Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 377



- Chi nhánh tiểu điếm?

Bộ Phương sửng sốt, hắn thật không ngờ rằng hệ thống lại trả lời hắn như vậy.

Tiểu điếm còn có thể mở chi nhánh? Trong lòng Bộ Phương cũng hơi hoài nghi nhưng hắn rất nhanh hiểu được một chút ý của hệ thống.

Muốn gia tăng doanh thu, có hai loại biện pháp, một loại là ở trong tiểu điếm Đế Đô bán món ăn sang quý. Giá cả của món ăn sang quý rất đắt đỏ, lợi nhuận nguyên tinh thu hoạch cũng sẽ nhiều hơn.

Như vậy tự nhiên có thể gia tăng doanh thu buôn bán.

Đương nhiên còn có loại biện pháp thứ hai, đó là trang bị thêm chi nhánh.

Dựa theo ý của hệ thống, doanh thu buôn bán của chi nhánh cũng có thể chuyển hóa thành tu vi. Hai điếm đồng thời buôn bán, tiêu thụ thu hoạch đạt được tự nhiên sẽ nhiều hơn một điếm.

Dù sao Thanh Phong Đế Đô cũng chỉ lớn như vậy, năng lực tiêu tiền của người nơi này cũng chỉ có giới hạn như vậy. Cho dù Bộ Phương nghiên cứu ra bao nhiêu món ăn sang quý, cũng không nhất định có khả năng tiêu thụ ra ngoài.

Cho nên mở chi nhánh có thể là lựa chọn kế tiếp của Bộ Phương. Trừ phi Bộ Phương định ở mãi trong tiểu điếm này.

Có lẽ vào thời điểm chưa từng trải qua chiến đấu hôm nay, Bộ Phương thật đúng có ý định ở mãi trong tiểu điếm này. Nhưng sau khi trải qua đại chiến cùng Lương Khai, Bộ Phương mới hiểu sâu sắc muốn có cuộc sống ổn định, tu vi của tự thân không thể kém.

Bởi vì tu vi của ngươi nếu quá kém, người có tu vi mạnh mẽ có thể ức hiếp ngươi, có thể khiến điếm của ngươi không thể tiếp tục hoạt động.

Đây chính là… người đang ở giang hồ, sinh mệnh không do bản thân quyết định.

- Hệ thống, có thể tiết lộ một chút mục tiêu nhiệm vụ của chi nhánh không?

Bộ Phương khởi động thân mình, vừa hỏi hệ thống, vừa đi tới bên người Tiểu Bạch đang nằm bẹp trên sàn.

Tiểu Bạch lúc này quả thật đã trải qua đại nhân, thân mình đều bị tàn phá không ít.

Phía trên thân hình bị xé rách kia, lôi hồ đang không ngừng nhấp nháy.

Bộ Phương thở dài một hơi, vươn tay sờ nắn, ngón tay bị lôi hồ giật có chút tê tê.

- Tạm thời không thể tiết lộ, kí chủ nếu chưa hoàn thành mục tiêu chi nhánh hệ thống đặt ra sẽ không thể trở về chủ điếm.

Hệ thống lặp lại một câu như vậy.

Bộ Phương hiểu được, thật rõ ràng, mục tiêu chi nhánh này cũng không dễ dàng gì.

Chỉ là, hắn hiện giờ bất chấp cân nhắc quá nhiều, đây có lẽ là giá lớn hắn phải trả để tăng cường tu vi.

- Hệ thống, có biện pháp nào chữa trị cho Tiểu Bạch không?

Bộ Phương nhìn nhìn Tiểu Bạch, thở dài, hỏi.

Tiểu Bạch từ lúc mở điếm đã bắt đầu đi theo hắn. Nếu bởi vì bị hỏng thế này mà trở nên vô dụng, Bộ Phương thật không nỡ.

- Khi kí chủ ở nơi được an bài, bố trí xong chi nhánh, Tiểu Bạch sẽ do hệ thống chữa trị gửi trả lại…

Hệ thống thành thật trả lời Bộ Phương.

