Mỹ Nhân Yêu Kiều Năm 70

Chương 80: Ôm ngủ





Editor: Trâu lười

Buổi tối ở nông thôn năm 1970 yên tĩnh đến mức người hiện đại không thể tưởng tượng ra, bóng tối đen như mực bao phủ toàn bộ thế giới. Trên bầu trời không có đám mây nào, mặt trăng mờ mờ bị sương mù che phủ, ánh sáng chiếu ra mờ nhạt, miễn cưỡng có thể chiếu sáng cảnh tượng xung quanh cách cô vài mét.

Vừa nói đến rằm Trình Dao Dao đã sợ, bỗng nhiên nhìn thấy một bóng dáng mặc váy trắng bay ra từ rừng cây dọa cô hét lên.

“Đừng sợ.” Tiếng nói trầm thấp lọt vào trong tai làm lòng người bình tĩnh lại.

Chờ Trình Dao Dao phản ứng kịp, cô đã nhảy vào trong ngực Tạ Chiêu, được hơi thở và cánh tay rắn chắc của hắn ôm vững.

“Có ma, có ma!” Trình Dao Dao giấu kín mặt vào bờ vai Tạ Chiêu, chỉ để lộ đôi mắt, run rẩy nhìn phía sau hắn.

Cánh tay Tạ Chiêu ôm cô lên, giọng nói bất đắc dĩ : « Không có ma, đừng dọa chính mình. »

« Có thật ! » Hai tay Trình Dao Dao ôm chặt cổ Tạ Chiêu, sự bình tĩnh của Tạ Chiêu cũng truyền sang cô, cô vội vàng nói : « Có thật, em nhìn thấy một cái bóng mặc váy trắng từ trong rừng bay ra. »

Giọng nói Trình Dao Dao nghẹn ngào, thân thể run rẩy, thực sự bị dọa sợ.

Tạ Chiêu vuốt nhẹ tóc cô, dụ dỗ nói : « Có phải hoa mắt rồi không ? Bây giờ chúng ta về nhà ngay, đừng sợ. »

Trình Dao Dao ậm ờ, vẫn bám chặt trên người Tạ Chiêu không chịu xuống. Một tay Tạ Chiêu mới khỏi nên không có sức lớn, bất đắc dĩ nói : «Anh ôm em không có cách nào xách đồ. »

« Vậy không cần giỏ nữa. » Trình Dao Dao cố tình gây chuyện nói.

Tạ Chiêu ôm cô gái nhỏ ở trong ngực dính người, nói : « Được, cũng không cần sữa dê nữa ? »

Trình Dao Dao do dự, tội nghiệp nói : « Cần. »

Cái ôm của Tạ Chiêu là thành trì an toàn nhất trên thế giới, Trình Dao Dao dựa vào trong ngực hắn một lúc, cuối cùng chịu xuống.

Cái tay bị thương của Tạ Chiêu nắm chặt tay Trình Dao Dao, tay phải xách giỏ lên, hai người đi về nhà.

Vừa đi được mấy bước, bên trong rừng cây lại truyền ra thanh âm rì rào, một thân ảnh màu trắng như ẩn như hiện phía sau rừng cây. Lần này Tạ Chiêu chú ý tới, đột nhiên dừng lại.

Trình Dao Dao đứng cạnh Tạ Chiêu, bả vai hắn che tầm mắt nên không rõ ràng lắm, nói : « Sao vậy ? »

Giọng nói của Tạ Chiêu bình tĩnh : « Không sao. Em Dao Dao, nắm chặt tay anh. »

Trình Dao Dao khóc thành tiếng : « Anh cũng nhìn thấy phải không ưm… »


Tạ Chiêu che miệng Trình Dao Dao lại, không nói được, hai tay cô nắm chặt cổ tay Tạ Chiêu, từ đầu ngón chân lên đến đỉnh đầu tê dại. Lúc trước cô không tin trên đời này có ma, nhưng chính mình có thể xuyên sách, còn chuyện gì không thể nữa?

Trình Dao Dao vỗ vỗ cổ tay Tạ Chiêu, ra hiệu hắn buông ra.

