Luyện Vọng Thư được như ước nguyện tâm trạng không tệ, tiếc là thời gian tâm trạng không tệ chẳng duy trì được bao lâu, vì dọc đường đi Thịnh Dực cứ hỏi luôn miệng, cái hay thì không hỏi, toàn hỏi cái dở, điên cuồng nhảy Disco ở “bãi mìn” của Luyện Vọng Thư, hỏi câu nào cũng là vấn đề mà Luyện Vọng Thư không ngờ tới —
“Tao nhớ rõ ban đầu hai đứa mày liên hệ qua WeChat đúng không? Về sau gặp nhau lần đầu ở đâu? Lúc gặp căng thẳng lắm đúng không?”
Luyện Vọng Thư: “……”
Căng thẳng chứ, dùng tên của mày để lừa cô ấy, cuối cùng không thể không thú nhận, không căng thẳng mà được chắc.
“Thế mày với em Lâu ai tỏ tình trước? Tỏ tình thế nào, rất chi là vô cùng lãng mạn luôn đúng không?”
Luyện Vọng Thư: “……”
Anh tỏ tình, vì lúc ấy anh hiểu lầm Lâu Tiêu thích anh trai mình, ghen tuông ngập đầu nên không hề lãng mạn chút nào, lại còn vô cùng mất mặt.
Thịnh Dực: “Ê sao mày không chịu nói gì thế? Ki bo quá đấy.”
Luyện Vọng Thư: “Hỏi thêm một câu nữa tao đánh gãy nốt cái chân còn lại của mày.”
Thịnh Dực giận mà không dám nói gì, vừa đến lớp là bị Luyện Vọng Thư ném về chỗ ngồi.
Thịnh Dực chỉnh lại dáng ngồi, ngẩng đầu phát hiện trên bảng đen có viết hai từ “bãi biển” và “công viên giải trí”, dưới hai từ còn có vài chữ “Chọn”, hiển nhiên là đang tổ chức một cuộc bỏ phiếu kín.
Cậu vội hỏi bàn trước: “Bỏ phiếu địa điểm đi chơi xuân xong rồi à?”
Bàn trước: “Ờ, xong từ tiết trước rồi, công viên giải trí nhiều hơn bãi biển 12 phiếu, lão Vương thấy hai phiếu của hai đứa mày cũng không thay đổi được gì nên đã báo kết quả lên trên rồi.”
Bàn trước rõ ràng đã chọn công viên giải trí, nói: “Đi bãi biển cũng chỉ ngắm biển, ngồi ca nô, nướng BBQ, có gì vui. Với lại mày vội gì, có phải mỗi lớp mình quyết định đâu, còn phải xem kết quả bỏ phiếu của các lớp khác nữa.”
Câu cuối cùng của bàn trước đã trấn an được Thịnh Dực nhưng đáng tiếc kết quả không như ý cậu, mười hai lớp, chỉ có năm lớp có kết quả bỏ phiếu cuối cùng là bãi biển, công viên giải trí thắng suýt soát.
Năm ngoái, khi Đại hội thể thao vì trời mưa mà phải kéo dài thời gian tổ chức, Thịnh Dực đã nói: “Lúc đi huấn luyện quân sự thì nắng vỡ đầu, đến khi đi chơi xuân, chơi thu, đại hội thể thao thì ngày nào cũng mưa, số cả rồi.”
Lâu Tiêu không tin vào số nên sau khi lên xe buýt rời khỏi trường được khoảng nửa tiếng, trời bắt đầu tí tách mưa nhỏ, cô tin, Thịnh Dực thuộc loài quạ đen.
Tiếng thầy giáo Từ gọi điện thoại không ngừng truyền từ phía trên xuống, cả đám học sinh trên xe đều lo lắng, sợ cuộc đi chơi xuân lần này sẽ bị hủy bỏ, sau khi thầy nói chuyện điện thoại xong, tài xế sẽ quay đầu xe lái về trường.
