Lúc hai người ra khỏi trung tâm thương mại Tinh Nhã đã sắp đến giờ cơm.
Lâu Tiêu không ăn ở ngoài, một là muốn tiết kiệm tiền mua đồ ăn vặt hàng ngày, hai là vì sáng nay trước lúc ra ngoài Lâu Quốc Đống đã nhắc, tối nay sẽ ăn lẩu, Lâu Tiêu dù gì cũng không thể bỏ lỡ.
Luyện Vọng Thư vốn chẳng sao cả, nhận ra nhà Lâu Tiêu cách nhà ở gần trường của mình không xa nên ngồi cùng xe buýt về nhà với cô.
Tuy là thứ bảy, nhưng xe buýt giờ cao điểm vẫn kín người.
Hai người bị dồn đến một góc, bỗng nghe thấy có người nhắc Luyện Vọng Thư nhích vào bên trong một chút, đừng để chỗ trống rộng thế, mọi người đứng không thoải mái.
Vừa mới dứt lời, Lâu Tiêu đã chộp lấy cánh tay của Luyện Vọng Thư, nhón mũi chân lên rồi ló đầu ra nói với bác trai: “Chỗ này có người rồi ạ.”
Bác trai vừa rồi bị Luyện Vọng Thư chắn tầm mắt nên không thấy được Lâu Tiêu, bây giờ nhận ra mình hiểu lầm nên ngượng ngùng: “Bác không nhìn thấy, xin lỗi cháu nhé.”
Lâu Tiêu: “Không sao, không sao ạ.”
Sau khi xuống xe, Luyện Vọng Thư đặt tay lên đầu Lâu Tiêu: “Cậu lùn quá.”
Lâu Tiêu gạt tay cậu ra: “Một mét sáu mà lùn cái gì, với lại tớ mới mười bảy thôi, vẫn cao thêm được…”
Luyện Vọng Thư nhớ lại: “Sao tôi nhớ cậu một mét năm tám.”
Hai người đường ai nấy đi, Lâu Tiêu về nhà ăn lẩu, nhìn bóng lưng chắc là vô cùng hạnh phúc.
Luyện Vọng Thư nghĩ nghĩ, gọi tài xế trong nhà đến đón mình, sau đó gọi điện cho anh trai, nói: “Bây giờ em sang chỗ mọi người, em muốn ăn lẩu. Ông có ăn được không, được thì ăn cùng, không thì đợi ông ngủ anh em mình lén lên sân thượng ăn.”
Luyện Vọng Thư không biết, lúc cậu gọi điện thoại đến, Luyện Tịch đang ở bên cạnh ông. Ông lão thấy thông báo người gọi đến là Luyện Vọng Thư hôm nay đã cho ông leo cây, bèn bảo Luyện Tịch mở loa ngoài, nghe xem thằng cháu của mình muốn nói gì, ai ngờ nội dung lại đại nghịch bất đạo đến vậy.
Ông lập tức quát vào điện thoại: “Ông mày chưa già đến mức phải ăn kiêng đâu! Không ăn được là thế nào!”
Luyện Vọng Thư cạn lời, sau đó nghe thấy đầu kia loáng thoáng truyền đến tiếng ông nội gọi người đi chuẩn bị nguyên liệu nấu lẩu, cãi cọ ầm ĩ, rất náo nhiệt.
……
Cuối tuần vui vẻ thoắt cái đã đi qua.
Thứ hai quay lại trường, mọi thứ vẫn như bình thường, tiết sinh hoạt, Lâu Tiêu vừa đi WC về nghe thấy một tiếng hát vô cùng quen thuộc. Tiếng hát ấy giống như tiếng ngâm nga của người hát rong, du dương, nhẹ nhàng, chậm rãi, dịu dàng như nước, hệt như thể đang từ tốn kể lại một câu chuyện xưa.
Là đoạn video cô hát trong phòng live stream của Mộ Đông Dương.
Người mở đoạn video này không phải ai khác chính là bạn nam tiết sinh hoạt nào cũng dùng máy chiếu của lớp để xem phim hoạt hình.
Bạn nam này khá giống kiểu “sâu nhà”, rất am hiểu mọi thứ trên mạng, lướt kênh Y cứ như đi dạo ở nhà mình, chỉ là cậu ta không có hứng thú với mảng mỹ thực nên chỉ biết mảng mỹ thực có một blogger cực kì nổi tiếng là Tiểu Điều, chưa từng xem video của Tiểu Điều, không hề biết Lâu Tiêu cùng lớp cậu ta có xuất hiện trong phần hậu trường ở video của Tiểu Điều.
