu tiên ta nhìn ta nhìn thấy ngươi, ta có cảm giác không vừa mắt, nhưng ta có thể nhìn ra ngươi là một người chính nhân quân tử."
Nếu là một chính nhân quân tử, tại sao ngay từ cái nhìn đầu tiên, khiến hắn không vừa mắt?
Bùi Cương cho rằng đó chính là do hắn quen Mạc Tử Ngôn từ trước.
Trong mắt Bùi Cương, Mạc Tử Ngôn xác thực là một chính nhân quân tử:.
Hóa ra trước đây Bùi Cương liền nhìn hắn là không vừa mắt.. nhưng là vì sao?
Sau một hồi im lặng, Mạc Tử Ngôn khẽ thở dài, sau đó bất lực nở nụ cười, "Ninh Viễn tướng quân trông rất giống vị hôn phu của thiên kim Ngọc gia, người giàu nhất ở Hoài Châu."
Tâm tư Bùi Cương trầm xuống: "Thiên kim Ngọc gia kia tên là gì?"
"Ngọc Kiều."
Nghe thấy từ Ngọc Kiều, Bùi Cương cảm thấy trong lòng có chút bất an, nhưng vẫn hỏi: "Vậy vị hôn phu kia ở đâu?"
Mạc Tử Ngôn biết lúc này lấy cớ mập mờ trôi qua, e rằng Bùi Cương cũng sẽ cho người đi điều tra kỹ lưỡng, sau đó cũng không giấu được, nên đơn giản nói ra.
"Hơn năm tháng trước, tiểu thư Ngọc gia cùng phu quân đến Kinh Thành tìm người thân, nhưng trên đường đi gặp phải nguy hiểm. Phu quân của tiểu thư Ngọc gia đi ra ngoài kiểm tra nhưng không thấy trở về. Gần đó chỉ thấy xác của các hắc y, nhưng lại không thấy vị phu quân đâu."
Bùi Cương nghe Mạc Tủ Ngôn nói, một lúc lâu sau mới im lặng, "Tại sao trước đây gặp ta ngươi lại không nói?"
Mạc Tử NGôn cũng không có ý định nói hết toàn bộ ra, chỉ tìm được một cái cớ thích hợp để trả lời: "Cô gia Ngọc ia kia chính là ở rể, trước kia chính là bị giam trong khu săn bắn mười năm, sau đó bị Ngọc Kiều mua về phủ làm nô tài. Thân phận hiện tại của tướng quân khá khác biệt, nếu vội vàng nhận ra nhau, e rằng sẽ xúc phạm đến tướng quân."
Những gì Mạc Tử Ngôn nói phù hợp với trí nhớ mơ hồ của Bùi Cương.
Trong trí nhớ mơ hồ của Bùi Cương, dường như hắn đã trốn tránh sự theo đuổi trong nhiều năm, sau đó, hắn bắt gặp một tiểu cô nương chỉ vào hắn trong một thành phố sầm uất và nói "chính là hắn."
Hắn chưa từng nói chuyện này với người khác, cũng không ai biết, cho nên đương nhiên không thể giả tạo.
Một lúc sau, Bùi Cương lại hỏi: "Thiên kim tiểu thư Ngọc gia thích mặc y phục màu gì?"
Mạc Tử Ngôn sửng sốt, sau đó nhận ra rằng Bùi Cương có thể hỏi câu này, nghĩa là hắn vẫn còn một số ký ức.
Khi Mạc Tử Ngôn trả lời từ "màu đỏ", Bùi Cương đã biết là đúng, nữ tử vướng vào giấc mơ của hắn chính là thiên kim của Ngọc gia.
Có lẽ hắn nên đến Hoài Châu càng sớm càng tốt để đích thân xác minh xem thiên kim Ngọc gia có phải là nữ tử trong mộng của hắn hay không.
Bùi Cương suy nghĩ hồi lâu, sau khi nghĩ ra kế tiếp nên làm gì, nói với Mạc Tử Ngôn: "Hôm nay, ta cùng ngươi nói chuyện, đừng nói cho người khác, kể cả thiêm kim Ngọc.. gia, kẻo tránh phức tạp. Có người muốn giết ta, nếu biết thân phận của ta, nếu hắn biết thân phận của ta chắc chắn sẽ kiêng kị, nếu muốn đối phó với ta chắc chắn sẽ bắt ai đó và sẽ uy hiếp ta.."
Mạc Tử Ngôn nhất thời cảm thấy hai phu thê Bùi Cương và Ngọc Kiều rất thích giày vò người khác. Một cái, hai cái đều muốn hắn giấu giếm.
Tuy có chút bất đắc dĩ, nhưng hắn vẫn cảm thấy Bùi Cương nóicó lý, vì vậy gật đầu nói: "Hạ quan hiểu được."
Bùi Cương đứng dậy và nói "Không cần tiễn" trước khi rời khỏi phòng.
Sau khi Bùi Cương rời đi, Mạc Tử Ngôn ngồi xoa xoa trán đau đầu, chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, cửa lại đột nhiên bị mở ra.
