Tập đoàn Hoa Thanh.
Lý Phù Sinh rảo bước đi vào trong tòa nhà.
Vóc dáng cao lớn, nước da màu đồng, các đường nét trên khuôn mặt sắc sảo và rõ nét, tạo nên một tổng thể thực sự rất cuốn hút.
Anh đi tới đâu cũng thu hút rất nhiều ánh nhìn dõi theo.
“Trời ạ, chàng trai kia tuấn tú quái”
Một nhân viên nữ âm thầm tán thưởng.
Nếu không phải bên cạnh còn có đồng nghiệp khác, chắc chắn cô ấy sẽ chạy lại hỏi xin phương thức liên lạc, sau đó trải
qua một đêm khó quên với đối phương.
Lý Phù Sinh bước tới chỗ quầy lễ tân, mỉm cười nói: “Chào người đẹp, tôi tới gặp tổng giám đốc của các cô.”
Cô gái ở quầy lễ tân khách sáo hỏi: “Xin hỏi anh có hẹn trước không ạ?”
“Không, tuy nhiên...”
Lý Phù Sinh đáp, sau đó đưa đầu lại gần, nói nhỏ: “Cô có thể nói với cô ấy rằng tôi là vị hôn phu của cô ấy”
Vị hôn phu?
Cô gái ở quầy lễ tân cau mày nói: “Thưa anh, xin anh chớ nói đùal”
“Cô nghĩ là tôi đang nói đùa ư?”, Lý Phù Sinh hơi ngạc nhiên.
“Thưa anh, mọi người ở thành phố Vân Hải đều biết, tháng sau, tổng giám đốc của chúng tôi sẽ đính hôn với cậu Triệu!”
Cô gái ở quầy lễ tân cảm thấy khá cạn lời.
Vốn thấy Lý Phù Sinh đẹp trai nên cô ấy còn định phá lệ thông báo giúp anh một câu.
Không ngờ người này lại tẻ nhạt như vậy! “Cô bảo sao cơ?” Lý Phù Sinh lạnh mặt.
Anh vốn phản cảm với hủ tục ép duyên, mục đích hôm nay anh đến đây là để từ hôn.
Nhưng...
Nếu cô gái ở quầy lễ tân này nói đúng thì có vẻ như Lâm Diệu Âm đã lén lút có hôn ước với người đàn ông khác sau lưng anhI
Nếu vậy thì tính chất sự việc sẽ hoàn toàn thay đổi.
“Cậu Triệu nào? Cậu Triệu đòi bao cả hộp đêm* à?”
*Câu đùa nổi tiếng nhờ bộ phim “Đại nhân vật”, nhân vật Triệu Thái do Bao Bối Nhĩ thủ vai tới hộp đêm chơi và hô lên với D.J: Toàn bộ chi phí đêm nay cậu Triệu bao hết.
“Ồ, tổng giám đốc của chúng tôi tới rồi kìa, người đi bên cạnh cô ấy chính là cậu Triệu...”
Cô gái ở quầy lễ tân nói xong, Lý Phù Sinh ngẩng đầu lên nhìn.
Một giây sau. Anh liền ngẩn người.
Rõ ràng anh đã nhận ra người được gọi là vị hôn thê chính là người phụ nữ tối qua vui vẻ với mình!
Cùng lúc đó.
Lâm Diệu Ẩm đi từ ngoài vào trong tòa nhà cũng nhìn thấy Lý Phù Sinh.
Hai người bốn mắt nhìn nhau. Tại sao anh lại ở đây!
Lâm Diệu Âm bỗng thấy lúng túng.
“Diệu Âm, anh vừa mua một chiếc du thuyền mới, mai chúng ta ra biển chơi nhé?”
Triệu Tử Thắng vẫn còn đang mải miết lấy lòng cô, hoàn toàn không để ý thấy sắc mặt cô thay đổi.
Lý Phù Sinh tỏ thái độ khôi hài, đứng chắn đường hai người.
