Vừa dứt lời, Kawano Ichiro đã cảm thấy mặt mình nóng ran. Đến khi anh ta phản ứng lại thì một tiếng tát lanh lảnh lại vang lên.
Là Trần Vũ mặc áo hoa đánh.
“Mẹ kiếp!” Kawano Ichiro tức đến mức giậm chân mắng to, rồi sờ vào miệng đã sưng lên của mình, nhổ ra hai chiếc răng.
“Các anh muốn làm gì hả?” Bạch Quân Nhu chắn trước mặt Kawano Ichiro.
Mặc dù cô ta rất phản cảm với tên Kawano Ichiro này, nhưng tốt xấu gì người ta cũng là do cô ta mời đến. Cô ta không thể ngoảnh mặt làm ngơ được.
Lý Phù Sinh lườm cô ta nói: “Nếu cô còn lề mề nữa, có tin là kể cả cô cũng bị đánh không?”
“Anh dám” Bạch Quân Nhu mặt đầy giận dữ tiến lên một bước. Cô ta cũng muốn xem thử, đối phương dám đánh cô ta ra sao.
Lý Phù Sinh nhổ điếu thuốc trong miệng xuống đất: “Tiểu Vũ, thỏa mãn yêu cầu của cô ta đi”
“Lão đại, em không thích đánh phụ nữ” Trần Vũ gượng cười.
Lý Phù Sinh lườm anh ta. Trước kia ở Trung Đông, cái tên này chẳng hề biết thế nào là thương hoa tiếc ngọc. Bây giờ lại nói với ông đây răng anh ta không thích đánh phụ nữ.
Trần Vũ lúng túng quay đầu sang một bên, thật ra anh ta e dè thân phận của Bạch Quân Nhu. Dù gì ở Trung Quốc, quyền thế của nhà họ Bạch cũng ngút trời. Nếu đắc tội với cô ta thì Hồng bang khó mà đứng vững.
Cộng thêm một điều nữa là Bạch Quân Nhu này thật sự quá xinh đẹp, nên anh ta hơi không nỡ.
“Vậy thì để ông đây thỏa mãn cô ta.” Lý Phù Sinh đứng dậy, định đánh Bạch Quân Nhu.
“Lão đại” Trần Vũ vội ngăn cản anh. “Cậu làm gì đấy?” Lý Phù Sinh trừng mắt nhìn anh ta.
“Lão đại, cô ta không thù không oán với chúng ta, thôi bỏ qua cho cô ta đi” Trần Vũ nói rồi chỉ vào Kawano Ichiro: “Chúng ta vẫn nên xử tên háo sắc này đi.”
Sắc mặt của Bạch Quân Nhu u ám. Cô ta cảm nhận được, nếu ban nãy Trần Vũ không ra tay ngăn cản thì Lý Phù Sinh sẽ đánh cô ta thật. Trong lòng cô ta chợt hơi sợ hãi, nhưng càng giận dữ hơn.
“Chú Xương...” Bạch Quân Nhu lớn tiếng gọi.
“Cô chủ” Một người đàn ông trung niên bò vào trong.
Bạch Quân Nhu thay đổi sắc mặt, nhanh chóng đi tới dìu người đàn ông đó: “Chú Xương, chú sao thế?”
“Phụt.” Tê Xương Bình phun ra một ngụm máu.
Thấy thế, Bạch Quân Nhu chợt cả kinh đến biến sắc. Cô ta hiểu rõ bản lĩnh của Tê Xương Bình, không ngờ bây giờ lại bị thương nặng thế này.
“Ông ta là vệ sĩ của cô đúng không?” Lý Phù Sinh đi tới: “Lão già này chẳng biết sống chết, cho nên lúc nãy tôi đã dạy cho ông ta một bài học. Nếu cô không muốn ông ta chết thì bây giờ đưa ông ta bệnh viện vẫn còn kịp.”
Bạch Quân Nhu ngước mắt lên nhìn anh: “Tôi sẽ ghi nhớ món nợ này.”
“Muốn báo thù à? Tôi luôn cung kính chờ đợi.”
Lý Phù Sinh chẳng hề để tâm đến lời uy hiếp của cô ta, trái lại còn khiêu khích: “Nhưng tôi phải nhắc nhở cô, tôi sẽ không nương tay với phụ nữ, vì thế đừng bao giờ chọc giận tôi.”
Bạch Quân Nhu dìu Tề Xương Bình rời khỏi phòng tiệc.
“Cô Bạch, cô Bạch...” Kawano Ichiro gọi vài tiếng, muốn rời đi cùng nhưng bị Trần Vũ đạp xuống sàn.
Bạch Quân Nhu nghe thấy tiếng hét thảm thiết thì ngoái đầu lại nhìn Kawano. Ichiro, cuối cùng vẫn lựa chọn phớt lờ.
“Mẹ kiếp!”
“Mẹ kiếp mụ nội mày!” Trần Vũ lại đạp một phát rồi nhìn về phía Lý Phù Sinh: “Lão đại, xử lý thế nào?”
“Mang đi.” Lý Phù Sinh hờ hững đáp.
“Tụi mày là ai? Cha tao là hội trưởng Sơn Hợp hội, tụi mày chán sống rồi đúng không?” Kawano Ichiro vẫn kêu gào.
“Bốp.” Trần Vũ lại tát một cái: “Cha mày có là Diêm Vương cũng vô ích thôi..."