Ngọc Kiều liếc nhìn thanh kiếm: "Ta tặng cho huynh."
Dường như nhớ ra điều gì, nàng nói: "Đúng rồi, khi huynh trở về từ quân doanh của Ngô Duy, huynh đã nói trong doanh thấy lính có một thanh đao giống như vậy. Còn nghi ngờ một người lính bình thường sao có thể mang một thanh kiếm đắt tiền như vậy. Còn nói không phải quân pháp rất nghiêm khắc sao, cho dù đó là lính có phẩm cấp cũng không tùy tiện mang thanh kiếm riêng của mình, lúc ấy huynh chỉ nói với ta như vậy.. Huynh có nhớ ra cái gì không?"
Bùi Cương nói "ừm", rồi hỏi: "Nàng mua thanh kiếm này ở đâu?"
"Hoài Châu, Cửa hàng sắt Nguyên Cát."
Khi nghe đến cửa hàng sắt Nguyên Cát, trong nháy mắt đầu của Bùi Cương hiện lên hình ảnh rất nhiều người đang đánh thép Nhưng vì nó hiện lên quá nhanh nên hắn không biết hoàn cảnh xung quanh như thế nào chứ đừng nói là đang tạo ra cái gì.
Nhưng có thể chắc chắn rằng, hình ảnh vừa rồi có liên quan đến tiệm sắt Nguyên Cát.
Ngọc Kiều ngồi chống tay xuống bàn, nhìn thanh kiếm trên bàn: "Nhưng bây giờ huynh không ở Hoài Châu. Nếu bây giờ huynh quay lại điều tra, có thể bị đánh cỏ động rắn không?"
Trước đó Bùi Cương không có nói với Ngọc Kiều là hắn đã đi điều tra tiệm sắt Nguyên Cát này, nhưng Ngọc Kiều hiểu rất rõ con người của Ngô Duy, vì vậy nàng đã khuyên hắn.
Nghe vậy, Bùi Cương sửng sốt một chút, nhìn nàng: "Làm sao nàng biết ta đang myon61 điều tra cái gì?"
Ngọc Kiều nhướng mày nhìnhắn, lông mày và khóe miệng cong lên, trong mắt lộ ra một chút thông minh: "Tuy ta không có đại thông minh, nhưng tốt xấu gì thì ta còn có chút tiểu thông minh."
Khi nàng nói, bàn tay nhỏ bé không an phận lại duỗi ra ngoài. Trước khi đầu ngón tay rơi xuống bao kiếm, Bùi Cương đã nhanh tay đẩy thanh kiếm ra rìa bàn, ngay khi nàng ngồi xuống cũng không thể chạm vào.
Hiện tại Ngọc Kiều rất hiểu chuyện, ngoan ngoãn thu tay lại: "Ta khộng sờ vào là được rồi chứ gì."
Nghe lời cam đoan của nàng, Bùi Cương nhìn nàng, dường như không tin lời hứa của nàng, nhưng hắn vẫn lấy ly và rót đưa cho nàng.
Ngọc Kiều nhận lấy, uống một ngụm nước và lẩm bẩm: "Ta so với huynh lại an phận rất nhiều. Trên cánh tay của huynh có một vết chém rất lớn.." Nàng vừa nói vừa dùng tay vẽ ra chiều dài, sau đó nhỏ giọng nói: "Còn không phải do huynh cầm kiếm muốn khoa tay múa chân sao. Nếu không có ta, có lẽ cánh tay của huynh đã bị phế đi."
Lầm bầm xong, nàng uống ngụm nước cuối cùng trong ly, sau đó kéo hắn ngồi xuống bên cạnh nàng, và nói rất nghiêm túc: "Tiếp tục chủ đề vừa rồi, chẳng lẽ huynh không tò mò tại sao ta biết đang điều tra cái gì sao?"
Ngọc Kiều rõ ràng đang chuyển chủ đề. Bùi Cương bất đắc dĩ mỉm cười, làm theo chủ ý của nàng, đem suy nghĩ của mình nói ra: "Chuyện này cũng nên liên quan đến giấc mơ của nàng."
Ngọc Kiều gật đầu: "Đúng là như vậy. Mếu huynh điều tra được ở Hoài Châu, chắc huynh sẽ điều tra được thân thế của Ngô Duy, phụ thân nói tình tình của hắn ta vô cùng kiêu ngạo, đa nghi, nhưng lại rất cẩn thận, nếu có chút sơ sót, thì chắc chắn hắn sẽ đem cái đuôi giấu rất kỹ. Rất khó để điều tra hắn ta."
