Bang Tứ Hải giải tán, Phương Tiếu Thiên bị bắt, chỉ trong một đêm, thành phố Vân Hải dường như đã thay đổi.
Lâm Phẩm Hồng xem tin tức trên tivi, trong lòng hồi lâu không thể bình tĩnh lại được.
Trực giác cho ông ta biết rằng chắc chắn những chuyện này liên quan đến Lý Phù Sinh.
“Ông Lâm, đến đây ăn cơm đi.”
Một người phụ nữ xinh đẹp có bộ dạng thướt tha gọi ông ta.
Chính là vợ của ông ta, cũng là mẹ của Lâm Diệu Âm, tên là Trần Thục Phân.
Lâm Phẩm Hồng đặt điều khiển trong tay xuống, vừa đi đến bên bàn ăn vừa nói: “Diệu Âm vẫn chưa quay về sao?”
“Vẫn chưa, có lẽ chuyện của công ty vẫn chưa được giải quyết xong, tôi đã để cơm cho con bé rồi.” Trần Thục Phân trả lời.
Hai vợ chồng họ bắt đầu ăn cơm.
“Vợ à, bà cảm thấy có phải tôi cũng nên nghỉ hưu không?” Lâm Phẩm Hồng đột nhiên hỏi.
“Nghỉ hưu cũng tốt lắm.”
Trần Thục Phân u oán nói: “Ông cũng đã hơn năm mươi tuổi rồi, mệt mỏi hơn nửa đời rồi, theo tôi thấy, ông cứ giao công ty cho Diệu Âm đi.”
Bà ấy trước giờ không hỏi han đến chuyện ở công ty, vì vậy nên không hề biết rằng người điều hành công ty đã là con gái của mình rồi.
Lâm Phẩm Hồng bĩu môi, không nói gì.
Con gái chiếm lấy vị trí của mình, mới đầu ông ta không thể chấp nhận được.
Có điều mấy ngày nay ông ta đã nghĩ thông rồi.
Ông ta chỉ có một người con gái là Lâm Diệu Âm, cho dù bây giờ có kiếm được nhiều đến đâu thì sau này cũng không thể đem vào quan tài, chẳng phải là vẫn để lại cho con gái của mình saol
Hà tất phải khổ sở như vậy chứ. Lâm Phẩm Hồng càng thêm ảo não, vậy mà lúc đầu ông †a lại ép con gái của mình lấy một tên vô dụng như Triệu Tử
Thăng!
Mỗi lần nghĩ đến chuyện này là ông ta lại cảm thấy xấu hổ với con gái của mình.
“Vợ ơi, tôi đã quyết định nghỉ hưu rồi, sau này chúng ta sẽ sống cuộc sống của hai người.” Lâm Phẩm Hồng đột nhiên nói.
Trần Thục Phân hơi ngạc nhiên: “Sao ông lại đột nhiên quyết định như vậy? Đã bàn bạc với Diệu Âm chưa?”