Tạ Chiêu chậm rãi buông ra, nói thầm bên tai cô: “Đừng lên tiếng.”

Trình Dao Dao nói nhỏ : « Anh thấy cái gì vậy ? »

Tạ Chiêu không trả lời, nhỏ giọng nói: “Đừng nhìn lung tung, chúng ta đi thẳng về trước.”

Thái độ giữ kín chuyện của Tạ Chiêu làm Trình Dao Dao khẩn trương hơn. Trình Dao Dao nắm chặt tay Trình Dao Dao, gần như dán sát trên người hắn, đi theo hắn bước nhanh về phía trước. Tiếng bước chân của hai người ở trong bóng tối vang lên xào xạc, thỉnh thoảng giẫm phải cành cây phát ra âm thanh đứt gẫy kích thích thần kinh yếu ớt của Trình Dao Dao.

Đang suy nghĩ miên man, phía trước lại truyền tới thanh âm mơ hồ, tiếng khóc nghẹn ngào, gió đêm thổi qua da thịt, lưng Trình Dao Dao lập tức nổi da gà, khóc nói: “… Anh, anh nghe thấy sao?”

“Đừng sợ.” Tạ Chiêu đẩy Trình Dao Dao ra lưng bảo hộ, giọng nói rốt cuộc tức giận: “Giả thần giả quỷ!”

Hai người đi về phía trước hai bước, Tạ Chiêu nhặt một viên đá ném về nơi phát ra tiếng khóc, gầm nhẹ: “Ai ở đấy!”

“A!” Tiếng khóc dừng lại, tiếng hét chói tai vang lên. Là thanh âm của con gái, nghe tuổi còn rất nhỏ.

Mây mù tan ra, ánh trăng chiếu sáng đường nhỏ. Trình Dao Dao nhô đầu ra sau lưng Tạ Chiêu, thấy một cô gái nhỏ 14,15 tuổi đang hoảng sợ nhìn Tạ Chiêu, nước mắt trên mặt còn chưa lau khô.

Cô gái này mặc một bộ quần áo cũ rộng thùng thình, bộ dáng gầy yếu, vừa nhìn lập tức biết là người thật.

Tạ Chiêu nói: “Là cô?”

Cô gái hốt hoảng lùi về sau mấy bước, ôm chặt một cái rổ trong ngực, trừng mắt nhìn Tạ Chiêu không nói gì.

Trình Dao Dao đứng dậy, nói với cô gái kia : « Đừng sợ, chúng tôi không phải người xấu. Anh quen cô ấy sao ? »

Câu hỏi sau là hỏi Tạ Chiêu. Tạ Chiêu nói : « Lúc trước cô ấy từng ngồi máy kéo. »

Cô gái thấy Trình Dao Dao, trên mặt kinh ngạc, dù đang khóc thút thít vẫn nói : « Em biết chị, chị là Trình Dao Dao. »

Trình Dao Dao nhẹ nhàng thở ra, phàn nàn nói : « Sao em lại ở đây khóc vậy ? Dọa chết chị rồi. »

Cô gái nghe xong lúng túng : « Em… Em muốn mang ít khoai lang khô cho ông bác, nhưng trời tối quá, em không dám đi… »

Trình Dao Dao nói : «Muộn như vậy mà chỉ có mình em đi ? Ông bác em ở đâu ? »

Cô gái nhỏ giọng nói : « Ở thôn bên cạnh. »

Trình Dao Dao quay đầu nhìn Tạ Chiêu, Tạ Chiêu giải thích : « Phải đi qua rừng cây trước mặt, rất xa. »

Trình Dao Dao nói : «Bên kia rất tối ! »

Tạ Chiêu nhéo nhéo bàn tay cô, Trình Dao Dao vội ngừng nói, chỉ thấy cô gái nhỏ sợ run cả người, rốt cuộc lại khóc tiếp.

Trình Dao Dao không nghĩ tới một câu của cô dọa người ta khóc, vội vàng nhìn Tạ Chiêu, Tạ Chiêu nói : «Một mình cô không thể đi đường vào ban đêm, ngày mai lại đi. »

Cô gái cúi đầu, đứng tại chỗ không động đậy.