Ngọc Kiều biết điều này, và đó cũng là mối lo lắng của phụ thân nàng. Nếu không có bằng chứng, mà nói cho người bên trên là hắn ta có ý định tạo phản. Nhưng lại sợ hắn ta phát hiện, sau đó không quan tâm đến chuyện gì nữa sẽ ra tay tàn nhẫn với Ngọc gia, cho nên trước mắt chuyện này chỉ có thể án binh bất động.
Hơn nữa, trong giấc mơ, Bùi Cương ở Hoài Châu một năm vẫn không phát hiện ý đồ tạo phản của của Ngô Duy, điều này cho thấy hắn ta đã che giấu nó sâu đến mức nào, nếu không phải vì nàng có thể mơ thấy tương lai, có thể không biết rằng hắn ta đang che giấu ý đồ xấu xa.
Sau một hồi suy nghĩ, Bùi Cương cũng nghiêm túc suy nghĩ về những gì nàng nói: "Nàng nói đúng, chúng ta nên bàn bạc kỹ hơn."
Điều chắc chắn bây giờ là Ngô Duy có khả năng dẽ tạo phản, và ở bên trong tiệm sắt Nguyên Cát có gì đó, nếu không thì hắn sẽ không nhớ sâu như vậy.
Bây giờ nếu vội vàng phái người âm thầm đi điều tra, chắc chắn sẽ như nhũng gì nàng nói đánh cỏ động rắn, nhưng suy nghĩ một chút sẽ cho một người quay lại điều tra.
"Có một người, có thể an tâm nhờ nàng đi điều tra chuyện tiệm sắt Nguyên Cát va chuyện của tổng binh Hoài Châu."
Ngọc Kiều chớp chớp mắt, sau một lúc sững sờ, nàng chợt ngớ ngoài Bùi Cương ra, người đáng tin cậy nhất ở Vũ Châu này thì còn có một người không chỉ có năng lực mà còn được có sự tín nhiệm của Bùi Cương.
"Huynh muốn kêu tiểu cô A Hàn trở về?"
Sau khi nhìn chằm chằm Bùi Cương và thấy hắn gật đầu, vẻ mặt Ngọc Kiều có chút không nói nên lời.
"Chuyện nguy hiểm như vậy mà lại để A Hàn đi sao?"
Bùi Cương gật đầu cười nhẹ: "Nàng đang đánh gái thấp muội ấy?"
Ngọc Kiều gạt tay hắn ra: "Ta không có đánh gái thấp muội ấy. Nhưng là chuyện nguy hiểm như vậy, sao ta không có thể không lo lắng được?"
Ngọc Kiều rất thích vị tiểu cô này. Trước kia nghe một số người nói qua các chuyện vặt vãnh giữa các chị em dâu, nói rằng nhiều tiểu cô chưa có phu quân sẽ dựa vào sự thiên vị của mẫu thân mà bắt nạt đại tẩu.
Hiện tại nhìn tiểu cô của nhà mình, tuy vẻ ngoài lạnh lùng nhưng chưa bao giờ cùng tiểu cô cãi lộn.
Và còn không thích nói chuyện với nhiều người, mấy ngày nay, nàng ấy rất kiên nhẫn để trò chuyện với nàng cho đỡ buồn chán. Khi đi đường nàng ấy thường bảo vệ nàng, và đôi khi chính nàng nghi ngờ rằng đây không phải là đại tẩu, mà là tỷ tỷ ruột của nàng.
Tiểu cô tốt như vậy cho dù đốt đèn lồng đi tìm cũng tìm không ra, mà người nam nhân của nàng lại cứ thích sai việc muội ấy.
Ngọc Kiều nghĩ đến đây, lập tức không vui mà than thở: "Hơn nữa nàng ấy là muội muội của huynh. Huynh lại không giúp muội ấy tìm một nhà tốt, mà lại luôn sai muội ấy đi làm việc. Lúc trước để muội ấy, người có chức cao hơn huynh một bậc đến bảo vệ ta, hiện tại huynh còn muốn để người ta đi Hoài Châu điều tra, chẳng lẽ huynh không yên tâm sao?"