Nghĩ rằng là Bùi Cương quay lại, hắn vội vàng đứng dậy nhìn lên: "Ninh Viễn.. Thiếu tướng Bách Lý Hàn?"
Với khuôn mặt lạnh lùng giống như Bùi Cương, Bách Lý Hàn đá vào cửa hai lần sau khi bước vào. Sau khi đóng cửa, bước đến bàn.
Sau khi đặt roi xuống bàn, nàng nhìn Mạc Tử Ngôn một hơi rồi đi thẳng vào vấn đề: "Huynh trưởng ta vừa cùng ngươi mới nói cái gì?"
Mạc Tử Ngôn:.
Hôm nay có lẽ thật sự không thể sống yên ổn.
Sau khi Bùi Cương rời khỏi trà lâu, hắn trở vể Trấn Viễn tướng quân phủ.
Trở lại phủ, hạ nhân nói rằng mẫu thân hắn đã đợi hắn rất lâu, và bảo khi hắn về nhớ tìm bà.
Bùi Cương suy nghĩ một lúc, quay lại đi về hướng viện của mẫu thân.
Có lẽ đã mười năm, ký ức rất xa xôi nên Bùi Cương luôn đối với người thân lãnh đạm mà xa cách, nhưng những người Bách Lý gia vì điều này mà cảm thấy xót xa hơn cho hắn, và muốn bù đắp cho hắn mọi chuyện, luôn muốn cho hắn những gì tốt nhất.
Trong sảnh chính lúc này có một phụ nhân khoảng bốn mươi tuổi dáng vẻ nhân hậu đang ngắm nghía bức chân dung đang cầm trên tay, thấy Bùi Cương đang đi tới, bà vội vàng bước tới, mỉm cười nắm lấy tay hắn. "Cương nhi, hãy đến xem những bức chân dung này, con cảm thấy ai thuận mắt."
Sau khi Bùi Cương bị mẫu thân ấn ngồi xuống ghế, mẫu thân hắnđẩy bức chân dung ra trước mặt hắn.
"Nhị đệ của con cũng thành thân vào năm trước, bởi vì con lưu lạc bên ngoài nhiều năm, đã đến tuổi lập gia đình, vi nương cũng không thật tốt tìm cho con một nương tử.." Nói đến đây, bà thấy hơi nghẹn ngào, hít một hơi dài rồi nói tiếp. "Vì vậy, mẫu thân đã yêu cầu tìm chọn tất cả tiểu cô nương ở Kinh Thành trong độ tuổi cập kê. Con có thể chọn dựa vào phẩm hạnh hay ngoại hình gì cũng được".
Bùi Cương thậm chí còn không thèm nhìn, chỉ dửng dưng đẩy bức chân dung trước mặt ra, Bách Lý phu nhân sửng sốt, "Cương nhi, ngươi đây là ý gì?"
Bùi Cương nhìn mẫu thân, thản nhiên nói: "Mẫu thân có nghĩ đến khả năng ta đã lấy thê tử sinh con rồi chưa"
Bách Lý phu nhân kinh ngạc một chút, hình như không nghĩ tới, hắn như vậy nhắc nhở chỉ phát hiện thật sự có khả năng, vội vàng hỏi: "Cương nhi, ngươi thật sự thành thân rồi?"
Nhớ tới Bùi Cương còn chưa khôi phục ký ức:.
Sau khi nhận ra Bách Lý phu nhân lập tức vỗ miệng hai lần: "Nhìn xem ta hỏi cái gì ngu ngốc, ngươi đã quên, làm sao có thể hỏi ngươi."
Bùi Cương không để ý lắm, chỉ nói: "Trước khi trí nhớ của con khôi phục, mẫu thân đừng lo chuyện thành thành thân của con, con nhất định sẽ không thành thân."
"Nếu mà cả đời cũng không nhớ nổi, chẳng lẽ ngươi muốn sống cô độc cho tới khi xuống dưới sao?"
Bùi Cương đứng dậy, giọng điệu đều đều nhưng kiên quyết: "Một ngày không nhớ được, liền một ngày không thành thân."
Sau đó khẽ gật đầu về phía mẫu thân, rồi rời khỏi sảnh chính.
Nhìn bóng lưng của nhi tử, Bách Lý phu nhân thở dài yếu ớt, lo lắng: "Hàn nhi không chịu gả đi, Cương nhi cũng không chịu thành thân, phải làm như thế nào cho phải.."
Sau khi Bùi Cương về viện của mình, một người lính mang cho hắn một tấm bản đồ, đó là bản đồ lộ trình ngày mai hắn sẽ đi về phía nam.
Bùi Cương mở bản đồ ra xem, khi đi ngang qua địa danh "Hoài Châu", hắn dừng lại một lúc, sau đó chỉ tay về nơi đó, nói: "Phân phó xuống, thời điểm đến Hoài Châu, thì dừng chân lại nghỉ một ngày."