Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 363



Nhóm cường giả Hải Tộc bị thua, cưỡi sóng bỏ đi, vui vẻ nhất liền thuộc về nhóm cường giả của Địa Hoang Tông.

Đứng thẳng trên sàn tàu chiến thuyền kim loại, trên gương mặt mỗi người của nhóm cường giả Địa Hoang Tông đều lộ ra vẻ hưng phấn. Phong chấp sự thành công rồi, thành công đánh bại cường giả Hải Tộc, đạt được bảo bối trong đại quặng mỏ nguyên tinh này.

Đám người bọn họ sau khi trở về Địa Hoang Tông đều có thể nhận được một phần thưởng, giúp tu vi của bọn họ được tăng lên.

Bọn họ tin tưởng tuyệt đối vào Phong chấp sự. Phong chấp sự chính là một cường giả Thần Thể Cảnh, tu vi mạnh mẽ. Ở trong nơi thí luyện này, như thế nào còn có thể xuất hiện chuyện ngoài ý. Ngay cả cường giả Thần Cảnh của Hải Tộc còn bị đánh đuổi, còn ai có thể cản trở bọn họ giành được bảo bối?

Cho nên, bọn họ đang chờ đợi, đứng lặng trên chiến thuyền, nhìn chằm chằm cửa quặng mỏ kia, chờ mong Phong chấp sự mang theo vinh quang và hào quang từ trong cửa quặng mỏ đi ra.

Khoảnh khắc đó, bọn họ sẽ hưng phấn đến điên cuồng gào thét.

Chỉ là rất nhanh, nhóm cường giả Địa Hoang Tông trên chiến thuyền đều biến sắc. Bởi vì đợi lâu rồi vẫn không đợi được Phong chấp sự đi ra quặng mỏ kia.

- Lẽ nào đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì rồi?

Có người e dè phỏng đoán.

Chỉ là rất nhanh người này liền bị người khác ngắt lời.

- Phong chấp sự chính là Thần Thể Cảnh, làm sao có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn? Trong nơi thí luyện này, cường giả Thần Thể Cảnh đã đủ để hoành hành!

Chỉ là người nói ra lời này càng nói càng chột dạ.

Tiếp tục đợi rất lâu, rốt cục có người ngồi không yên, thời gian lâu như vậy Phong chấp sự còn chưa xuất hiện, chẳng lẽ đã xuất hiện chuyện ngoài ý muốn gì rồi?

Cường giả Hải Tộc đều bị thương rời đi rồi, còn có cái gì gây trở ngại cho Phong chấp sự?

Thương lượng với nhau một phen, nhóm cường giả Địa Hoang Tông đều phóng mạnh ra từ trên chiến thuyền kim loại, bay nhanh vào trong quặng mỏ kia.

Bọn họ dè dặt cẩn thận, trong quặng mỏ nguy hiểm vạn phần, bọn họ cũng không dám lơi lỏng.

Tiến vào quặng mỏ, bọn họ cẩn thận di chuyển, phòng ngừa có nguy cơ xuất hiện.

Chỉ là đi trong chốc lát, tốc độ tiến lên của bọn họ càng lúc càng nhanh, rất nhanh liền đi đến trước một khe nứt vắt ngang.

Tiến vào khe nứt đó liền bước vào trong hang động.

Rốt cục bọn họ tìm được Phong chấp sự bên trong hang động.

Chỉ là khi nhìn thấy bộ dáng của Phong chấp sự, tất cả bọn họ vốn đang hưng phấn đều dại ra, trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ hoảng sợ.

- Phong… Phong chấp sự… đã chết rồi sao?

………

Đại môn phòng bếp chậm rãi mở rộng, từ bên trong, một hương thơm nồng đậm làm người ta say mê bắt đầu tản ra.

Mùi hương này giống như nước lũ bị cửa đê phong bế đã lâu, cửa đê vừa mở liền trong nháy mắt dâng trào cuồn cuộn.

Chỉ trong khoảnh khắc liền tràn ngập khắp Xà Nhân Hoàng Cung, làm cho mỗi người đều kinh ngạc và say mê nhìn nhìn về phía phòng bếp.

Một thân ảnh hơi gầy bưng một bát sứ thật lớn, chậm rãi từ trong phòng bếp bước ra.

Vũ Phù nhắm mắt đuổi theo phía sau Bộ Phương, trong đôi mắt to tràn ngập kính nể.