Trình Dao Dao khó hiểu nói : «Phía trước rất tối, mà còn… » Trình Dao Dao nuốt câu « có ma » xuống, nói : « Một mình em là con gái sao có thể đi đường vào ban đêm ? Người nhà em có chuyện gì vậy. »

Câu nói này dường như chọc phải nỗi đau của cô gái, cô khóc thút thít nói : « Bà nội em muốn em đi, em không đi bà sẽ đánh em, còn không cho em trai, em gái em ăn cơm… »

Trình Dao Dao tức giận nói : « Đây là bà nội gì chứ ! Nghe chị, mạng nhỏ quan trọng hơn, bị đánh tính là gì, em đi theo chúng ta về đi. »

Cô gái nhỏ khó xử, rõ ràng rất sợ bà nội mình. Cô nhìn con đường phía trước nhiều lần, do dự không dám đi.

Trình Dao Dao không kiên nhẫn kéo Tạ Chiêu, dọa cô : « Em không đi thì bọn chị đi đây ! »

Cô gái vội nói : « Em… Em đi với hai người ! »

Cô gái lảo đảo đi theo sau bọn họ, bộ dáng lo lắng không yên tâm, Trình Dao Dao nói mấy câu với cô cô cũng không phản ứng. Tạ Chiêu dẫn hai người đi đường tắt về thôn, đưa cô gái đến cửa ngõ mới về Tạ gia.

Trong sân có đèn, bà Tạ và Tạ Phi chờ trong sân, thấy hai người trở về, bà Tạ lập tức đi lên đón, oán giận nói : « Sao muộn như vậy mới về ? Nói bao nhiêu lần, ngày của ma đừng đi ra ngoài vào ban đêm, còn về như thế ! »

Mặt Trình Dao Dao vô tội, ở sau lưng chỉ chỉ Tạ Chiêu. Tạ Chiêu bỏ giỏ xuống, kiểm tra bình sữa dê, may mà sữa dê không bị vỡ, em Dao Dao muốn uống.

Vừa ngẩng đâu lập tức bị bà Tạ mắng một trận, còn cầm cành bưởi đánh hắn : « Thằng nhóc thối, ai bảo cháu không nghe lời ! »

Tạ Chiêu : « ??? »

Trình Dao Dao cười hì hì nói với Tạ Phi : « Con dê nhỏ kia rất thú vị, chị cho nó ăn rất nhiều cà chua. »

Tạ Phi hâm mộ muốn chết : « Ngày mai em cũng muốn đi ! »

Bà Tạ tức giận nói : « Tất cả không được đi ! Ngày mai là rằm, ở nhà cho bà, đặc biệt là Dao Dao và Tiểu Phi. Dao Dao cháu tới đây, dùng cành bưởi đánh mấy lần, đừng dính phải mấy thứ bẩn thỉu ! »

Vẻ mặt Trình Dao Dao đau khổ : « Cháu cũng phải đánh sao ? »


« Đương nhiên rồi. » Bà Tạ nghiêm túc : « Khi chúng ta còn nhỏ, toàn bộ buổi tối các ngày trong tháng 7 đều không ra ngoài, từ bên ngoài trở về nhất định phải đứng trước chậu nước soi thử, tránh mang theo mấy thứ bẩn thỉu về nhà. »

Trình Dao Dao và Tạ Phi kêu lên : « Bà nội bà đừng nói nữa, quá dọa người rồi ! »

Bà Tạ cầm cành bưởi đánh nhẹ mấy lần lên người Trình Dao Dao : « Ai bảo cháu không nghe lời muốn đi ra ngoài ! Được rồi, bà nấu nước lá bưởi, cháu để Tạ Chiêu bê nước tắm cho cháu. »

Bà Tạ và Tạ Phi đã sớm buồn ngủ, thấy Tạ Chiêu và Trình Dao Dao về nhà an toàn thì về phòng đi ngủ. Tạ Chiêu cất sữa dê vào trong giếng giữ tươi, sau đó vào bếp múc nước cho Trình Dao Dao.

