Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 17: Nghe nói tên ẻo lả rất thích ăn mì xào



Chuyện Triệu Như Ca không ảnh hưởng gì đến sinh hoạt bình thường của Bộ Phương, càng không làm hắn cảm thấy bất an gì cả.

Ngày tiếp theo, hắn vẫn như cũ mở quán, trước làm cho Tiểu Hắc một phần cơm chiên trứng, sau đó tiếp tục nằm trên ghế phơi nắng, cuộc sống vẫn bình thường như cũ.

Đám người Kim Bàn Tử sau khi từ hôm qua ăn cơm chiên trứng ở Quán Ăn Nhỏ, hoàn toàn bị mê hoặc, trong đầu vẫn hồi tưởng đến mỹ vị của bát cơm đó, đối với Kim Bàn Tử mà nói, một đĩa cơm chiên trứng thực sự quá ít, không thể lấp đầy bụng hắn. 

Sau khi về nhà, hắn gọi đầu bếp riêng của mình nấu một nồi cơm chiên trứng thật lớn nhưng nếu so với cơm của Bộ Phương, phần cơm được nấu từ đầu bếp đứng đầu Giang Nam này thực sự quá kém cỏi, chỉ ăn một miếng, hắn đã cảm thấy khó có thể nuốt xuống.

Sắc, hương, vị của đầu bếp riêng của hắn cùng cơm chiên trứng phiên bản nâng cấp ở Phương Phương tiểu điếm hoàn toàn không cùng đẳng cấp.

Chịu một đêm đói bụng, sáng sớm ngày thứ hai, Kim Bàn Tử mang đám anh em, khí thế hung hăng đi đến Phương Phương Tiểu Điếm, người không biết còn cho rằng bọn họ muốn tới đánh lộn. 

- Ôi, Bộ lão bản, buổi sáng tốt lành!

Thời điểm Kim Bàn Tử chạy tới hẻm nhỏ, thấy quán ăn đã mở cửa, nhất thời mừng rỡ.

Bộ Phương nhận ra tên mập này, với thân hình như heo của bọn hắn, toàn bộ Đế Đô cũng không còn người nào khác. 

Sắc mặt Bộ Phương không thay đổi gật đầu, thản nhiên nói:

- Tới dùng cơm sao? Muốn ăn cái gì?

- Bộ lão bản, nơi này đồ ăn của ngươi quá ít, bất quá mùi vị thật sự rất tuyệt, đêm qua ta trằn trọc, cả đêm khó ngủ, không kịp đợi đến sáng để đến ăn một phần cơm chiên trứng, ngươi thấy đó, mới sáng sớm lão Kim ta liền mang theo các huynh đệ đến! 

Kim Bàn Tử nhếch môi cười, tự nhiên đi vào trong quán.

Khóe Bộ Phương miệng hơi mở, mỉm cười cứng ngắc, người khác khen thức ăn hắn ngon, hắn tự nhiên cao hứng.

- Tuy vậy, Bộ lão bản, lão Kim ta có đề nghị này, kỳ thực, ngươi có thể làm bữa ăn sáng, ngươi coi, ngươi sáng sớm mở cửa, lại chỉ bán cơm chiên trứng, món vừa nghe qua đã thấy dầu mỡ rồi, có điểm lãng phí, đương nhiên, cơm chiên trứng của lão bản ngươi làm ăn không có chút dầu nào! 

Bộ Phương nghĩ thầm, gật đầu, thản nhiên:

- Sau đó sẽ có, đừng vội.

Kim Bàn Tử cười cười, ngồi trên ghế, bắt đầu gọi mó. 

- Lão bản, mỗi món đều một phần, bụng ta sớm đói khó nhịn lắm rồi!

Bộ Phương nhẹ nhàng "Ừ" tiếng, ánh mắt hướng đám mập mạp còn lại, bọn họ tự nhiên giống y như lão đại của mình.

Đối với đám Bàn Tử này, Bộ Phương không lo bọn họ sẽ lãng phí thức ăn, chỉ sợ không đủ ăn thôi. 

- Được, chờ một chút.

Ghi lại món ăn cho mỗi người, Bộ Phương đi vào nhà bếp.

Châm lửa, mở lò, hết thảy hành động đều nước chảy thành sông, tốc độ nhanh chóng, hết sức thuần thục. 