Trù nghệ của Bộ lão bản quả nhiên không phải mình có thể so sánh, bản thân còn cần phải học tập nhiều lắm.

Bọn Vu Mục và Xà Nhân Hoàng nhìn về phía Bộ Phương, hoặc là nói nhìn chăm chú vào cái bát sứ bừng bừng hơi nóng kia trong tay Bộ Phương.

Mùi hương thoang thoảng hồi lâu không tiêu tán bắt đầu tản ra từ trong bát sứ.

- Bộ lão bản… Đây là mỹ thực ngươi nấu sao? Thật thơm quá…

Vu Mục tán thưởng nói, hắn từng ở Phương Phương tiểu điếm thưởng thức tay nghề của Bộ Phương, cho nên những lời tán thưởng này đều phát ra từ tận đáy lòng.

Xà Nhân Hoàng mặc dù có chút không phục, chỉ là mùi hương này chân chân thật thật, làm cho nàng muốn không phục cũng không được.

Về phần đám đầu bếp của Xà Nhân Đại Thành, sớm đã đờ đẫn vạn phần. Mùi hương này quả thực vượt qua hiểu biết của bọn họ đối với món ăn. Bọn họ chưa bao giờ nghĩ rằng có người có thể nấu ra món ăn thơm đến như vậy.

Bất quá rất nhanh, đám đầu bếp kia liền phục hồi lại tinh thần, lắc lắc đầu nói:

- Không đúng! Không có khả năng… ngươi đây là dùng cá bị nguyền rủa nấu nướng, sao có thể thơm như vậy? Hơn nữa con cá này mang kịch độc trong người, không thể ăn được!

Tuy đầu bếp khác cũng say mê, chỉ là nghe nói như thế liền không tự chủ gật gật đầu.

Bộ Phương bưng lên bát sứ, liếc mắt nhìn đầu bếp kia một cái, lười giải thích nhiều.

Ở bên ngoài phòng bếp có một tấm bàn thạch, Bộ Phương đặt món ăn lên bàn thạch, nhất thời người chung quanh liền vây quanh một vòng.

- Ta nói nấu xong thì sẽ để hai người các ngươi nếm thử, các ngươi muốn dùng một chén không?

Bộ Phương nhìn về phía Vu Mục và Xà Nhân Hoàng nói.

Hai người nhất thời sửng sốt, có chút do dự.

Bởi vì Bộ Phương từng nói qua, trong con cá này ẩn chứa độc tố có thể độc chết cường giả Chí Tôn a!

Đề tài kinh hoảng như vậy, khiến bọn họ có chút khiếp đảm với con cá này. Bọn họ chính là Chí Tôn, có thể độc chết bọn họ, có chuyện như vậy, bọn họ nào dám yên tâm ăn a?

Bộ Phương thấy hai người chậm chạp không động thủ, khóe miệng nhếch lên.

Trong tay không biết khi nào xuất hiện thêm hai đôi đũa, đưa một đôi đũa cho Vũ Phù, để nàng nếm thử, còn bản thân trực tiếp gắp một khối thịt cá nóc gai.

Thịt cá nóc gai trắng nõn cùng với nước canh đậm đà đỏ nhạt, tinh khí nồng đậm tản ra từ trong, thu hút mắt nhìn.

Thịt cá nóc gai dai mềm bị Bộ Phương gắp lên, nước thịt thanh đạm thấm ra từ trong miếng thịt kia, nhỏ thành giọt xuống bát, mùi hương như bùng nổ phân nửa, tỏa ra bốn phía.

Bộ Phương nheo mắt lại, hít vào một hơi thật sâu, ngửi kỹ mùi hương này, có chút say mê.

Hắn đưa khối thịt cá nóc gai này vào trong miệng.

Có chút mùi hương thịt cua tràn ngập, lại tựa hồ ẩn chứa vị trứng tươi, đủ loại mùi vị hòa hợp lẫn nhau, tựa hồ hòa tan trong miệng Bộ Phương, tỏa ra một loại mùi hương nồng đậm, lưu chuyển khắp khoang miệng của Bộ Phương.

Mùi hương này lay động vị giác của hắn, khiến lỗ chân lông cả người hắn đều không khỏi rụt lại. Thịt cá nóc gai dai mềm va chạm lên vách khoang miệng của hắn, mang theo hương vị thể nghiệm khác biệt.

