Lâu Tiêu vừa xuống đến trạm xe buýt là Luyện Vọng Thư đã nhìn thấy cô.
Sau khi bảo cô đến cửa ra A1, Luyện Vọng Thư đứng chờ, không bao lâu đã nhìn thấy cô nàng trông giống mèo ấy đi về phía mình.
Dĩ nhiên, cô cũng nhìn thấy cậu, nhưng ánh mắt chỉ dừng lại trên người cậu một chút, sau đó nhanh chóng hoàn hồn, ngượng ngùng ngoảnh đi, chờ đợi người sẽ chẳng xuất hiện ở đây – Thịnh Dực.
Hơi lạnh trong trung tâm thương mại không ngừng tràn ra từ phía cửa ra. Vì là cuối tuần nên có không ít người đến đây, hai người cứ đứng cách nhau một đám người ra ra vào vào, dường như chỉ là hai người xa lạ, hoàn toàn không quen biết.
Lâu Tiêu cầm điện thoại, hỏi Luyện Vọng Thư:【Cậu tới chưa đó?】
Luyện Vọng Thư nhận được tin nhắn này nhưng mặt vẫn vô cảm, ngón tay cũng không hề động đậy, không biết đang nghĩ gì.
Chưa được bao lâu, Lâu Tiêu lại nhắn thêm hai tin —
【Ở cửa ra A1 ấy, tớ nhìn thấy cái bạn hôm trước gọi cậu đi thư viện, cái bạn tóc xám ấy.】
【Tớ có nên lại gần chào bạn ấy một câu không? Nhưng mà tớ không dám, bạn ấy nhìn dữ lắm.】
Luyện Vọng Thư đang định nói sự thật cho Lâu Tiêu, nhìn thấy tin nhắn này hơi khựng lại, hỏi:【Cậu ghét cậu ta à?】
Lâu Tiêu:【Tớ có quen bạn ấy đâu mà ghét.】(Ebooktruyen.net)
Lâu Tiêu:【À mà, cậu đâu rồi, chưa đến à?】
Luyện Vọng Thư nhìn chằm chằm sáu chữ “Tớ có quen bạn ấy đâu” vài giây, bảo cô:【Tôi đến rồi.】
Dòng tin nhắn vừa được gửi sang, Luyện Vọng Thư cất điện thoại, quay người đi về phía Lâu Tiêu vừa nhận được tin nhắn, đang ngẩng đầu nhìn ngó xung quanh.
Lâu Tiêu làm sao có thể ngó lơ chàng thiếu niên đang đi về phía mình, thậm chí còn vì khí chất đàn áp mà cậu mang lại khi đến gần mà lui về sau một bước.
Vì hành động lùi về sau của Lâu Tiêu, Luyện Vọng Thư dừng lại, bầu không khí bỗng có đôi chút xấu hổ. Lâu Tiêu nhìn cậu, trong mắt tràn đầy vẻ nghi hoặc: “Chào cậu?”
Luyện Vọng Thư nói: “Tôi là Luyện Vọng Thư, bạn cùng lớp với Thịnh Dực.”
Lâu Tiêu do dự “Ừm” một tiếng, sau đó hỏi thử: “Thịnh Dực nhờ cậu tới à?”
Luyện Vọng Thư giơ màn hình điện thoại còn sáng lên, đưa cho Lâu Tiêu: “Tự xem.”
Lâu Tiêu không hiểu ra sao cầm điện thoại, còn lẩm bẩm một câu: “Không sợ tớ giật điện thoại của cậu chạy mất à…”
Từ tối qua, lúc hẹn gặp mặt Lâu Tiêu, Luyện Vọng Thư đã bắt đầu căng thẳng, bây giờ tự nhiên lại thấy buồn cười, hỏi lại Lâu Tiêu: “Cậu từng chạy trốn tôi à?”
Lâu Tiêu nhìn màn hình điện thoại của Luyện Vọng Thư: “Khó nói lắm, nhỡ mà cậu là kiểu nhìn thì ghê gớm nhưng lại miệng hùm gan sứa thì sao.”