Lửa bùng lên, nồi khẽ bung, dịch trứng bắt đầu xuất hiện, bao bọc mỗi hạt cơm trắng bóng như trân châu, sau khi bưng ra ngoài, mùi thơm đậm đà khiến đám Kim Bàn Tử không nhịn nổi.

Thời điểm Bộ Phương bưng ra phần cơm chiên trứng thứ hai, Kim Bàn Tử đã bắt đầu liếm khay, khi thấy Bộ Phương bước ra, hắn dựng thẳng một ngón tay cái.

- Bộ lão bản, mùi này thực sự rất tuyệt, là món cơm chiên trứng ngon nhất  lão Kim ta từng ăn kiếp này, hơn nữa cơm chiên trứng này còn có thể dẫn động chân khí trong cơ thể, không hổ với giá mười Nguyên Tinh một phần, lại cho ta thêm một phần! 

- Xin lỗi, mỗi một món, mỗi người một ngày chỉ ăn một phần thôi.

Bộ Phương mặt lạnh tanh lên tiếng.

- Ai nha, Bộ lão bản, tiền không thành vấn đề, nếu không... ta tăng giá gấp đôi! Cho ta thêm một phần đi, chỉ có nhiêu đây căn bản không đủ lấp đầy bụng ta a. 

Lão Kim mặt dày van xin, đối với tiền, hắn thật không để trong bụng.

Đối với mỹ thực, tiền không thành vấn đề!

- Không được, đây là quy củ! 

Bộ Phương nói xong, lại đi vào nhà bếp, không để ý đến vẻ đau trứng của lão Kim.

Khi mì xào được nấu xong,

Bộ Phương xoa xoa đôi vai có chút đau nhức, đi ra. 

Trong tiểu điếm, đám người lão Kim cảm thấy mỹ mãn, đều chào hỏi Bộ Phương, mà khuôn mặt hắn vẫn không thay đổi, gật đầu.

- Tổng cộng năm mươi lăm viên Nguyên Tinh, năm ngàn đồng vàng.

"Tê!" 

Tuy đám bàn tử này không thiếu tiền nhưng khi nghe giá cả, để cho cả đám hít một hơi khí lạnh, một bữa cơm ăn nhiều tiền như vậy, cũng chỉ có đám nhà giàu như chúng mới có thể kham nổi thôi.

- Hôm nay, ta mời khách, sau này, mọi người đến quán nhiều hơn một chút, chiếu cố sinh ý cho Bộ lão bản nha, mỹ vị như thế này, ta không thể khiến nó bị mai một được!

Kim Bàn Tử hào sảng không gì sánh được, trực tiếp vung tay một cái, trả tiền. 

- Hoan nghênh lần sau trở lại.

Bộ Phương nhìn đám người đang rời đi, trên mặt lộ ra nụ cười cứng ngắc.

"Chúc mừng kí chủ đã hoàn thành nhiệm vụ: Trong bảy ngày, lợi nhuận một trăm viên nguyên tinh, một ngàn đồng vàng." 

Tiếng hệ thống vang lên khiến Bộ Phương vui vẻ hơn, rốt cục đã hoàn thành nhiệm vụ.

Tuy vậy nhưng thần sắc trên mặt hắn cũng không biến hóa, hệ thống đã tuyên bố giải thưởng, giờ vẫn còn trong thời gian kinh doanh, hắn cũng không gấp để kiểm tra.

Ngoài cửa, một thân hình thon dài, gầy gò, ôn hòa anh tuấn chậm rãi đi đến. 

- Bộ lão bản, chào buổi trưa, cho ta một phần cơm chiên trứng phiên bản nâng cấp.

Tam hoàng tử Cơ Thành Tuyết khẽ cười nói, tìm một chỗ ngồi xuống.

Bộ Phương gật đầu. 

- Xin chờ một chút.

Đám mập mạp ăn một bữa cơm trực tiếp từ sáng sớm đến buổi trưa, thời gian kinh doanh cũng đến buổi trưa.

Ngay thời điểm Bộ Phương đang làm cơm chiên trứng, ngoài cửa lại nhiều hơn hai bóng người. 

- Điện hạ đã đến rồi à?

Tiếu Tiểu Long ngạc nhiên nhìn Cơ Thành Tuyết đang ngồi bên trong, bên cạnh Tiếu Tiểu Long, Tiếu Yên Vũ dáng người yểu điệu đang mang khăn che mặt.

Khí tức trên người Tiếu Yên Vũ cường thịnh, nước da như ngọc, thỉnh thoảng lóe ra quang huy. 