Nắm giữ độ lửa nấu thịt cá nóc gai vừa chuẩn, thịt không hề già chút nào, vô cùng non mềm, cho nên tiên vị của thịt cá nóc gai được giữ lại thật hoàn hảo.

Loại tiên vị này từ cổ họng tiến vào trong bụng, giống như trong dạ dày Bộ Phương tản ra nhiều điểm quang mang. Hào quang này thấm qua da thịt của Bộ Phương, khiến Bộ Phương cảm thấy cả người bản thân đều đang sáng lên.

Đương nhiên đây cũng chỉ là ảo giác của hắn.

Bộ Phương cũng có chút sửng sốt, tiên vị của thịt cá nóc gai này sao lại nồng đậm như thế, vượt xa dự đoán của hắn.

Bộ Phương theo bản năng nghiêng đầu nhìn Tiểu Bì nằm trên vai mình xoay tròn mắt kép.

Chẳng lẽ là bởi vì Tiểu Bì này sao?

Thì ra thằng nhỏ này lại có thể tăng cường tiên độ của món ăn. Đối với Bộ Phương chính là vật tốt khó có được!

Vũ Phù chỉ múc một chén canh, gắp một khối thịt cá nóc gai đưa vào miệng. Chỉ cần một ngụm, nàng đã hoàn toàn bị chinh phục. Nàng chưa bao giờ được thưởng thức món ăn mỹ vị như vậy. Món ăn càng khiến người ta ấn tượng khắc sâu hơn mấy món ăn trong Phương Phương Tiểu Điếm, hơn nữa hương vị càng thêm xuất sắc hơn.

Thì ra món ăn còn có thể ngon được như vậy!

Nàng vẫn luôn nghĩ rằng món ăn của Phương Phương Tiểu Điếm đã là cực hạn rồi, chỉ là không ngờ vậy mà còn có món ăn còn ngon hơn.

Bưng lên bát nhỏ đặt bên đôi môi đỏ mọng của nàng, hơi nóng nồng đậm bốc lên từ trong bát sứ, như sương mờ che kín đôi mắt của nàng.

Nhẹ nhàng nuốt vào một ngụm nhỏ nước canh nồng.

Đôi mắt đẹp của Vũ Phù lập tức trừng lớn hơn, canh này quá ngon rồi!

Uống vào bát canh này, Vũ Phù cảm giác cả người bản thân đều nóng lên, hoàn toàn bị bát canh nồng này giam cầm trong say mê, khó có thể tự kiềm chế.

Bộ Phương không ngừng gắp lấy thịt cá nóc gai, ăn vui đến quên cả trời đất.

Vu Mục và Xà Hoàng Nhân cũng ngẩn người, nhìn hai người kia ăn đến bộ dáng say mê, trong lòng không khỏi có chút ngứa ngáy.

Thịt cá nóc gai này hẳn là không có độc, không thấy Bộ Phương ăn hưng phấn như vậy sao? Nếu như có độc, tiểu tử kia đã sớm chầu trời rồi.

Cho nên Vu Mục liền nghiêm mặt, múc ra một chén canh nồng, gắp một khối thịt cá nóc gai.

Sau một bát sứ, ánh mắt của Vu Mục cũng phát ra ánh sao, lỗ chân lông toàn thân tựa hồ đều giãn ra.

Chỉ có thể dùng một từ sảng để hình dung.

- Sản phẩm của Bộ lão bản… quả nhiên là cực phẩm trong mỹ vị a!

Tán thưởng phát ra từ tận đáy lòng của Vu Mục.

Sau khi Xà Nhân Hoàng ăn một ngụm cũng không dừng lại được. Nàng chưa bao giờ nếm thử món ăn ngon như vậy. So với món ăn Bộ lão bản làm ra, món ăn đám đầu bếp của nàng nếu ra quả thực không có cách nào so bì.

Một ngụm canh cuối cùng trong đôi mắt trông mong của mọi người, bị Bộ Phương nuốt vào trong bụng.

Bộ Phương đặt xuống chén đũa, thỏa mãn sờ sờ bụng của mình, thở ra một ngụm hơi nóng, thích ý vạn phần.