Miệng hùm gan sứa…
Luyện Vọng Thư suýt nữa thì tức cười, cũng nhanh chóng quên đi sự thấp thỏm trong lòng, nhưng lúc chính mắt nhìn thấy biểu cảm của Lâu Tiêu chuyển từ mơ hồ sang ngạc nhiên, Luyện Vọng Thư lại bắt đầu căng thẳng.
“Cái này, sao lại…” Vẻ ngạc nhiên trên mặt Lâu Tiêu biến thành vặn vẹo và oán trách: “Sao Thịnh Dực lại đưa điện thoại của cậu ấy cho cậu?”
Luyện Vọng Thư cạn lời, cảm giác căng thẳng khó lắm mới xuất hiện cũng nháy mắt tan biến thành mây khói.
Cậu quay mặt đi, hít một hơi thật sâu, cố gắng áp xuống mong muốn mở sọ não Lâu Tiêu nhìn xem trong đó có gì, sau đó quay lại nhìn Lâu Tiêu, nói với cô: “Đây là điện thoại của tôi.”
Lâu Tiêu ngạc nhiên: “Của cậu á?”
Nhiều chuyện, một khi đã có thể bắt đầu thì những thứ đằng sau đều trở nên vô cùng dễ dàng, Luyện Vọng Thư nói: “Từ lúc bắt đầu đã là tôi.”
“Từ lúc bắt đầu…” Giọng Lâu Tiêu đầy vẻ hoảng hốt, hỏi: “Người dạy tớ nuôi xương rồng là cậu?”
Luyện Vọng Thư: “Đúng.”
Lâu Tiêu: “Người ngày nào cũng bảo tớ giới thiệu đồ ăn khuya là cậu?”
Luyện Vọng Thư: “Đúng.”
Lâu Tiêu: “Người dạy tớ…”
Luyện Vọng Thư: “Người dạy cậu chơi Lĩnh Vực, ngày ngày chúc cậu ngủ ngon cũng là tôi.”
Lâu Tiêu trợn tròn mắt nhìn: “Thế sao cậu lại bảo cậu là Thịnh Dực?”
Luyện Vọng Thư thành thật khai báo về quá trình hoạt động não bộ đầy mưu trí của mình: “Vì ban đầu, tôi cảm thấy quản lý bạn bè trên mạng đăng gì rất dở hơi, nên dùng tên Thịnh Dực.”
Lâu Tiêu mím môi, trả điện thoại lại cho Luyện Vọng Thư: “Cậu xấu tính quá đấy.”
Luyện Vọng Thư rất thoải mái đón nhận lời đánh giá này: “Ừm.”
Sau đó, hai người rơi vào khoảng im lặng xấu hổ. Một hồi lâu sau, Lâu Tiêu như đã hoàn toàn chấp nhận được sự thật, cụp mắt nhẹ giọng hỏi: “Nghĩa là, cậu vẫn luôn nói dối tớ à?”
Luyện Vọng Thư gật đầu: “Ừm.”
Giọng Lâu Tiêu bỗng khàn khàn: “Lời xin lỗi đâu?”
Luyện Vọng Thư nghe giọng Lâu Tiêu mà giật mình, không nghe rõ nội dung: “Sao cơ?”
Lâu Tiêu nâng mắt, cả khóe môi mím chặt và đôi mắt trừng to của cô đều thể hiện rõ ràng, bây giờ cô đang tức giận đến thế nào: “Nói dối tớ lâu như thế, mà đến cả một câu xin lỗi cũng không có à?”
Luyện Vọng Thư vội nói một câu: “Tôi xin lỗi.”
Hốc mắt Lâu Tiêu đỏ hoe, nhưng khuôn mặt vẫn đầy vẻ giận dữ, giọng nói ẩn chứa tiếng nức nở: “Chưa đủ chân thành, không nghe rõ.”