Bồn tắm cần 7,8 thùng nước mới đầy, Tạ Chiêu đi lại mấy chuyến mới đổ đầy bồn tắm, gót giày bị Trình Dao Dao đạp rơi mấy lần. Hắn không nói gì, đổ đầy bổn tắm, cuối cùng để thùng nước nóng dự bị bên cạnh, bỗng nhiên quay người bắt được cái đuôi nhỏ.

Trình Dao Dao nhỏ giọng hét lên : « Làm gì vậy ! »

Mặt Tạ Chiêu không thay đổi, ôm cô : «Yêu tinh dính người. »

Trình Dao Dao hừ một tiếng : « Anh là đồ lừa gạt. »

« Ừm ? » Tạ Chiêu phát ra âm thanh nghi hoặc.

Trình Dao Dao nhìn hắn : « Rõ ràng anh lén học bổ túc mấy thầy bên trong chuồng bò, vậy mà còn đánh cược với em, thắng em nhiều lần như vậy, anh gian lận ! »

Khó trách đề bài khó như vậy, đề bài hình học chưa thấy qua Tạ Chiêu cũng giải ra được, giống như hacker vậy. Trình Dao Dao chứng minh mình không ngốc, nghiêm túc học tập, kết quả vẫn thua thảm hại ! Nghĩ đến tiền đặt được trước đó thua Tạ Chiêu, Trình Dao Dao giận không có chỗ xả.

Tạ Chiêu thẳng thắn nói : « Em không nói không thể mời thầy giáo. »

Trình Dao Dao tức giận nói : « Anh ngụy biện! »

Tạ Chiêu nói : « Không có. »

Trình Dao Dao tức giận đẩy hắn : « Anh còn mạnh miệng, em không để ý đến anh nữa ! »

« Được. » Tạ Chiêu thả Trình Dao Dao, xoay người đi ra.

Trình Dao Dao choáng váng : « Anh… »

Tạ Chiêu vừa đi ra ngoài, bên trong phòng để đồ trở nên yên tĩnh. Đèn dầu chập chờn, trên tường treo áo mưa và nón tre giống hình người, còn có cái bóng trên cửa sổ…

Tạ Chiêu đứng ngoài cửa phòng để đồ, còn chưa đóng cửa lại, một cánh tay mảnh khảnh thò ra nắm chặt hắn: “Anh đứng lại!”

Ánh đèn lờ mờ chiếu vào đường nét sâu sắc của Tạ Chiêu, bên trong đôi mắt có ý cười: “Anh đứng ở cửa, đừng sợ.”

Trình Dao Dao khóc nói : « Em không muốn ở một mình… Không phải ý kia!”

Hơi thở trên người Tạ Chiêu đột nhiên mạnh mẽ, mạnh đến mức Trình Dao Dao xấu hổ, vội vàng giải thích: “Trong phòng tối quá, em sợ.”

Mặt Tạ Chiêu không thay đổi nhìn cô: “Bảo anh ở lại, em biết chuyện gì sẽ xảy ra.”

“Anh nghĩ chuyện xấu gì vậy!” Trình Dao Dao cố nén xúc động muốn trợn mắt : « Vào rồi nói. »

Bên trong bay ra mùi lá bưởi nhàn nhạt, còn có mùi cây nến cháy. Có lẽ do Tạ Chiêu đang ở đây hoặc do nhiều thêm một cây nến, lúc này ánh nến đỏ ấm áp, Trình Dao Dao vui thích ngâm mình trong nước, sợi tóc đen nhánh xõa xuống.

Mắt Tạ Chiêu bị che lại bằng một cái dây lụa, buộc nút thắt ở sau gáy. Trình Dao Dao cẩn thận kiểm tra nhiều lần, chắc chắn không nhìn thấy cái gì. Bây giờ hắn đang khoanh tay trước ngực dựa vào tường, cả người tràn đầy hơi thở không vui.

Trình Dao Dao dựa vào thành bồn tắm nói chuyện với Tạ Chiêu : « Dê nhỏ cọ vào làm tóc em dính đầy cỏ. »

Tạ Chiêu nói: “Vậy không để ý đến nó.”