May mắn là thầy Từ nói chuyện điện thoại xong, nói với tài xế: “Lái tiếp đi, lái tiếp đi, bên kia chắc là không mưa đâu.”
Trong xe vang lên một trận reo hò.
Lâu Tiêu ôm balo trước người, cầm điện thoại nhắn tin cho Luyện Vọng Thư: 【May là em có mang ô.】
Tuy là chiếc ô này ban đầu mang đi để che nắng.
Luyện Vọng Thư ngồi trên một chiếc xe buýt khác: 【Lát nữa đến nơi em đừng đi lung tung, khi nào giải tán anh đến chỗ em ngay】
【Dây sạc điện thoại để trong túi vuông em hay cất thẻ học sinh, trước khi xuống xe nhớ sạc】
【Anh để áo khoác của anh trong balo em luôn rồi, xuống xe nếu lạnh thì mặc áo khoác trước vào】
Luyện Vọng Thư nhắn liên tiếp vài tin cho Lâu Tiêu, Lâu Tiêu càng đọc, càng có cảm giác như ba dẫn con gái ra ngoài chơi.
Hóa ra, anh dông dài đến vậy ư?
Lâu Tiêu rơi vào trầm tư.
Một tiếng rưỡi sau, xe buýt cuối cùng cũng dừng lại ở bãi đỗ xe của công viên giải trí, ở đây đúng là không mưa, nhưng bầu trời lại âm u, không sáng sủa.
Thầy Từ bảo bọn họ xếp thành hàng, lần lượt đi vào công viên.
Trên đường, Lâu Tiêu quan sát khắp xung quanh, nhìn thấy không ít lớp khác, thậm chí còn có trường khác nhưng lại không thấy lớp Luyện Vọng Thư.
Vì là vé tập thể nên sau khi vào trong, bọn họ sẽ nhận được một cuốn sổ mỏng, chỉ to bằng nửa bàn tay, trên đó có những trò chơi mà vé tập thể có thể chơi miễn phí, đã chơi rồi sẽ được đóng một con dấu tương ứng với trò chơi ấy, nếu muốn chơi lại lần nữa, hoặc là chơi những trò không có trên cuốn sổ thì phải tự xếp hàng đi mua vé.
Lâu Tiêu lướt qua một chút, nhận ra cuốn sổ có rất nhiều nội dung, nếu muốn gom đủ mỗi trò chơi một con dấu thì chỉ cần một cuốn sổ nhỏ này đã đủ để bọn họ chơi cả ngày.
Sau khi cả lớp đã tập trung đầy đủ, thầy Từ dẫn bọn họ đến khu Đông của công viên trò chơi.
Có thế Lâu Tiêu mới biết, để bớt đông đúc, giáo viên đã thống nhất: Các lớp từ một đến sáu chơi ở khu Tây trước, các lớp từ bảy đến mười hai chơi khu Đông, buổi chiều sẽ đổi lại.
Nói cách khác, trong lần đi chơi xuân này, lớp 11-8 của cô và 11-1 của Luyện Vọng Thư gần như không thể gặp nhau.
Tâm trạng Lâu Tiêu tụt dốc không phanh như nhảy khỏi vách đá.
Đúng lúc này, điện thoại Lâu Tiêu rung lên, Lâu Tiêu lấy ra xem, thấy là Luyện Vọng Thư nhắn tin cho mình —
【Nhìn đằng sau】
Lâu Tiêu lập tức xoay người, thấy một dáng người cao gầy mặc đồng phục đi về phía mình.
Luyện Vọng Thư đi đến trước mặt rồi duỗi tay, cầm lấy balo của cô một cách tự nhiên, còn dùng tay kia véo má cô: “Ngơ ngác cái gì?”
Lâu Tiêu hoàn hồn, nở nụ cười tươi tắn, không hề keo kiệt lời khen ngợi của mình: “Chắc là do anh đẹp trai đến nỗi làm em ngu cả người á.”
Luyện Vọng Thư hơi khựng lại, không nhịn được véo má cô, thấp giọng nói: “Ở ngoài bớt bớt lại.”