Thái độ của Lâu Tiêu làm Luyện Vọng Thư hoảng hốt trong lòng. Ngẫm lại cũng đúng, một cô gái bị lừa dối lâu đến vậy, còn suýt nữa ngây thơ chạy đến nói chuyện với Thịnh Dực, bây giờ cuối cùng cũng phát hiện ra sự thật, không tức giận, buồn bã mới là lạ.
Luyện Vọng Thư nhấn từng chữ, thái độ vô cùng nghiêm túc: “Tôi xin lỗi.”
Rốt cuộc, Lâu Tiêu không nhịn nổi nữa, xoay người sang chỗ khác rồi đưa tay dụi dụi mắt.
Luyện Vọng Thư bây giờ không hề căng thẳng chút nào, nhưng hiếm khi cảm thấy sốt ruột như vậy, móc trong túi ra một bịch khăn giấy, xé miệng bịch, rồi đưa cả cho Lâu Tiêu.
Lâu Tiêu tức giận cầm lấy bịch giấy, rút một tờ lau mắt, sau đó che mũi lại, một lúc lâu sau mới quay người lại, nhìn Luyện Vọng Thư bằng đôi mắt ướt đẫm.
Luyện Vọng Thư cuộn chặt nắm tay đang buông thõng bên hông. Ngay từ lần đầu tiên Lâu Tiêu khen Thịnh Dực, cậu đã có một dự cảm mơ hồ rằng bản thân mình chắc chắn sẽ phải hối hận vì hành động dùng tên Thịnh Dực để chơi trò xấu tính, nhưng không ngờ, cậu lại hối hận đến mức này.
Cậu nói: “Nếu cậu…”
Lâu Tiêu khàn giọng cắt lời cậu: “Lúc trước tớ bảo, tớ cũng có chuyện rất quan trọng muốn nói với cậu, bây giờ nói có được không?”
Luyện Vọng Thư suýt chút nữa đã quên mất chuyện này: “Lúc trước cậu tưởng tôi là Thịnh Dực, bây giờ đã biết là không phải, vẫn muốn nói à?”
Lâu Tiêu cụp mắt: “Tớ thấy, vẫn nên nói với cậu.”
Luyện Vọng Thư: “Cậu nói đi.”
Lâu Tiêu gọi Luyện Vọng Thư lại gần, bảo Luyện Vọng Thư ghé tai vào đây.
Luyện Vọng Thư rất hợp tác cong eo xuống, lúc Lâu Tiêu nhón chân đến gần tai cậu, bỗng ngửi thấy một mùi thơm nhẹ nhàng, thoang thoảng của dầu gội.
Tờ giấy che miệng và mũi đã được vo tròn trong lòng bàn tay, đôi môi khẽ mở ra, khóe môi mím chặt cuối cùng cũng hé mở.
Cậu nghe Lâu Tiêu nói với mình: “Chuyện người hằng ngày chơi game với tớ là cậu, không phải Thịnh Dực ấy, thật ra — tớ biết từ lâu rồi.”
Lúc nói nửa câu cuối, âm mũi nghẹn ngào của Lâu Tiêu đã biến mất không dấu vết, giọng cô hơi hướng lên, giống như trêu chọc, đùa giỡn, khác hẳn với hình ảnh rơm rớm nước mắt vừa rồi.
Trong nháy mắt như thế, Luyện Vọng Thư không kịp phản ứng. Đến tận khi Lâu Tiêu lùi lại vài bước, kéo dãn khoảng cách với cậu, buông khăn giấy cười hì hì nhìn cậu, cậu mới chợt bừng tỉnh —
Cô nàng trước mặt này, đâu phải là mèo, rõ ràng là đồ hồ ly kỹ thuật diễn xuất sắc đến mức nên đi học lớp truyền thông!
Luyện Vọng Thư ngạc nhiên nhìn Lâu Tiêu, một lát sau, cậu chầm chậm cụp mắt, lúc nhìn lên, ánh mắt sắc bén như đang muốn ăn tươi nuốt sống Lâu Tiêu: “Cậu ra đây.”
Cô bé hồ ly kiêu ngạo chắp tay sau lưng, nói năng rất có khí thế: “Không nhé.”