- Tu vi Yên Vũ có tịnh tiến rồi, không hổ là thiên tài yêu nghiệt có thể so sánh với tiểu Trấn Quốc Hầu của Đế Đô ta.

Cơ Thành Tuyết ôn hòa cười nói.

Tiếu Yên Vũ khẽ khom người với Cơ Thành Tuyết, thanh âm nhẹ nhàng như chim oanh vang lên. 

- Tiểu Trấn Quốc Hầu thiên phú kinh người, mười lăm tuổi đã đạt cảnh giới Tứ phẩm Chiến Linh Đỉnh Phong, Yên Vũ sao có thể so sánh với với người, điện hạ chê cười.

- Ha ha, tới ăn cơm sao? Tài nấu ăn của Bộ lão bản quả thật không gì sánh kịp, còn ngon hơn so với Ngự trù nữa mà.

Cơ Thành Tuyết cười ha hả. 

Bộ Phương từ phòng bếp đi ra, trong tay bưng một mâm xanh, trong mâm là cơm chiên trứng đang tản ra tia sáng, hương khí nồng nặc phiêu đãng tứ phía, khiến bọn người Cơ Thành Tuyết là có chút say sưa.

- Cơm xào trứng phiên bản nâng cấp của ngươi, thỉnh từ từ dùng.

Bộ Phương không thay đổi thanh âm nói. 

- Bộ lão bản, chỗ này của ngươi rượu không? Cơm xào trứng mĩ vị thế này nếu như hợp với rượu ngon, đây mới thật sự gọi là hoàn mỹ!

Cơ Thành Tuyết chăm chú nhìn Bộ Phương, đề nghị.

Rượu? Bộ Phương sững sờ, về sau gật đầu. 

- Sau này sẽ có, đừng nóng vội!

- Bộ lão bản, hai phần cơm chiên trứng phiên bản nâng cấp, còn hai phần cải xào.

Tiếu Tiểu Long hưng phấn gọi món. 

- Xin chờ một chút.

Bộ Phương xoay người trở về nhà bếp, thời điểm tới cửa, đột nhiên xoay người nói:

-Tiểu Long Long, ngươi không kêu thêm một phần làm mì xào sao? Ta thấy mấy tên ẻo lả thích ăn mì xào lắm á. 

Mặt Tiếu Tiểu Long không đổi nhìn Bộ Phương, lúc này nếu có con dao, hắn sẽ không chút do dự gạch cái mặt đáng ghét kia của Bộ Phương một đường.

Tiếu Yên Vũ và Cơ Thành Tuyết nhất thời cười ha hả, hóa ra Bộ lão bản lúc nào cũng nghiêm túc này cũng có khiếu hài hước đó chứ.

Bộ Phương nghi hoặc, hắn đang nói sự thật, tên Tiếu Tiểu Long này đến đây vài lần, đều kêu mì xào, ăn rất vui sướng nha. 

Không để ý đến đám người kia, Bộ Phương đi vào nhà bếp.

Sau khi ba người cơm nước xong xuôi, trả tiền xong, từ biệt Bộ Phương rồi hài lòng ly khai tiểu điếm Phương Phương.

Khiến khách hàng mang theo nụ cười hài lòng rời khỏi là một màn đầu bếp thích nhất, lạnh lẽo cô quạnh như Bộ Phương cũng không ngoại lệ. 

Thu thập xong chén đũa, tiểu điếm Phương Phương mỗi ngày kinh doanh chỉ trong thời gian hệ thống yêu cầu, ba canh giờ, ngày hôm nay chỉ còn lại nửa canh giờ.

Bộ Phương thư giãn gân cốt, ngáp một cái, nằm trên ghế, dựa vào cửa tiệm, chuẩn bị vượt qua nửa canh giờ sau cùng.

Ánh nắng chói chang từ từ chếch đi, ánh sáng dần mất sắc bén, trở nên nhu hòa, trong hẻm nhỏ, bóng những tòa kiến trúc bị kéo dài trên tường, như một bức tranh lạc hậu. 

Bộ Phương bất tri bất giác có chút say mê.

“Lộc cộc cộc!”

Vừa lúc đó, một loạt tiếng bước chân làm hắn giật mình tỉnh giấc. 

Một thân ảnh xinh đẹp, mặc váy nhanh chóng vọt tới tiểu điếm, vừa vịn tường, khom lưng, vừa không ngừng thở hổn hển.

Bộ Phương mặt không thay đổi nhìn người trước mắt.