Đến tận thứ bảy hôm ấy, Mộ Đông Dương lần đầu tiên đặt chân đến mảng âm nhạc, đăng video ca hát của Lâu Tiêu lên, sau đó video nhảy vọt lên đứng đầu bảng xếp hạng mảng âm nhạc, bạn nam mới phát hiện ra Lâu Tiêu là em họ của Tiểu Điểu.
Lúc phát hiện, cậu vốn muốn giấu chuyện này đi, cảm thấy không nên lẫn lộn chuyện trên mạng và ngoài đời. Có điều, chỉ trong vòng hai ngày ngắn ngủi, video này đã vượt quá một triệu lượt xem, còn lên hẳn phần đề cử của trang chủ. Thậm chí, vài người trong nhóm chat game và nhóm chat hoạt hình của cậu ta cũng bàn tán về bài hát này, thành tựu xịn sò như thế, sao cậu có thể giấu đi được.
Thế nên, nhân lúc Lâu Tiêu không có ở lớp, cậu ta móc điện thoại ra chia sẻ với mọi người, ban đầu chỉ muốn phát một lần rồi thôi, nhưng lại có bạn học xúm lại bảo cậu phát thêm một lần nữa, ồn ào đòi xem sóng comment và phần bình luận ở dưới, vậy là xem lần hai bị Lâu Tiêu bắt gặp.
Bạn nam luống cuống tay chân tắt điện thoại đi, các bạn học đang xúm xít lại một chỗ cũng tản ra.
Dưới những ánh mắt âm thầm đánh giá, Lâu Tiêu về chỗ ngồi của mình.
Sự việc này gây ra ảnh hướng không lớn cũng không nhỏ, bởi vì có vài bạn học dũng cảm, mấy hôm sau chủ động đi xin lỗi Lâu Tiêu, nội dung đại khái là lúc trước không nên hùa vào với những bạn học khác để cô lập cô gì đó.
Thái độ của Lâu Tiêu tuy lạnh nhạt nhưng cũng không làm lơ bọn họ.
Lâu Tiêu lạnh nhạt là vì nguyên chủ, không làm lơ là vì thầy Từ. Thầy Từ cố gắng quan tâm đến Lâu Tiêu, cô rất biết ơn thầy vì đã mang lại cho cô một môi trường khá là bình yên, nhưng cũng chỉ vậy thôi. Cô không lương thiện đến mức có thể coi như không có chuyện gì, vì những bạn học đã từng cô lập mình đã tỉnh ngộ mà không tính toán đến những hiềm khích trước kia rồi đáp lại.
Nhưng không ngờ, có bạn học hiểu lầm sự lịch sự của cô thành “tha thứ”, cố ý lại gần cô thêm một bước, hoặc là ôm tâm lý bồi thường, muốn làm bạn cùng bàn với cô, dẫn dắt cô cảm nhận sự tốt đẹp của cả tập thể.
Lâu Tiêu không chịu được nữa, dứt khoát đi gặp thầy Từ, cống hiến chỗ trống bên cạnh mình cho sách báo.
Thầy Từ cũng tận tâm khuyên bảo cô, hy vọng cô sẽ cho những bạn học đã dũng cảm nhận lỗi với mình một cơ hội, Lâu Tiêu nói: “Vấn đề không phải là có cho cơ hội hay không ạ.”
Thầy Từ kiên nhẫn hỏi han: “Vậy thì vấn đề là gì?”
Giọng điệu của Lâu Tiêu vô cùng nghiêm túc: “Vấn đề là em không muốn đi học phải chia đồ ăn vặt với các bạn ấy ạ.”
Có vài suy nghĩ của con người đến từ mạt thế đã ăn sâu bén rễ vào lòng Lâu Tiêu, thức ăn vốn là tài nguyên quan trọng, cô có thể chia sẻ vô điều kiện với bạn bè của mình, nhưng không thể chia sẻ cho những người có hiềm khích với mình. Cho dù là giả vờ thì cũng không được, Lâu Tiêu rất khó chịu.
Nhưng nếu không chia thì cô lại mang tiếng keo kiệt, những đánh giá của học sinh lúc nào cũng chứa sắc thái chủ quan mãnh liệt, vì những người không thân thiết mà phải đeo trên lưng lời chỉ trích “keo kiệt”, chẳng đáng chút nào.