Bùi Cương khẽ cau mày, hỏi nàng: "Nếu nàng cho rằng ta nên quan tâm hôn sự của muội ấy, thì nàng nghĩ muội ấy sẽ phản ứng như thế nào?"
Vừa rồi Ngọc Kiều nghĩ đến tính khí độc lập và quyết đoán của tiểu cô, nàng lập tức nhăn mặt: "Có lẽ muội ấy sẽ không thèm để ý huynh, còn cho rằng huynh uống lộn thuốc."
Bùi Cương biết về mối quan hệ gần đây giữa Ngọc Kiều và tam muội rất là hào thuận, kiên nhẫn giải thích với nàng: "Thân phận của muội ấy vẫn chưa bị bại lộ, tuy rằng năng lực muội ấy kém hơn ta, nhưng vẫn không có tệ lắm. Hơn nữa, muội ấy đã vào quân doanh lúc mười hai tuổi, hơn nữa so với nam nhân lại mạnh mẽ hơn."
Những điều này được mẫu thân hắn nói sau khi Bùi Cương về Bách Lí gia.
Thỉnh thoảng, mẫu thân sẽ kể vài chuyện về gia đình, để có thể thêm gần gũi hơn. Chỉ là sau mười năm xa cách, dù là với người khác hay với gia đình, tình cảm vẫn luôn hờ hững.
Chỉ cần điều hắn muốn hắn mới nhiệt tình.
"Quên đi, dù sao ta cũng không muốn xen vào chuyện của huynh và muội ấy, huynh xem đi.. Sao huynh lại nhìn ta thế? Thật xấu hổ."
Hắn làm sao thế?
Nhìn chằm chằm vào mắt nàng, đôi mắt hắn tối sầm lại. Vô thức sờ sờ khuôn mặt của mình: "Có chuyện gì sao?"
Bùi Cương kéo bàn tay của nàng xuống, nắm bàn tay của nàng, trong khi lòng bàn tay kia nhẹ nhàng đáp xuống gò má mịn màng của nàng.
Khóe môi khẽ nhếch lên, ánh mắt thâm thúy nhìn nàng, trầm giọng nói: "Trong lòng ta, nếu có thứ hạng, không ai có thể so sánh với nàng."
Mặt Ngọc Kiều lập tức nóng bừng sau khi nghe lời này. Bùi Cương vẫn như vậy, luôn nói chuyện ngọt ngào với gương mặt nghiêm túc, thậm chí hắn cũng không phát hiện mình đang nói những ngon ngọt.
Không chỉ giọng nói nhẹ nhàng mà ánh mắt còn tất thâm tình.
Cho dù ở trên người ai, thì cũng chịu không nổi
Ngọc Kiều cảm thấy nếu hiện tại mình không được khỏe, nàng nhất định sẽ ném hắn xuống, mặc kệ hắn có tội hay không!
Đêm hôm đó Bùi Cương đem chuyện tiệm sắt Nguyên Cát nói cho Bách Lí Hàn, và bàn bạc nàng ấy về việc điều tra ở Hoài Châu.
Bách Lí Hàn là một người không thể ở yên. Hiện tại nàng ở biệt viện Ngọc Gia an phận thủ thường, lâu rồi không có động binh khí, nghe nói đi Hoài Châu liền đồng ý.
Vì vậy, trước khi nhị phòng của Ngọc gia đến, thì nàng ấy đã rời đi.
Bên cạnh đó, khi nhị phòng đến nơi, vừa vặn Bùi Cương cũng ở trong biệt viện.
Hôm qua, Ngọc Kiều cũng đã nhắc đến biểu ca ở nhị phòng của mình. Kêu hắn đừng có bao giờ tới gần vị đường huynh đó, nói là người đó sẽ dạy hư hắn.
Lúc đầu, Bùi Cương không quan tâm lắm, nhưng sau khi nhị phòng ở đến hai ngày, hắn đã hiểu được mối quan tâm của Ngọc Kiều.
Khi hắn đang luyện quyền ở trong, thì nhìn thấy Ngọc Hằng đang ở ngoài sân, thậm chí còn thò đầu vào, hét lớn: "Muội phu."
Bùi Cương đã sớm biết, nhưng hắn không có phản ứng.
Ngọc Hằng liếc mắt nhìn trái nhìn phải, sau đó cẩn thận hỏi: "Ngọc Kiều đâu?"
Bùi Cương đi đến bên bàn đá, lấy khăn lau mồ hôi trên trán, hờ hững đáp: "Nàng ấy còn chưa dậy."
