Đêm đó, trong một nhà máy sửa ô tô ở ngoại thành phía Tây.
Vương Mãnh dỗ con gái sáu tuổi ngủ xong, một mình ngồi lằng lặng ở cửa, ngắm nhìn bầu trời đầy sao không biết đang nghĩ gì.
“Dã Lang.” Đột nhiên một tiếng gọi phá vỡ màn đêm yên tĩnh.
Vương Mãnh nghe vậy thì giật mình. Bởi vì anh ấy không dám tin rằng lại có người im hơi lặng tiếng đến gần anh ấy. Nếu đối phương muốn gây bất lợi cho mình...
Đợi đã! Không ngờ đối phương lại gọi ra biệt hiệu của anh ấy, hơn nữa giọng nói này quen thuộc đến thế.
Vương Mãnh bỗng nhìn về phía cây hòe trong sân. Một bóng đen đang đứng lẳng lặng dưới bóng cây. Trong miệng còn ngậm một điếu thuốc.
“Lão đại, là anh thật sao?” Giọng nói của Vương Mãnh hơi run rẩy.
Bóng đen bước ra khỏi bóng cây. Dưới ánh trăng chiếu sáng, một gương mặt tuấn tú hiện ra, là Lý Phù Sinh.
“Chiến Thần Bát Hoang tung hoành ở thế giới ngầm lại sống trong một tiệm sửa ô tô. Nếu chuyện này truyền ra ngoài,
chẳng phải sẽ khiến người ta cười rụng răng à?”
“Hì hì...” Vương Mãnh vừa gượng cười vừa đi về phía Lý Phù Sinh: “Lão đại, sao anh lại đến đây?”
Trông anh ấy có vẻ vô cùng kích động.
“Sao thế? Cậu không chào đón tôi à?” Lý Phù Sinh cười trêu chọc.
“Làm sao có thể chứ?” Vương Mãnh gãi đầu. Người đã gần ba mươi tuổi rồi, nhưng đứng trước mặt Lý
Phù Sinh lại không khác gì học sinh đang đứng trước mặt thầy giáo.
Cả hai đi vào nhà. Vương Mãnh thuần thục nấu vài món, rồi lấy ra mấy chai Nhị Oa Đầu.
“Cạn ly!”
“Cạn ly!”
Hai người cùng cạn ly.
Lý Phù Sinh khó hiểu: “Sao cậu lại biến thành thế này?” “Haiz!” Vương Mãnh thở dài đầy nặng nề.
Năm đó anh ấy bị người khác truy sát, trốn thẳng ra nước ngoài. Khi tính mạng đang ngàn cân treo sợi tóc thì được Lý Phù Sinh cứu.
Sau đó Vương Mãnh gia nhập vào Huyết Sắc Luyện Ngục, còn được xưng là Chiến Thần Bát Hoang trong thế giới ngầm. Có thể nói là được cả danh lẫn lợi.
Một năm trước sau khi Lý Phù Sinh giải tán Huyết Sắc Luyện Ngục, Vương Mãnh bỗng quay về Trung Quốc.
Bấy giờ anh ấy mới biết, cô gái tình một đêm với anh ấy vào năm đó đã sinh ra một cô con gái. Thế nhưng... cô gái đó đã lấy chồng rồi, gả cho một lão già giàu có.
Còn con gái của anh ấy lại bị ngược đãi không ra gì. Không những không được thường xuyên cho ăn, mà ngay cả nơi ở cũng chỉ có một cái chuồng chó.
Khi đó có thể nói tim của Vương Mãnh như bị dao cứa. Nếu không phải nể mặt con gái, chắc chắn anh ấy đã đại khai sát giới. Cuối cùng anh ấy đã đưa hết của cải cho cô gái, để đổi lấy quyền nuôi dưỡng con gái.
Tiếp đó anh ấy đã mở tiệm sửa ô tô này, rồi hai cha con sống nương tựa lẫn nhau.
Nghe đến đây, Lý Phù Sinh cười cay đắng: “Mẹ kiếp! Cuộc đời cậu y như phim vậy.”
“Ai nói không phải chứ?” Vương Mãnh gượng cười, rồi uống cạn ly rượu.
Anh ấy rót rượu, nhìn chằm chằm Lý Phù Sinh, hơi phấn chấn hỏi: “Lão đại, anh đến tìm tôi, chẳng lẽ định tái xuất giang hồ à?”
“Đùa gì thế?” Lý Phù Sinh lườm anh ấy, giận dữ nói: “Khó khăn lắm tôi mới thoát khỏi cuộc sống trước kia, sẽ không bước vào đó nữa đâu. Lần này chỉ đến thăm cậu thôi.”
Cuối cùng anh vẫn không nói ra mục đích của mình. Dù gì bây giờ Vương Mãnh cũng đã có một cô con gái, có sự vướng bận. Mặc dù cuộc sống tầm thường, nhưng cũng được tự do. Anh không muốn phá vỡ cuộc sống của đối phương.
Nhưng làm sao Vương Mãnh có thể tin những lời này? Anh ấy và Lý Phù Sinh là anh em đã cùng trải qua sống chết. Dù anh đánh rắm, anh ấy cũng có thể đoán được bảy tám mươi phần trăm.
Thế là anh ấy cau mày bất mãn: “Lão đại, anh không coi tôi là anh em đúng không?”
Lý Phù Sinh cười nhạt, thở dài: “Hiện cuộc sống của cậu đang rất tốt, thế nên cậu đừng nhúng tay vào nữa.”
Vương Mãnh nghe vậy thì nhìn anh chòng chọc, nhưng không nói gì.
Thấy thế Lý Phù Sinh gượng cười: “Thôi được rồi. Thật ra lần này tôi đến đây, ngoài việc thăm cậu ra thì còn muốn cậu giúp tôi một việc.”