“Thăng ranh, mẹ kiếp, không có mắt à, cút đi chỗ khác.” Triệu Tử Thắng cực kỳ ngang ngược.
“Bốp!"
Một tiếng bạt tai giòn tan vang lên trong sảnh lớn.
“Nơi này không đến lượt mày nói chuyện.”
Giọng Lý Phù Sinh lạnh lùng.
Lập tức, mọi người đổ dồn lại nhìn ba người.
“Tôi không nhìn nhầm chứ, anh chàng đẹp trai kia đánh cậu Triệu kìa!”
“Anh, anh ta điên rồi!"
“Thật đáng tiếc, một anh chàng đẹp trai như vậy, vậy mà sắp tiêu đời rồi...”
Triệu Tử Thắng là ai?
Anh ta chính là cậu ấm độc ác nhất nhì thành phố Vân Hải!
Từng có một nhân viên phục vụ nhà hàng lỡ tay làm nước sốt băn lên người anh ta, anh ta đã nhốt người này lại.
Sau đó ngày ngày xẻo một miếng thịt trên người đối phương rồi lại băng bó cẩn thận lại.
Anh ta liên tục cắt thịt người ta suốt hai mươi sáu ngày trời.
Cuối cùng người phục vụ kia không chết nhưng phát điên!
Vậy mà giờ đây lại có người dám tát Triệu Tử Thăng.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, bọn họ thật sự không dám tin đây là sự thật!
Triệu Tử Thắng sờ phần má bỏng rát, nghi ngờ không biết có phải mình đang nằm mơ hay không.
Lại có người ở Vân Hải dám tát anh tal
“A Đông, tao muốn cho thằng này sống không bằng chết!”
Triệu Tử Thắng điên cuồng gào lên, một khi đã nổi giận là anh ta không còn duy trì nổi hình tượng lịch lãm trước mặt người thương được nữa.
Bốn, năm tên vệ sĩ nhanh chóng chạy từ ngoài vào, xông thẳng tới chỗ Lý Phù Sinh.
“Huych huych huych...”
Một tràng tiếng đấm đá vang lên.
Triệu Tử Thắng và Lâm Diệu Âm còn chưa kịp nhìn rõ xem đã xảy ra chuyện gì thì bốn, năm tên vệ sĩ kia đã nằm lăn ra đất.
“Ôi chao...”
Tên nào tên nấy đau đớn rê.n rỉ.
“Bốp!"
Lý Phù Sinh tát thêm một cái nữa.
Lần này anh tát mạnh tay hơn, làm Triệu Tử Thắng ngã lăn quay xuống đất.
“ÁI” Triệu Tử Thăng kêu lên một tiếng, một chiếc răng cửa văng ra khỏi miệng.
“Nếu mày còn dám nói tiếp nữa, tao sẽ đấm nát miệng mày!"
Triệu Tử Thắng nghe vậy sợ quá, bụm chặt miệng lại.
Trực giác mách bảo anh ta rằng đối phương không nói đùa.
Anh ta bò lồm cồm dậy, không chút đắn đo, lập tức bỏ chạy!
Kể thì dài nhưng chuyện này chỉ diễn ra trong vẻn vẹn chưa đầy năm phút!
“Anh đi theo tôi!”
Thấy càng ngày càng có nhiều người vây xem, Lâm Diệu Âm vội kéo Lý Phù Sinh vào trong thang máy.
Hai người đi thẳng lên văn phòng của tổng giám đốc.
Lâm Diệu Âm nhìn chằm chăm Lý Phù Sinh, hỏi: “Anh tới đây làm gì?”
Lúc này, trong mắt cô, ngoài vẻ kinh ngạc ra thì chỉ còn lại cảm giác khó hiểu.
Cô không hiểu làm thế nào mà Lý Phù Sinh biết được thân phận của cô, càng không nghĩ ra mục đích anh tới đây gặp mình.