Lâu Tiêu để ý thấy vành tai Luyện Vọng Thư đỏ lên, càng không kìm được nụ cười vui vẻ trên mặt mình.
Thầy Từ đang dẫn đầu nhìn thấy Luyện Vọng Thư, lại gần hỏi: “Em là học sinh lớp nào đây?”
Luyện Vọng Thư cực kì bình tĩnh: “11-1 ạ.”
Thầy Từ hơi ngạc nhiên: “11-1 sao lại ở đây?”
Luyện Vọng Thư đương nhiên khó có thể nói là mình muốn ở cùng bạn gái, đặt một dấu chấm thật hoàn hảo cho lần đi chơi xuân cuối cùng trong thời phổ thông của bọn họ, nên nói: “Em muốn chơi trò chơi ở khu Đông trước, em đã nói với chủ nhiệm lớp rồi ạ.”
Thầy Từ có một chút ấn tượng rập khuôn với lớp 11-1, dù thế nào cũng không ngờ học sinh mũi nhọn trong lớp mũi nhọn sẽ yêu sớm, còn gọi điện thoại cho lão Vương chủ nhiệm 11-1. Sau khi xác nhận là bên kia đã biết chuyện, thầy còn lo lắng Luyện Vọng Thư đi một mình sẽ bị lạc nên để Luyện Vọng Thư đi cùng lớp mình.
Luyện Vọng Thư hòa vào tập thể lớp 11-8, lần lượt chơi cùng Lâu Tiêu tháp rơi tự do và tàu lượn siêu tốc. Lâu Tiêu đến từ mạt thế đã quen chứng kiến những cảnh tượng kinh dị nhưng lại cực kì lạ lẫm với trải nghiệm rơi từ trên cao xuống.
Thế nên, lần đầu tiên chơi tháp rơi tự do, cô kéo Luyện Vọng Thư lại gần, bảo anh: “Em hơi căng thẳng.”
Trong giai đoạn phản nghịch hồi cấp 2, Luyện Vọng Thư từng có một khoảng thời gian chơi nhảy dù nên cũng không sợ những trò chơi này, anh nắm chặt tay Lâu Tiêu, nói với cô: “Không sao, sợ thì cứ hét lên.”
Hét lên?
Lâu Tiêu chợt nhớ đến đời trước. Đời trước chưa từng có ai nói với cô những câu như thế, vì giọng nói của cô quá quan trọng, quan trọng hơn nhiều so với cảm xúc và trạng thái tinh thần của cô. Nếu cô vì cảm xúc cực đoan mà cất cao giọng thì không những không được an ủi, cảm thông mà ngược lại còn bị trách cứ rằng không biết trân trọng giọng nói.
Tháp rơi chầm chậm đi đến vị trí cao nhất, dưới chân là dòng người chen chúc xô đẩy của công viên giải trí, hoa cỏ cây cối xanh um tươi tốt. Phóng tầm mắt nhìn ra, hết thảy đều là cảnh tượng mà thế giới, quê hương cũ của cô không có, ngay cả bầu trời âm u bây giờ cũng sáng ngời hơn cả “trời nắng” ở mạt thế.
Tháp rơi dừng lại ở nơi cao nhất, Lâu Tiêu hít sâu một hơi, ngay khi cơ thể chợt rơi xuống, cô hét lên chói tai như muốn giải phóng tất cả những tiếng gào thét, hò la mà đời trước đã tích tụ trong tim ra ngoài.
Vì ai ai cũng hét, tiếng hét của Lâu Tiêu không thể nào hấp dẫn sự chú ý của mọi người, Luyện Vọng Thư cũng chỉ nghĩ là cô quá sợ nên mới hét to đến vậy, nắm chặt tay cô hơn.
Sau khi xuống khỏi tháp rơi, Lâu Tiêu như đang lơ lửng, không biết là do thực sự sợ hãi hay là tiếng hét đã lấy đi toàn bộ sức lực của cô.
