Lý Phù Sinh ngẩn người.
Ai sắp kết hôn cơ?
Ngoài anh ra, hình như ông cụ chẳng còn đồ đệ nào khác
nữa.
Nhưng... Anh nói anh sắp kết hôn hồi nào?
Lý Phù Sinh chẳng hiểu gì, ngơ ngác hỏi: “Ông cụ à, không phải là thầy uống rượu nhiều quá nên bị ngớ ngẩn rồi đấy chứ?
Con nói mình sắp kết hôn hồi nào?”
“Thằng ranh, không phải vừa rồi con bảo là đã làm xong chuyện sư phụ bảo rồi à?” Lý Bán Tiên tức giận nói.
“Vâng, xong rồi, con từ hôn với nhà họ Lâm rồi...”
“Con nói gì cơ?”
Lý Phù Sinh còn chưa nói xong, Lý Bán Tiên đã gân cổ lên ngắt lời: “Ông đây bảo con đi cưới cô gái đó, con lại đi từ hôn là sao?”
“Ông cụ à, thầy nghe con nói đã..”
“Giờ là thế kỷ mới rồi, người ta không còn thịnh hành chuyện đó nữa!”
“Giờ chủ trương là tự do yêu đương, dưa hái sớm không ngọt...”
Lý Phù Sinh tận tình khuyên ông cụ.
Bên đầu bên kia, Lý Bán Tiên sắp tức nổ phổi, ông cụ cười gắn, nói: “Giỏi lắm, nhiều năm không gặp, giờ cánh cứng cáp nên dám cãi lời thầy rồi... Con cứ chờ đó, đợi thầy rời núi rồi xem, thầy mà không bẻ gãy cánh của con thì thây không phải Lý Bán Tiên!"
“Đừng mà, thầy tha cho con điỊ”
Lý Phù Sinh khóc không ra nước mắt nói: “Con sai rồi, thây nói đi, thầy muốn con làm thế nào?”
Mặc dù đã nhiều năm trôi qua nhưng ký ức Lý Bán Tiên cầm roi mây quất anh vẫn còn rõ mồn một trước mắt.
Anh rất sợ!
“Được, chỉ cần con ôm được cô bé nhà họ Lâm về tay thì ông đây tha cho con!” Lý Bán Tiên nhượng bộ.
Lý Phù Sinh biết việc này là không thể tránh khỏi.
“Ôi!"
Anh thở dài, nói: “Thây cho con chút thời gian được không? Cũng phải đi xem phim, ăn cơm, bồi dưỡng tình cảm
chút đã chứ đúng không?”
“Được, vi sư là người thấu tình đạt lý, vi sư cho con nửa năm được chưa?”
Lý Bán Tiên nói. Nghe vậy, Lý Phù Sinh thầm thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù nửa năm không dài nhưng có thể giúp anh chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.
Sau đó anh lại nói chuyện con cà con kê với Lý Bán Tiên một lát rồi mới cúp điện thoại.
Nét mặt anh ngập tràn u sầu.
Hôm qua mới nói với người ta là hai người đã giải quyết xong rồi, giờ anh phải nói thế nào đây?
Chẳng lẽ nói: “Tôi đùa thôi, đừng coi là thật.” Hay là: “Tôi nói đùa đấy, chúng ta kết hôn đi?” Lâm Diệu Âm sẽ nghĩ như thế nào chứ? Chẳng lẽ anh nghĩ cô là cải thảo hay sao? Thích thì lấy, không thích thì bỏ!
“Ôi, ông già chết tiệt!”
Lý Phù Sinh lén mắng một tiếng.
Đang yên đang lành, tự dưng vẽ ra chuyện hôn nhân sắp đặt.
Chẳng lẽ ông cụ sợ anh cô độc tới vậy ư?
Mặc dù khó chịu thì khó chịu nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, anh không hề muốn ông cụ rời núi tới gặp mình!
Khi Lý Phù Sinh rửa mặt xong, đi ra khỏi phòng thì trông thấy Chu Hân Minh đang ngồi uống sữa đậu nành, ăn bánh
quẩy bên bàn ăn.
Lý Phù Sinh lại gần, thấy ngượng ngùng: “Cô đã ăn viên thuốc chữa chấn thương chưa?”
“Hừi” Chu Hân Minh bĩu môi, không nhìn anh.
Nhưng dựa vào sắc mặt của cô ấy thì Lý Phù Sinh đoán chắc tám mươi phần trăm là uống rồi. Ị,
“Bánh quẩy này khá ngon đấy!
Lý Phù Sinh cười hì hì, nhồi một chiếc bánh quẩy vào miệng.
Ăn sáng xong.
Chu Hân Minh lên trên tâng thay đồng phục, sau đó xuống dưới nhà để xe, chuẩn bị đi làm.
Lý Phù Sinh đi theo sau lưng cô ấy. “Anh bám theo tôi đấy à?” Chu Hân Minh tức giận hỏi. “Hì hì, cô cho tôi đi nhờ xe nhé?”
Lý Phù Sinh nói xong, không đợi đối phương đồng ý đã ngồi luôn vào ghế phụ lái.
“Anh... Chu Hân Minh tức giận hỏi: “Đi đâu?” “Đưa tôi tới tập đoàn Hoa Thanh.” Lý Phù Sinh cười nói.
ồ?
Nghe vậy, Chu Hân Minh tập trung nhìn anh: “Anh tới đó làm gì?”
ôi! Lý Phù Sinh gãi đầu, thuận miệng đáp qua uýt.
“Tôi làm việc ở đó...”