Lẽ nào anh muốn cô chịu trách nhiệm?
Làm ơn đi, cô là con gái còn không đòi anh chịu trách nhiệm thì sao da mặt người đàn ông này lại có thể dày như vậy
được?
Trong tiềm thức của Lâm Diệu Âm, cô cho răng Lý Phù Sinh muốn bám váy cô!
Nhưng câu trả lời của Lý Phù Sinh suýt chút nữa làm Lâm Diệu Âm phải há hốc miệng vì ngạc nhiên.
“Tôi là vị hôn phu của cô, lẽ nào tôi không thể tới đây hay sao?”
“Anh bảo gì cơ?”
Lâm Diệu Âm cho là thính lực của mình có vấn đề.
Lý Phù Sinh toét miệng cười một tiếng, nhắc lại: “Tôi nói là, tôi là vị hôn phu của cô.”
“Haiz..."
Lâm Diệu Âm thở dài, bất đắc dĩ nói: “Anh không cần phải nói mấy lời nhảm nhí vậy đâu, sang tháng sau, tên phế vật vừa bị anh tát đó sẽ đính hôn với tôi.”
“Ừm, gọi tên kia là phế vật quả rất chí lý.” Lý Phù Sinh cười nói.
“Tôi đã nhắc anh rồi, hãy coi chuyện tối qua như chưa từng xảy ra..."
“Nếu như tôi nói không thể thì sao?”
Lý Phù Sinh trực tiếp ngắt lời cô.
Lâm Diệu Âm càng thêm kinh ngạc: “Rốt cuộc anh muốn làm gì? Tôi cho anh biết, Triệu Tử Thắng không phải người bình thường đâu, tôi khuyên anh tốt nhất là hãy lập tức rời khỏi
thành phố Vân Hải.”
Có nói thế này cũng không hề rán sành ra mỡ chút nào, ở thành phố Vân Hải, nhà họ Triệu chính là ông trời!
Dù cho Lý Phù Sinh có là rồng mạnh qua sông thì đi tới đây cũng phải ngoan ngoãn rụt vòi lại.
“Tôi hỏi cô, Lâm Trung Hà là gì của cô?” Lý Phù Sinh đột nhiên hỏi.
“Đó là ông nội tôi, anh hỏi chuyện này làm gì?” pụ
“Bảo ông ấy tới gặp tôi đi
“Ông nội tôi đã qua đời từ ba năm trước rồi!” Lâm Diệu Âm cau mày nói.
Qua đời rồi?
Lý Phù Sinh hỏi tiếp: “Lế nào ông ấy không nói cho cô biết chuyện ông ấy đã gả cô cho tôi từ ngày xưa rồi sao?”
Lâm Diệu Âm nghe mà chẳng hiểu gì.
“Ông nội cô đã hứa hẹn với sư phụ tôi sẽ gả cô cho tôi.”
Lý Phù Sinh thuật lại chuyện này từ đầu chí cuối một cách ngắn gọn.
Nói xong, anh nhìn Lâm Diệu Âm chằm chăm, giọng khó chịu: “Giờ thì cô nên giải thích cho tôi biết chuyện của cô và tên phế vật kia là sao?”
Lâm Diệu Âm không trả lời anh mà lập tức lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số: “Cha, con hỏi cha, có phải ông nội từng lập hôn ước cho con không?”
Bên đầu bên kia, Lâm Phẩm Hồng thoáng sửng sốt, sau đó căng thẳng hỏi: “Có chuyện gì vậy? Có phải có người tới gặp con không?”
“Đúng vậy! Có một người tên là Lý Phù Sinh tới gặp con, tự xưng mình là vị hôn phu của con.”
“Con chờ một chút, giờ cha sẽ qua đó gặp con...” Điện thoại cúp máy.
Lâm Diệu Ẩm quay đầu lại, nửa tin nửa ngờ nhìn chăm chằm Lý Phù Sinh.
“Anh thật sự là vị hôn phu của tôi à?”