Cô ngồi xuống một lúc, sau đó kéo Luyện Vọng Thư đi chơi tàu lượn, không phải vì tính kích thích, mà đúng hơn là chờ mong tiếng hét tiếp theo.
Chơi xong tàu lượn siêu tốc, Luyện Vọng Thư đi mua nước cho Lâu Tiêu vừa hét đến khản giọng, thấy trên đường có bán kẹo bông gòn nên xếp hàng mua về cho Lâu Tiêu một cây kẹo bông gòn hình bông hoa.
Lâu Tiêu rất thích kẹo bông gòn, đang định há miệng ăn một miếng, bỗng có người lại gần bắt chuyện với cô: “Chào cậu, xin hỏi cậu có phải là… em họ Tiểu Điểu không?”
Lâu Tiêu và Luyện Vọng Thư cùng nhìn về phía người nọ.
Người nọ mặc đồng phục của trường khác, một nữ sinh nhìn năng động, vô cùng dễ thương, vô hại.
Lâu Tiêu lắc lắc đầu, không chớp mắt lấy một cái rồi bảo: “Mình không, cậu nhận nhầm người rồi.”
Nữ sinh không tin, cứ hỏi Lâu Tiêu: “Không phải thật sao? Hai cậu trông giống nhau lắm.”
Lâu Tiêu tiếp tục phủ nhận, nữ sinh cũng không thể cầm dao ép Lâu Tiêu nhận, chỉ đành xin lỗi rồi chán nản rời đi.
Lâu Tiêu không nhìn bóng lưng rời đi của nữ sinh mà cúi đầu ăn một miếng kẹo thật to.
Cô đã không còn là Lâu Tiêu năm đó, thừa nhận với Triệu Hề mình là em họ của Tiểu Điểu. Vì cô nhận ra không phải ai cũng có chừng mực như Triệu Hề, mà rất nhiều người sẽ hỏi thăm cô địa chỉ của Mộ Đông Dương, xin thông tin liên lạc cá nhân của Mộ Đông Dương, còn có người kỳ lạ hơn, theo dõi cô từ trường về đến nhà, dùng cách đó để xác định nơi ở của Mộ Đông Dương.
May là bảo vệ của khu dân cư chuyên nghiệp, không cho bất cứ kẻ khả nghi nào vào trong. Về sau, Mộ Đông Dương chuyển nhà, tuy là vẫn ở trong cùng một khu dân cư nhưng cô ấy không nói rõ trên mạng, chỉ nói trước mắt mình ở chung với trợ lý, nên rất nhiều người mặc định là cô ấy đã chuyển đi chỗ khác.
Nữ sinh không phải người đầu tiên trong công viên nhận ra Lâu Tiêu, đương nhiên cũng không phải người cuối cùng.
Thế nên lúc đi ngang qua các cửa hàng xung quanh khu vui chơi, Lâu Tiêu định mua cho mình một chiếc mũ để che mặt.
Lâu Tiêu thích một chiếc mũ rơm có dải lụa đính logo của công viên giải trí bao xung quanh, vành mũ rất rộng, nhìn rất điềm đạm, thùy mị.
Lâu Tiêu định mua cái mũ này nhưng Luyện Vọng Thư lại gợi ý cho cô một chiếc mũ lưỡi trai màu đen có tai mèo trên đỉnh mũ.
Lâu Tiêu nhìn chằm chằm vào tai mèo trên mũ một lát, suy nghĩ rồi nói: “Cũng không phải là không được, nhưng mà… Anh đợi em chút.”
Cô len qua dòng người, chạy đến một kệ để hàng khác rồi lấy một chiếc bờm tai mèo quay lại, giơ chiếc bờm lên nói với Luyện Vọng Thư: “Anh đeo cái này rồi em sẽ đội mũ anh chọn.”
Xung quanh cửa hàng có rất nhiều người, họ phải xếp hàng hơn mười phút để thanh toán. Mười phút sau, hai người bước ra từ cửa hàng, trên đầu có thêm một đôi tai mèo.