Thầy Từ: “… Đi học không cần ăn đồ ăn vặt.”
Nhưng dù thế nào, chỗ trống bên cạnh Lâu Tiêu vẫn dành cho sách báo.
Lâu Tiêu cứ ngỡ như thế là có thể yên ổn một thời gian, ai ngờ sáng hôm sau, lúc ghế trống được dọn đi, cả lớp đang chuẩn bị lên phòng thí nghiệm trên tầng bảy thì một bạn nữ nhân lúc lớp học ít người đã gọi riêng cô lại.
Bạn nữ là cô bạn mặt tròn lúc khai giảng ngồi cạnh Lâu Tiêu, sau đó đổi chỗ. Mặt tròn nghĩ nhiều, cảm thấy mình đã để lại bóng đen tâm lý cho Lâu Tiêu nên chọn riêng thời gian như vậy, xin lỗi Lâu Tiêu.
Mặt tròn xin lỗi xong, Lâu Tiêu “Ừm” một tiếng.
Với tất cả bạn học nói xin lỗi với mình, Lâu Tiêu đều bày tỏ thái độ như vậy, không châm chọc mỉa mai, những cũng không thể nhiệt tình.
Mặt tròn vui vẻ: “Cậu tha thứ cho tớ đúng không?”
Dường như tất cả bạn học xin lỗi cô đều nghĩ vậy, chỉ có mặt tròn là hỏi thẳng, Lâu Tiêu cũng lắc đầu, bảo cô ấy: “‘Ừm’ nghĩa là ‘Tôi biết rồi’, không có nghĩa là ‘tha thứ’.”
Mặt tròn rất tổn thương, cũng rất hoang mang: “Tại sao, tớ chỉ không biết rõ tình hình thật sự, không làm bạn cùng bàn thôi mà.”
Lâu Tiêu còn hoang mang hơn cả cô ấy: “Nếu cậu cảm thấy chẳng phải việc to tát gì, thì tại sao lại muốn xin lỗi tôi?”
Mặt tròn: “Vì tớ cảm thấy lúc ấy tớ làm sai, nên xin lỗi.”
Vẻ hoang mang của Lâu Tiêu càng nhiều thêm: “Vậy thì cậu nói xin lỗi để thể hiện điều gì?”
Mặt tròn rất chân thành: “Hy vọng cậu có thể tha thứ cho tớ.”
Hy vọng cậu có thể tha thứ cho tớ — Câu nói này thường xuất hiện trong những lời xin lỗi, đại ý là muốn thể hiện thái độ sẵn sàng trả giá đắt để nhận được sự tha thứ, dùng nó để bày tỏ sự chân thành nhận lỗi của mình. Về sau, không biết vì sao, từ thái độ bày tỏ lời xin lỗi, trở thành mục đích xin lỗi.
Dần dà, rất nhiều người quên mất, xin lỗi không nhất định sẽ được tha thứ, cho dù đó chỉ là một chuyện cỏn con thì quyền quyết định tha thứ hay không cũng thuộc về người được xin lỗi.
Lâu Tiêu: “Thế nên, cậu xin lỗi không phải để thể hiện mình biết lỗi, mà chỉ muốn được tha thứ thôi à?”
Mặt tròn bị hỏi như vậy thì khựng lại: “Thế, phải thế nào thì cậu mới chịu tha thứ cho tớ?”
Lâu Tiêu đau đầu: “Tại sao cứ nhất quyết phải nhận được sự tha thứ? Cậu sẵn sàng xin lỗi người có thể cậu đã từng làm tổn thương, đối với bản thân cậu là một sự thay đổi tốt đẹp, đương nhiên, ai cũng sẽ rất vui mừng nếu được tha thứ, nhưng không được tha thứ cũng là một kết quả vô cùng bình thường. Nếu cứ nhất quyết bắt tôi phải suy nghĩ đến cảm xúc của cậu, vì để lòng cậu thanh thản mà bắt ép mình phải lựa chọn tha thứ, vậy rốt cuộc, mục đích xin lỗi của cậu là vì tôi, hay là vì chính bản thân cậu?”
Dường như mặt tròn chưa từng nghĩ đến phương diện này, chợt đứng sững sờ tại chỗ, rất lâu vẫn không hoàn hồn lại, Lâu Tiêu cũng không làm lãng phí thời gian, cầm sách giáo khoa rồi ra khỏi phòng học.