Trình Dao Dao nói : « Nhưng nó rất đáng yêu, chúng ta có thể ôm nó về nuôi không ? Dù sao em cũng phụ trách cắt cỏ cho nó.”

Tạ Chiêu nói: “Không được.”

Trình Dao Dao lẩm bẩm nói : « Anh muốn nuôi sủng vật nha. »

Tạ Chiêu nói: “Không phải em nuôi gà sao?”

“…” Trình Dao Dao liếc mắt nhìn trời, nghĩ tới chuyện khác : « Ngày mai lấy sữa dê làm caramen sữa được không?”

Tiếng nói mềm mại của Trình Dao Dao mãi không dứt, tiếng nước chảy mang đến vô số suy nghĩ xa xôi. Mùi lá bưởi, mùi nến, mùi xà bông thơm trộn lại với nhau, Tạ Chiêu vẫn có thể phân biệt rõ mùi hương hoa hồng yếu ớt kia.

Tạ Chiêu thất thần một lúc, trên trán chảy đầy mồ hôi, khóe môi nhếch lên.

Trình Dao Dao nói mấy câu, Tạ Chiêu không trả lời. Cô tức giận gọi hắn, Tạ Chiêu mới lấy lại tinh thần nói: “Em gọi nữa bà nội sẽ nghe thấy.”

“…Hừ.” Trình Dao Dao nói: “Không phải em sợ anh nhàm chán sao, tìm ít chủ đề nói chuyện với anh.”

Khóe môi Tạ Chiêu cong lên khó nhận ra: “Không chán, có thể nghĩ rất nhiều chuyện.”

“Nghĩ gì?” Lúc Trình Dao Dao hỏi lập tức nhận thấy không tốt, Tạ Chiêu đã mở miệng.

“Nghĩ về em.”

Trình Dao Dao nín nhịn chìm thẳng vào trong nước, ùng ục phun ra một chuỗi bong bóng. Đồ lưu manh Tạ Chiêu! Trình Dao Dao nín thở một lúc, một cánh tay bỗng nhiên duỗi vào trong nước, nắm lấy bả vai cô kéo cô lên.


Nước ào ào bắn lên cao, Trình Dao Dao chui lên mặt nước, sặc không thở ra hơi: “Khụ khụ… Anh làm gì vậy…”

Tạ Chiêu vỗ lưng cho cô, vội vàng nói: “Em không sao chứ?”

Trình Dao Dao lập tức nổ tung: “Anh tháo dây lụa ra từ bao giờ?”

Mặt Tạ Chiêu ngượng ngùng: “Anh không nghe thấy tiếng của em, gọi vài tiếng cũng không thấy trả lời, còn tưởng em…”

Trình Dao Dao hất nước lên mặt hắn: “Em không chết đuối! Chưa thấy người ta ngâm trong bồn tắm à? Em thường ngâm như vậy, có thể lặn được mấy phút đó!”

Vẻ lo lắng trên mặt Tạ Chiêu còn chưa giảm đi, ánh mắt bỗng nhiên biến đổi, nhìn chằm chằm vào cô.



“Em Dao Dao, ngủ rồi?” Tạ Chiêu nhẹ nhàng hỏi cô.

Người trong ngực phát ra tiếng hít thở đều đều, mềm nhũn ôm cổ hắn, sợi tóc cọ vào mặt hắn hơi ngứa. Tạ Chiêu chậm rãi đi một vòng rồi mới để cô lên giường, nhẹ nhàng cho vào trong chăn.

Trình Dao Dao rời cái ôm ấp áp của Tạ Chiêu, nằm trên chiếu lạnh lẩm bẩm một tiếng, xoay người ôm chăn mềm mại. Tạ Chiêu kê gối tre vào sau gáy cô, nhẹ nhàng kéo chăn đắp lên cho cô. Trình Dao Dao cọ vào gối tre trơn bóng, hài lòng chìm vào mộng đẹp.

Tạ Chiêu nhìn chăm chú khuôn mặt không phòng bị của cô. Từ lần trước dỗ cô như này, Trình Dao Dao lập tức có thêm một tật xấu, muốn Tạ Chiêu ôm đi vòng vòng mới chịu ngủ.