Ngọc Kiều càng ngày càng thích ngủ. Với lại ban ngày đứa trẻ không có nháo, chỉ khi buổi tối đi ngủ mới ồn ào nên ban ngày sẽ dậy muộn.
Ngọc Hằng thở phào nhẹ nhõm khi nghe Ngọc Kiều chưa dậy, liền bước vào sân và đứng cạnh bàn.
Hắn ta trầm giọng hỏi: "Muội phu, ta nghe nói ngươi bị mất trí nhớ, có đúng không?"
Bùi Cương nhướng mày, mơ hồ đáp: "Xem như là vậy đi."
Không biết vì sao, Bùi Cương cảm thấy vị đường huynh này không có chán ghét như Ngọc Kiều nói, nhưng đôi khi nụ cười nháy mắt của hắn ta khiến hắn cảm thấy muốn cho người này ăn mộtt đấm.
Ví dụ bây giờ.
"Có phải trước đây ngươi đã quên chuyện ta nói với ngươi và cũng quên đồ vật mà ta đưa?"
Về điểm này, Bùi Cương không có ấn tượng gì cả, có lẽ đó là một chuyện vụn vặt.
Vì vậy không có hứng thú hỏi: "Lời gì, đồ gì?"
Ngọc Hằng vỗ bàn một cái, với dáng vẻ ta biết hết, sau đó vỗ ngực nói: "Muội phu, đừng lo lắng, với mối quan hệ của chúng ta, cho dù ngươi có quên chuyện đó cũng không quan trọng, chỉ cần ta ở đây, ta chắc chắn sẽ cho kiến thức của ngươi càng thêm phong phú!"
"Hả?" Bùi Cương cau mày bối rối.
"Muội phu, có lẽ ngươi không biết, bởi vì ta muốn dẫn dắt ngươi, cho nên ta đã mở một cửa hàng ở Hoài Châu. Sáu tháng qua, công việc kinh doanh rất tốt, kiếm được rất nhiều tiền cho ta. Bây giờ ngươi đang gặp khó khăn, ta không thể đứng ở ngoài nhìn được!"
Bùi Cương cẩn thận đánh giá bộ dáng của Ngọc Hằng. Hắn nhìn cơ thể yếu ớt của hắn ta, không biết hắn đã học được gì từ con người của Ngọc Hằng.
Ngọc Hành vẫn tự nhủ: "Mặc dù còn vài ngày nữa là Ngọc Kiều sẽ sinh, nhưng ta không thể ở Vũ Châu lâu được. Không biết chừng nào ta sẽ về Hoài Châu. Trước tiên ta sẽ tạm dạy."
"Chờ một chút." Bùi Cương cắt ngang cuộc nói chuyện của hắn ta, rồi hỏi: "Hãy nói về nó trước, ngươi đã mở cửa hàng gì?"
Ngọc Hằng cười "hehehe" vài lần, và sau đó tự dùng tay chặn miệng mình lại. Nhỏ giọng nói: "Tất nhiên là cửa hàng hái ra tiền."
Bùi Cương nheo mắt, trầm giọng hỏi: "Ví dụ?" Giọng Ngọc Hằng càng nhỏ hơn: "Bức tranh khiêu dâm của các họa sư, và nhiều đồ vật của khuê phòng."
Bùi Cương ngơ ngác liếc nhìn hắn ta. Sau đó bỏ khăn lau mồ hôi xuống, xoay người lẳng lặng rời đi, Ngọc Hằng vội vàng kéo tay áo vội vàng kêu lên: "Muội phu, muội phu, đừng vội đi. Trước đây không phải ngươi rất quan tâm đến chuyện này sao?"? "
Bước chân của Bùi Cương dừng lại, quay đầu lại liếc nhìn Ngọc Hằng đang kéo ống tay áo của hắn, có chút híp mắt ngẩng đầu nhìn hắn, trầm giọng hỏi:" Trước kia ta có hứng thú mấy cái này? "
Ngọc Hằng liên tục gật đầu:" Ngươi luôn quan tâm, và ngươi luôn nhận nhiều đồ tốt từ ta! "
Bùi Cương một chút cũng không có nhớ ra:.
Dường như hắn hiểu những đồ tốt trong miệng của Ngọc Hằng là đồ gì.
Tác giả có chuyện muốn nói: Ngọc Hằng:" Ngươi từng nhờ ta tư vấn! "