Câu trả lời này khiến Bộ Phương thở phào nhẹ nhõm, chỉ sợ hệ thống nói Tiểu Bạch hư hỏng rồi, chỉ có thể thu hồi trở về, như vậy thật khiến Bộ Phương không thể tiếp nhận nổi.

Đột nhiên trên người Tiểu Bạch đang ngã trên mặt đất hiện ra một trận hào quang. Hào quang lóe ra trong chốc lát, thân hình của Tiểu Bạch dần dần trong suốt, sau đó biến mất không thấy.

Bộ Phương đứng lên, trong lòng cũng không có bao nhiêu lo lắng, hắn vẫn thật tin tưởng hệ thống.

Gãi gãi mái tóc rối bời của mình, Bộ Phương hít sâu một hơi, vuốt ve Tiểu Bì đang ngủ say vù vù trên vai hắn, xoay người đi về phía phòng mình.

Trở lại trong phòng.

Tiểu Hắc vẫn nằm trên mặt đất an ổn như trước. Con chó béo này ngủ thật sâu, dao động chiến đấu lớn như vậy vẫn không khiến nó tỉnh lại.

Bộ Phương liếc mắt nhìn Tiểu Hắc một cái, xoay người tiến vào trong phòng tắm của mình, cởi sạch quần áo dính đầy máu tươi trên người, đắm mình trong nước ấm nhẹ nhàng khoan khoái.

Sau khi tắm rửa, Bộ Phương cũng thanh tỉnh hơn nhiều. Gắng gượng liên kết linh khí chín bát Bạo Nổ Ramen, hình thành trận pháp mỹ thực, gánh nặng đối với hắn quả thật rất lớn.

Khiến cho đầu óc của hắn có vẻ hơi mê man.

Sau khi tắm rửa xong, nằm trên giường, Bộ Phương lập tức ngủ thật sâu.

……..

Đoạn Vân rời khỏi Phương Phương tiểu điếm, khi trở về cửa hàng đan dược của mình, hắn lâm vào trầm mặc không nói.

Ngồi ở trên ghế, nhìn lò đan trong cửa hàng đan dược trầm tư.

Sau hồi lâu, hắn đứng lên, thở dài một hơi, trở lại trong phòng sửa sang lại quần áo, xuất môn xuyên đêm, hơi luyến tiếc nhìn thoáng qua Thanh Phong Đế Đô, xoay người chán nản rời đi.

Một trận chiến hôm qua làm cho lòng của Đoạn Vân nảy sinh cảm xúc. Muốn trải qua ngày tháng an ổn, tất yếu phải cam đoan tu vi an ổn.

Tu vi không đủ, một khi gặp cường định… vậy rất khó có thể tiếp tục an ổn.

Cho dù mạnh như Bộ Phương cũng là như vậy.

Thanh Phong Đế Đô, trong Đại Hùng Điện.

Cơ Thành Tuyết và các đại thần, triển khai thảo luận suốt đêm, bắt đầu an bài khẩn cấp đối với sửa chữa phục hồi sau chiến đấu.

Đối với những chuyện này, Cơ Thành Tuyết đã sớm quen thuộc rồi.

Lần này so với mấy lần trước, kỳ thật đã tốt hơn không ít, phục hồi cũng thoải mái hơn nhiều.

Tiêu Nhạc sau khi chấm dứt chiến đấu cũng rời khỏi Đế Đô. Chuyện lần này tạo thành chấn động rất lớn với hắn. Hắn phát hiện tu vi của mình không đủ mạnh, thậm chí có thể nói là quá yếu. Gặp phải cường giả chân chính, hắn ngay cả năng lực chống đỡ cũng không có, điều này khiến hắn thật uất nghẹn.

Hắn cảm thấy bản thân không thể tiếp tục ở lại trong Đế  Đô như vậy. Cứ tiếp tục như thế sẽ khiến cho tầm mắt của hắn nhỏ lại.

Cho nên hắn cáo biệt đám người Tiêu gia, lưng bọc hành lý, vác màn đêm trên người, rời khỏi Đế Đô.

………

Khi ánh mặt trời rọi vào từ ngoài cửa sổ.

Bộ Phương mở ra đôi mắt lim dim, ánh mặt trời có vẻ hơi nóng rực, hiển nhiên đã không còn là sáng sớm, hẳn đã nhanh đến chính ngọ.