Vì chỗ ngồi trống đã bị dọn đi, giờ sinh hoạt Cố Tư Tư đến chơi với cô không có chỗ ngồi nên Lâu Tiêu đổi chỗ làm bài tập thành thư viện.
Điều hòa của thư viện vẫn lạnh ngắt như mọi khi, ngồi lâu phải khoác thêm áo khoác đồng phục, nếu không dễ lạnh run cả người.
Hôm nay Cố Tư Tư quên mang áo khóa, Lâu Tiêu sợ cô ấy cảm lạnh nên không đi thư viện nữa.
Hai người lại đi tìm chỗ, cuối cùng ra vườn đa có hồ nhân tạo, vì chỗ đó có rất nhiều bàn ghế đá, thời tiết dạo này cũng chuyển lạnh nên ở ngoài không quá nóng nực.
Luyện Vọng Thư và Thịnh Dực đi ngang qua vườn đa, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Lâu Tiêu.
Nếu là bình thường, Luyện Vọng Thư sẽ không chủ động bắt chuyện với Lâu Tiêu ở trong trường, vấn đề là cậu thấy Lâu Tiêu đang gặm sô-cô-la.
Vừa chuyển hướng, cậu bước ngay lên đường sỏi, ngay lúc Thịnh Dực đang ngơ ngác, cậu đi vòng ra phía sau Lâu Tiêu, lấy thanh sô-cô-la ra khỏi tay Lâu Tiêu.
Luyện Vọng Thư: “Cuối tuần trước còn bảo đau răng mà?”
Cuối tuần trước Lâu Tiêu bị đau răng, không ngủ được nên lại chạy đi chơi game với Luyện Vọng Thư.
Lâu Tiêu chột dạ nên giọng cũng nhỏ hẳn đi, nhưng giọng điệu vẫn rất hùng hồn: “Làm bài tốn nơron thần kinh nên tớ chỉ ăn một chút để bổ sung đường thôi.”
Luyện Vọng Thư: “Bình thường ăn đã đủ cho cậu dùng, bổ sung cái gì.”
Lâu Tiêu trợn mắt nói dối: “Tớ ăn có nhiều lắm đâu.”
Luyện Vọng Thư: “Ờ, không nhiều lắm.”
Lâu Tiêu dường như cũng nhớ đến cân nặng của mình dạo này, vội đẩy cậu ra: “Cậu phiền quá đấy! Tránh ra tránh ra! Đừng làm phiền tớ học hành!”
Nói dứt lời rồi đi luôn, Lâu Tiêu nắm chặt cây bút trong tay, nghiến răng ken két.
“Tiêu Tiêu.” Cố Tư Tư nãy giờ không nói gì bỗng lên tiếng.
Lâu Tiêu nghe tiếng quay đầu lại, thấy Cố Tư Tư đang nhìn mình chằm chằm, biểu cảm vô cùng kỳ quái: “Cậu quen Luyện Vọng Thư à?”
Lâu Tiêu gật đầu: “Ừm.”
Cố Tư Tư cầm điện thoại che lại nửa dưới mặt mình, hỏi: “Quen biết thế nào?”
Lâu Tiêu hồi tưởng lại một chút: “… Nói ra thì dài lắm.”
Cố Tư Tư hỏi tiếp, giọng điệu như ẩn chứa sự sốt ruột: “Các cậu yêu nhau đấy à?”
Luyện Vọng Thư cũng bị hỏi một câu tương tự, người hỏi đương nhiên là Thịnh Dực.
Thịnh Dực uất hận đầy cõi lòng, chất vấn Luyện Vọng Thư có phải đã lén lút, trốn anh em để yêu đương với em Lâu không.
Cách nhau chưa đến 100 mét, hai người dường như đáp lại cùng một lúc —
Lâu Tiêu: “Đâu có.”
Luyện Vọng Thư: “Không.”
Suy nghĩ của Lâu Tiêu là: Dựa theo cốt truyện, Luyện Tịch và Mộ Đông Dương chắc chắn sẽ kết hôn, hai người họ đương nhiên sẽ trở thành người thân, có quan hệ thân thiết không phải là điều vô cùng bình thường à?
Suy nghĩ của Luyện Vọng Thư còn đơn giản hơn, cậu không thích Lâu Tiêu, Lâu Tiêu lại thích anh trai cậu, không có điều kiện tiên quyết để thiết lập một mối quan hệ, hai người còn chưa tỏ tình với nhau, yêu đương? Đùa à?