Ỷ sủng mà kiêu. Tạ Chiêu nhẹ nhàng vuốt tóc cô, hắn bằng lòng dỗ dành cô, nuôi cô có thêm nhiều thói hư tật xấu hơn nữa, đến khi cô không thể rời xa mình.

Khẩu hiệu “Phá bỏ 4 cái cũ” đã rất nhiều năm rồi, nông thôn không dám nói mê tín, nhưng vẫn kiêng kị Tết Trung Nguyên (ngày rằm 15/7). Sáng sớm ngủ dậy, bà Tạ lập tức bày ba chén rượu, ba nắm cơm nắm trong phòng, thắp hương bái tế tổ tiên.

(Phá bỏ 4 cái cũ: đề cập đến việc phá bỏ những suy nghĩ cũ, văn hóa cũ, phong tục cũ và thói quen cũ.)

Trình Dao Dao dụi mắt đi nhặt trứng gà, phát hiện hôm nay thiếu hai quả trứng gà, kêu lên: “Tạ Chiêu, em thiếu hai quả trứng gà!”

Tạ Chiêu để cái bũa lên trên cọc gỗ, đi tới nhìn: “Sao thiếu vậy?”

“Bình thường có 8 quả, hôm nay chỉ có 6 quả.” Trình Dao Dao đưa túi trứng gà cho Tạ Chiêu xem: “Có phải bị chồn ăn trộm không?”

Tạ Chiêu nói: “Không đâu, góc tường đã được sửa lại. Có phải em đếm nhầm không?”

“Bình thường mỗi ngày có thể nhặt được 8 quả! Một con gà đẻ hai quả nha, sao lại thiếu hai quả?” Trình Dao Dao chưa từ bỏ ý định đếm lại một lần.

Mấy con gà này đều được ăn ve sầu và uống nước linh tuyền, mỗi ngày có thể đẻ 2 quả, ngày nào cũng như vậy.

Bà Tạ cũng nói: “Không thể! Chồn đã đáp ứng với bà sẽ không quay lại!”

Lần trước có một con chồn đào hang đến ăn trộm gà, còn không kịp trộm đã bị Tạ Chiêu phát hiện. Nhưng bà Tạ không cho đánh chồn, còn lấy hai quả trứng để trước cửa ra vào, thì thầm một lúc lâu, nói nhà bà không dễ dàng, bảo chồn từ sau đừng đến nhà bà ăn trộm gà. Về sau chồn thực sự không tới nữa.

Trình Dao Dao không hiểu rõ — chẳng lẽ Tạ Chiêu chưa che lỗ hổng lại?

Bà Tạ đếm trứng gà, sau đó nhìn kỹ mấy con gà mái, cuối cùng bắt một con gà hoa lau nói: “Là con gà này không đẻ trứng. Dù sao hôm nay là ngày lễ, cứ giết nấu canh đi.”

Ba người Trình Dao Dao nhiệt liệt đồng ý. Dù sao nhà người khác tặng thêm một con gà, trong nhà tổng cộng có 4 con, giết một con cũng tránh người đại đội phái người đến loại bỏ thói quen xấu.

Trình Dao Dao và Tạ Phi sôi nổi thảo luận cách chế biến gà, Tạ Chiêu cũng khên thịt gà kho tàu ăn ngon, ngoài cổng bỗng nhiên ồn ào.

Trình Dao Dao hiếu kỳ nhất, chạy tới cổng xem, thím Ngân Quế ở sát vách đang hoảng hốt vội vàng muốn đi ra ngoài. Trình Dao Dao hỏi: “Thím, có chuyện gì vậy?”

Thím Ngân Quế không kịp cởi tạp dề, vội vàng đi theo người chạy đến cổng thôn: “Hôm qua có người trốn vào khu rừng nhỏ bị bắt, bây giờ đang ở cổng thôn thẩm tra người đàn bà hư hỏng đó!”

Tác giả có lời muốn nói:

Dao Dao: Em muốn nuôi sủng vật.

Tạ Chiêu: Em nuôi gà rồi.