Chẳng lẽ tên bắt Lâm Diệu Âm đi là tên bụi đời này sao?
Thấy anh đi xuống xe, khóe miệng Ngô Thiết Trụ nhếch lên cười nhạt, nói: “Quân tạp chủng, bây giờ mày đã biết ông đây không dễ chọc vào rồi chứ? Tao nói cho. mày biết, bây giờ mày có hối hận cũng vô dụng thôi!”
“Là mày bắt cóc Lâm Diệu Âm à?” Lý Phù Sinh nghi hoặc hỏi.
Nghe vậy, Ngô Thiết Trụ hơi sững sờ, nói: “Mày đang nói cái quái gì vậy hả? Hôm nay ông đây đến để trừng trị mày.
Thấy rõ vẻ mặt của Ngô Thiết Trụ, Lý Phù Sinh chợt hiểu ra.
Người bắt Lâm Diệu Âm là người khác, có lẽ đồ bụi đời này xuất hiện ở đây chỉ là trùng hợp thôi.
“Tạp chủng, bây giờ mày quỳ xuống dập đầu với ông đây, sau đó cút ra khỏi tập đoàn Hoa Thanh, ông đây có thể sẽ tha cho mày một mạng.”
“Tao rời khỏi tập đoàn Hoa Thanh là mày có thể làm trưởng phòng của phòng bảo vệ à?” Lý Phù Sinh cười khẩy hỏi.
“Hừ, vị trí đó vốn là của ta.”
Đôi mắt của Ngô Thiết Trụ đỏ bừng.
Anh ta cảm thấy rằng nếu không có sự xuất hiện của Lý Phù Sinh, có anh rể của anh ta che chở, vị trí trưởng phòng của phòng bảo vệ tuyệt đối là chuyện ván đã đóng thuyền.
Chỉ cần Lý Phù Sinh rời khỏi tập đoàn Hoa Thanh, cho dù bây giờ anh ta bị sa thải thì anh rể của anh ta đương nhiên sẽ có cách giúp anh ta quay lại.
Lý Phù Sinh không muốn lãng phí thời gian với một kẻ nhỏ bé như anh ta.
Một giây sau, anh lập tức ra tay!
Nụ cười trên khuôn mặt của Ngô Thiết Trụ vụt tắt, đôi mắt lập tức trợn tròn.
Chỉ thấy Lý Phù Sinh vốn đứng ở chỗ cách xa mấy thước đột nhiên xuất hiện trước mặt Ngô Thiết Trụ như ma.
Anh ta còn chưa kịp mở miệng.
“Âm!” Một nắm đấm mạnh mế ngay lập tức đấm vào. bụng anh ta.
“AI” Ngô Thiết Trụ kêu lên thảm thiết, một búng máu lập tức phụt ra từ trong cổ họng.
Ngay sau đó đôi mắt anh ta tối sầm, ngất xỉu tại chỗ.
Thấy vậy, những người khác giơ vũ khí trong tay lên, đồng loạt đập vào người Lý Phù Sinh.
“Âm ầm ầ
Chỉ nghe thấy tiếng bịch bịch giòn tan vang lên, mười mấy tên đàn ông lần lượt ngã xuống, ai nấy đều đau khổ kêu rên thảm thiết.
Nếu có người tận mắt nhìn thấy cảnh này, sẽ phát hiện động tác xuất chiêu của Lý Phù Sinh thực sự còn xuất sắc hơn cả hình ảnh trong phim điện ảnh!
Lý Phù Sinh chỉnh lại quần áo, đang định lên xe.
Nhưng đúng lúc này, do nhiều năm quanh quẩn bên bờ vực sống chết, thân thể anh có một loại bản năng phản ứng với nguy cơ, không hề nghĩ ngợi, Lý Phù Sinh lập tức lăn một vòng, náp sau hàng xe hơi.
“Âm!” Tiếng súng đột ngột vang lên.
Trên mặt đất tại nơi Lý Phù Sinh vừa đứng xuất hiện một cái lỗ thủng.
Nếu vừa nãy anh không né thì e rằng lúc này anh đã ngã xuống đất rồi.
Đúng lúc này, ở đầu khác của bãi đậu xe.
Một người phụ nữ mặc đồ đen, đeo khăn che mặt màu đen che nửa khuôn mặt, cầm một cây súng bản tỉa trong tay.
Phát súng vừa nấy không bản vỡ đầu của Lý Phù Sinh khiến cho cô ta không thể tưởng tượng được!
Có điều cô ta cũng không hoảng hốt, vô cùng bình tĩnh đổi phương hướng của cây súng bắn tỉa trong tay, chờ một cơ hội thích hợp.
Nhưng cô ta nhìn chòng chọc một hồi lâu mà không thấy Lý Phù Sinh lộ mặt.
“Cô đang tìm tôi à?”
Một giọng nói đột nhiên vang lên đằng sau lưng cô ta.
Cơ thể mềm mại của người phụ nữ nhất thời run lên.
Cô ta không nghĩ đến việc tại sao anh lại xuất hiện sau lưng mà thuận tay rút một con dao găm bên hông ra, xoay người hung hăng đâm tới. “Âm!”
Lý Phù Sinh đánh vào cổ tay của người phụ nữ, con dao găm lập tức rơi xuống đất.
Cùng lúc đó, một tay khác của anh đã bóp chặt cổ họng của người phụ nữ.
“Hừ, đệ nhất sát thủ Ảnh Tử, chẳng qua cũng chỉ như vậy thôi.