Buổi sáng ngày hôm sau.
Lý Phù Sinh lang thang đến tập đoàn Hoa Thanh.
Sau khi mặc đồng phục bảo vệ vào, trông anh phấn chấn tràn đầy sức sống hơn nhiều.
Thời buổi này, có tiền là có thể muốn làm gì thì làm. Dáng dấp đẹp trai cũng vậy!
Huống hồ tuy Lý Phù Sinh chỉ là một người đứng đầu của phòng bảo vệ nhưng dù sao cũng là một “lãnh đạo”!
“Nhìn đi, người đã đánh cậu chủ Triệu chính là trưởng phòng của phòng bảo vệ chúng ta!”
“Trông anh ấy đẹp trai thật đấy, không biết đã có bạn gái chưa!”
Vì vậy, không thiếu những nhân viên nữ sau khi nhìn thấy anh đều không khỏi mê như điếu đổ.
Có một nhân viên nữ mạnh dạn đến trước mặt Lý Phù Sinh: “Chào anh, trưởng phòng Lý, tôi là Miêu Lệ Lệ của phòng quan hệ công chúng, buổi trưa có thể mời anh ăn cơm không?”
“Xin lỗi, buổi trưa tôi không có thời gian.”
Lý Phù Sinh khéo léo từ chối.
Nếu đối phương là một người đẹp cực phẩm thì anh sẽ suy nghĩ một chút.
Tuy nhiên, người mặt rỗ như Miêu Lệ Lệ, anh sợ mình sẽ chẳng buồn ăn.
“Vậy buổi tối trưởng phòng Lý có thời gian không?” Miêu Lệ Lệ vẫn không bỏ cuộc.
“Cả năm nay tôi đều không có thời gian!” Lý Phù Sinh nói, anh cũng không đi tuần tra nữa mà nhanh chân đi về phía phóng bảo vệ.
“Tôi sẽ không từ bỏ đâu!”
Giọng nói của Miêu Lệ Lệ vang lên sau lưng, khiến Lý Phù Sinh không khỏi run rẩy.
Lúc này, Trịnh Đại Nguyên xách một túi đồ ăn sáng đi vào, nhìn thấy cảnh này thì trực tiếp giơ ngón tay cái lên với Lý Phù
Sinh: “Trưởng phòng Lý, anh ngầu thật!”
Lý Phù Sinh ngậm một điếu thuốc, ngồi trước máy tính chơi game.
Lúc sắp đến mười giờ.
Chu Hân Minh gọi điện thoại đến nói răng đã hẹn với bạn thân giúp anh, sau đó gửi địa chỉ cho anh.
Lý Phù Sinh vốn không muốn để ý nhưng Chu Hân Minh đã nói rồi, nếu anh dám không đến gặp mặt bạn thân của cô ấy thì cô ấy nhất định sẽ cho anh đẹp mặt.
Thế là...
Sau khi ăn cơm trưa xong, nhân lúc nghỉ ngơi vào buổi trưa, Lý Phù Sinh lập tức đến chỗ hẹn.
Sau khi đến địa chỉ do Chu Hân Minh chỉ định, là một khu chung cư thương mại.
Lý Phù Sinh nhấn chuông cửa. “Cạch!" Cửa điện tử tự động mở ra.
Lý Phù Sinh bước vào trong phòng, đập vào mắt là một người phụ nữ rất xinh đẹp.
Cô ấy khoảng hai mươi tuổi, mặt trái xoan, đôi mắt to long lanh, bên dưới có một cái sống mũi cao, làn da trắng nõn nà, thân hình mềm mại.
Điều bắt mắt nhất chính là mái tóc đuôi ngựa dài đến thắt lưng của cô ấy!
Nếu nói Lâm Diệu Âm là một cành mai lạnh lùng kiêu ngạo, còn Chu Hân Minh chính là một đóa hoa đỗ quyên rực rỡ tươi đẹp làm người khác rung động.
Thì cô gái trước mặt này như bông hoa mẫu đơn đang nở tươi đẹp.
Xinh đẹp nhưng không lẳng lơ!
“Tôi là Tôn Tuyết Ngâm, anh là anh Lý đúng không?” Cô gái ngồi trước bàn, dịu dàng lên tiếng.
Lý Phù Sinh gật đầu, ngồi xuống chiếc ghế dựa đối diện cô ấy.
Tôn Tuyết Ngâm mỉm cười gật đầu: “Hân Mính đã nói về tình hình của anh cho tôi rồi, theo tôi được biết, triệu chứng bệnh của anh có lẽ thuộc về hội chứng tâm lý thời hậu chiến!”
Nói đến đây, Tôn Tuyết Ngâm nhìn chăm chằm vào Lý Phù Sinh, hơi ngạc nhiên hỏi: “Anh Lý từng trải qua chiến trường sao?”
Lý Phù Sinh nhìn chăm chằm vào Tôn Tuyết Ngâm, gật đầu nói: “Cô Tôn, tôi hiểu rõ bệnh của tôi, thẳng thản mà nói, tôi đến đây chẳng qua chỉ là đưa đẩy cho xong chuyện thôi, còn chuyện chữa trị, không cần phải lãng phí thời gian đâu.”
“Ha ha...”
Nghe vậy Tôn Tuyết Ngâm dịu dàng nói: “Anh Lý, tôi rất hiểu tâm trạng của anh”
Là một nhà tâm lý học chuyên nghiệp, cô ấy biết rằng bệnh nhân luôn rất nhạy cảm với bệnh của mình.