Bộ Phương không lập tức rời giường, vẫn nằm trên giường không nhúc nhích như trước. Ngủ nướng trong chốc lát mới xoay người đứng lên.

Sau khi Bộ Phương thay đồ, rửa mặt xong, hắn đi vào trong tiểu điếm.

Cửa điếm đã mở ra từ sớm, Âu Dương Tiểu Nghệ khí thế ngất trời ghi chép thực đơn của các thực khách.

Trong phòng bếp không ngừng truyền ra tiếng động lật chảo, Tiêu Tiểu Long đang nghiêm túc nấu nướng từng món ăn.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Bộ Phương vậy mà có cảm giác bản thân đã trải qua mấy đời.

“Nhiệm vụ lâm thời: ở Thiên Lam Thành của Tiềm Long Đại Lục thiết lập chi nhánh. Phần thưởng nhiệm vụ: 10% chân khí. Thời gian chuẩn bị: ba ngày.”

Trong đầu đột nhiên vang lên lời nói nghiêm nghị của hệ thống.

Bộ Phương cũng không quá kinh ngạc, bởi vì hắn đã sớm dự liệu sẽ có nhiệm vụ này.

Thiên Lam Thành… hẳn là không phải nằm trong phạm vi ở Nam Cương Chi Địa?

Trong lòng Bộ Phương nghi ngờ, bởi vì hắn hiện giờ cũng không phải quá mờ mịt đối với cả Nam Cương Chi Địa. Nhưng hắn chưa từng nghe nói đến Thiên Lam Thành, hơn nữa nếu hệ thống muốn hắn mở chi nhánh, mục đích của mở chi nhánh cũng là bởi vì tăng thêm thu nhập buôn bán, tự nhiên không thể mở ở nơi có trình độ tiêu tiền còn thấp hơn cả Thanh Phong Đế Đô.

- Thiên Lam Thành, một trong ba Đan Thành lớn dưới trướng các thế lực Luyện Đan Tông hàng đầu của Tiềm Long Đại Lục. Luyện Đan Sư rất thịnh hành trong thành, trình độ tiêu tiền cực cao, cạnh tranh thập phần kịch liệt.

Hệ thống hình như đã biết được ngờ vực trong lòng Bộ Phương, lập tức giải thích cho hắn một phen.

Bộ Phương cũng là có chút không nói nên lời.

Thiên Lam Thành vậy mà là một trong những Đan Thành. Cái gì gọi là Đan Thành, có thể được xưng là Đan Thành, đủ thấy được Luyện Đan Sư trong tòa Đại Thành này thịnh hành cỡ nào.

Bộ Phương bĩu môi, hắn biết ngay rằng nhiệm vụ chi nhánh này cũng không hề dễ dàng hoàn thành.

Đan Thành nếu so sánh với Thanh Phong Đế Đô, trong Đan Thành, Luyện Đan Sư chiếm đa số. Có một loại đan dược tên là Ích Cốc Đan, một viên đã có thể thỏa mãn nhu cầu ẩm thực nửa tháng của con người.

Có loại đan dược này tồn tại, còn cần quán ăn làm gì?

Đây mới là nguyên nhân khiến Bộ Phương đau đầu.

Lắc lắc đầu, Bộ Phương xoay người tiến vào trong phòng bếp, bắt đầu luyện tập nấu ăn hằng ngày.

Kí chủ: Bộ Phương.

Chân khí: bát phẩm (Để trở thành nam Trù Thần đứng đầu của thế giới ẩm thực huyền huyễn, rốt cục đã lột xác thoát khỏi tình trạng yếu ớt ban đầu. Con đường Trù Thần càng thêm ác liệt, bắt đầu thiết lập chi nhánh, hành trình vì biển rộng tinh thần).

Thiên phú trù nghệ: tứ tinh.

Chi nhánh: đang chuẩn bị thiết lập…

Kỹ năng: Đao Công Lưu Tinh nhị cấp (100/100), Điêu Công Bắc Đẩu nhị cấp (100/100)

Đạo cụ: Hoàng Kim Long Cốt Thái Đao (trang bị Trù Thần), Càn Khôn Tạo Hóa Oa (trang bị Trù Thần).