Thời điểm uống xong một ngụm canh, trong đầu Bộ Phương liền vang vọng lên lời nói nghiêm túc của hệ thống…

- Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ lâm thời, đạt được nguyên liệu nấu ăn trân bảo trong đại quặng mỏ nguyên tinh, đồng thời sử dụng nguyên liệu nấu ăn này nấu ra món ăn. Phần thưởng của nhiệm vụ: khen thưởng 25% chân khí.

Lời nói của hệ thống vừa phát ra, đôi mắt Bộ Phương không nhịn được nhíu lại.

Trong lòng hắn có chút hưng phấn. Phần thưởng của nhiệm vụ lâm thời này còn chưa mở khóa. Chỉ là Bộ Phương phỏng đoán, một khi phần thưởng này được mở khóa, tu vi của hắn rất có thể sẽ thu được đột phá, thăng cấp thành Chiến Thần bát phẩm. Đến lúc đó sức chiến đấu của hắn sẽ tăng lên không ít, giải quyết các nguyên liệu nấu ăn cũng sẽ càng thêm thuận buồm xuôi gió.

Bất quá Bộ Phương cũng không gấp gáp, hắn biết phần thưởng nhiệm vụ này phải trở về tiểu điếm mới có thể mở khóa. Cho nên sau khi hắn kích động một phen liền bình tĩnh trở lại.

Sau khi ăn xong món ăn, đôi mắt Xà Nhân Hoàng nhìn về phía Bộ Phương đã có chút bất đồng. Nàng có thể cảm nhận được nóng bỏng trong dạ dày, tựa hồ có linh khí nảy sinh bên trong, tăng cường tu vi của nàng từng chút một, khó có thể tra xét ra.

Thì ra Vũ Phù chính là đi theo một vị đầu bếp như vậy luyện tập trù nghệ sao? Vậy thật ra cũng không phải không có tiền đồ gì.

Thủ đoạn của Bộ lão bản này còn thần kỳ hơn cả Luyện Đan Sư, không thể khinh thường.

Vu Mục cũng chuẩn bị mở miệng nói gì đó, bỗng có cường giả của Bạch Vân Sơn Trang vội vàng đi đến, nói gì đó bên tai hắn. Sắc mặt Vu Mục đại biến, sau khi cáo từ cùng Bộ Phương liền vội vàng rời đi.

Vu Vân Bạch bị cường giả Địa Hoang Tông bắt giữ, điều này khiến lòng Vu Mục nóng như lửa đốt. Vu Vân Bạch là con gái của hắn, cho nên hắn phải đi cứu người.

Mang theo nhóm chí tôn của Bạch Vân Sơn Trang, Vu Mục trực tiếp giết về phía chiến thuyền chỗ Địa Hoang Tông.

Xà Nhân Hoàng sau khi nhấm nháp một món ăn của Bộ Phương, đã hoàn toàn thay đổi cái nhìn với Bộ Phương. Nếu Vũ Phù đi theo Bộ Phương luyện tập trù nghệ, cũng là có chút tiền đồ.

Chỉ là Xà Nhân Hoàng cũng có chỗ khó xử của Xà Nhân Hoàng.

Nàng mang theo Bộ Phương và Vũ Phù bước vào trong hoàng cung, đuổi hết những người khác ra ngoài, ba người bắt đầu tiến hành mật đàm.

Nói chuyện giằng co nửa ngày, đại môn hoàng cung mới chậm rãi mở ra.

Xà Nhân Hoàng nghiêm túc cảm tạ Bộ Phương một phen rồi mới nhìn theo bóng dáng Bộ Phương mang theo Hắc Cẩu kia rời đi.

Vũ Phù đi đến bên người Xà Nhân Hoàng, nhìn bóng dáng Bộ Phương rời đi, có chút không nỡ, nhưng trong đôi mắt hiện ra vẻ kiên nghị.

Cho dù là ở trong Xà Nhân Hoàng Cung, nàng cũng nhất định nỗ lực tu hành trù nghệ, đợi cho lần sau gặp lại Bộ lão bản, nhất định sẽ để Bộ lão bản thán phục trù nghệ của nàng.

Cuồng phong gào thét, quanh người Bộ Phương nổi lên sóng gió.

Hắn sờ sờ Tiểu Bì nằm trên vai, dẫn theo Tiểu Hắc còn đang ngủ say giấc, dần dần bước vào trong cuồng phong.

Trận pháp quang điểm màu trắng hình thành trên đầu liền chấn động.

Đợi cho sóng gió biến mất, Bộ Phương cũng biến mất tại chỗ.