Điểm tổng hợp Trù Thần: Chủ Trù trung cấp (thiên phú trù nghệ cập nhật thêm một tầng, kỹ xảo nấu nướng càng thêm thành thục, mở ra thiên địa trù nghệ càng rộng lớn cho ngươi, có thể bắt đầu nấu nướng sáng tạo nguyên liệu nấu ăn có tính công năng).

Cấp bậc hệ thống: bát tinh (tỉ lệ chuyển hóa nguyên khí 100%).

Bộ Phương nhìn lên mặt hệ thống, phát hiện trên mặt không biết khi nào xuất hiện thêm một hạng mục chi nhánh.

Xem ra thật phải bắt đầu chuyện tình chuẩn bị chi nhánh rồi.

Chỉ là một khi mở ra chi nhánh, trong thời gian ngắn hạn, Bộ Phương không thể trở về Thanh Phong Đế Quốc này. Tốt xấu gì cũng ngây người ở đây lâu như vậy, Bộ Phương trong lúc nhất thời có hơi không nỡ.

Sau khi hắn rời khỏi Đế Đô, tiểu điếm vẫn sẽ buôn bán theo lẽ thường như cũ, nhưng tất cả mọi việc chỉ có thể dựa vào Tiêu Tiểu Long. Cho nên hắn phải dặn dò Tiêu Tiểu Long kỹ càng một chút, hơn nữa phải dạy thêm cho Tiểu Long vài món ăn.

Tiêu Tiểu Long tự nhiên không biết Bộ Phương phải rời đi để mở chi nhánh, chỉ nghĩ rằng Bộ Phương giống như những lần trước, chỉ rời đi trong chốc lát.

Hắn đã sớm có kinh nghiệm, vỗ bộ ngực cam đoan nhất định sẽ quản lý tiểu điếm thật tốt, còn nói thêm sẽ ngoan ngoãn tôi luyện trù nghệ, chờ sau khi Bộ Phương trở về, nhất định sẽ kinh thán vì trình độ trù nghệ của hắn.

Âu Dương Tiểu Nghệ cảm thấy Bộ lão bản có vẻ như không thích hợp, nhưng không nói được chỗ nào không thích hợp.

Có lẽ bởi vì là con gái nên có chút mẫn cảm. Nàng vẫn luôn cảm thấy Bộ lão bản hình như đã trở nên sầu não rất nhiều.

Khi thời gian buôn bán một ngày chấm dứt, Bộ Phương xoa xoa đầu của Âu Dương Tiểu Nghệ, trong lòng Tiểu Nghệ càng thêm cảm thấy cổ quái. Tuy trong lòng có ngờ vực, nhưng Bộ Phương nhìn qua không có gì khác biệt với hằng ngày, có lẽ nàng đã đa nghi rồi.

Sau khi nhìn thấy Âu Dương Tiểu Nghệ và Tiêu Tiểu Long rời đi, Bộ Phương khép lại cánh cửa.

Sau khi đi một vòng trong tiểu điếm, hắn lập tức trở về trong phòng chính mình.

Tiểu Hắc vẫn đang ngủ say như trước, không biết khi nào thì sẽ tỉnh lại. Có lẽ sau khi Bộ Phương hoàn thành xong nhiệm vụ chi nhánh, Tiểu Hắc có thể đã thức tỉnh rồi đi.

Bộ Phương nhìn nhìn Tiểu Hắc, rơi vào trầm tư.

Tiểu Bì nằm sấp trên bờ vai của hắn, mắt kép của Tiểu Bì xoay tròn.

Quang điểm màu trắng hiện lên trên đỉnh đầu của Bộ Phương, rất nhanh bắt đầu ngưng tụ thành Truyền Tống Trận.

Bộ Phương đi đến trước cửa sổ, nhìn cảnh tượng Đế Đô bên ngoài cửa sổ, trong đôi mắt có luyến tiếc sâu sắc.

Phía trên đỉnh đầu, Truyền Tống Trận thành hình.

Gió nổi lên, sóng gió đột nhiên phát sinh.

Truyền tống…. bắt đầu.