Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 396: 396




- Ai dám đụng đến em rể của ta hả?
Những lời nói này của Nam Cung Vô Khuyết vang lên trong không khí giương cung bạt kiếm.

Khiến tất cả mọi người hơi ngạc nhiên.

Tất cả mọi người hơi ngẩn ngơ và khó tin.
Em rể?
Mẹ nó? Em rể?
Thì ra là như vậy… đây là chỗ dựa của tiểu điếm này sao? Trời ạ, đây quả thực khiến người ta sởn cả gai ốc mà! Khó trách Nam Cung nữ thần cứ chui vào trong tiểu điếm này, khó trách Nam Cung nữ thần dám ăn cả món ăn thối giống phân kia… Thì ra… thì ra, hết thảy chuyện này đều vì yêu mà ra!
Lão bản của quán ăn Vân Lam này vậy mà là phu quân của Nam Cung nữ thần?
Trời của ta!
Thật đáng kinh ngạc!
Khóe miệng Bộ Phương giật giật, cạn lời, thật hận không thể dùng Huyền Vũ Oa đập ngốc tên Nam Cung Vô Khuyết này.
Em rể cái gì chứ? Hắn khi nào đáp ứng làm em rể của Nam Cung Vô Khuyết này?
Nam Cung Uyển cũng ngây ngốc vạn phần, sau đó phục hồi lại tinh thần, cả gương mặt đều đỏ bừng.

Trong đôi mắt giống như phun lửa, nhìn thẳng vào Nam Cung Vô Khuyết kia.
Ầm!
Một đoàn đan hỏa màu xanh nhạt hiện lên trong lòng bàn tay của Nam Cung Uyển.
- Nam Cung Vô Khuyết… nếu huynh không phải là ca ca của ta, lão nương đã sớm làm thịt huynh bảy tám lần rồi! Nếu huynh còn dám nói lung tung nữa… lão nương lập tức trở về hủy Thiên Công Lò bảo bối của huynh!
Nam Cung Uyển phẫn nộ hét rầm lên.
Thật không có cách nào ôn hòa nhã nhặn đối mặt với tên kì dị này mà.
Lâm Vô Ảnh và Trương Phương Đông không nói nên lời nhìn cảnh tượng này.
Vốn một câu khí thế như vậy, nói ra từ trong miệng của Nam Cung Vô Khuyết đột nhiên trở nên thật quái dị.
Đôi mắt màu tím của Tiểu Bạch lóe ra, lời nói bị Nam Cung Vô Khuyết cắt ngang, trong lúc nhất thời nó cũng có chút ngây ngốc.
Nam Cung Vô Khuyết chùi đi đôi môi đầy mỡ, trong miệng nhai nuốt, sau đó mạnh mẽ nuốt mỹ vị trong miệng vào bụng, đôi mắt trừng lớn, thở dài một hơi.
- Thật là sảng…
- Lão muội, muội đừng không thừa nhận nữa, một người sĩ diện như muội, chỉ có ở trước mặt Bộ lão bản mới ngay cả hình tượng cũng không cần.

Huynh hiểu được nội tâm của muội, dù sao huynh cũng là ca ca của muội mà.
Nam Cung Vô Khuyết nhìn Nam Cung Uyển, ánh mắt mờ ám kia, khiến Nam Cung Uyển hận không thể đốt chết tên này.
- Ê… ngươi đừng ăn nói lung tung, hủy đi trong sạch của ta, cũng tương tự gây sự trong tiểu điếm.

Nam Cung Uyển còn chưa phát hỏa, Bộ Phương đã mở miệng, mặt không chút biểu cảm.
Nam Cung Vô Khuyết nhất thời kinh hãi mở to hai mắt, nhìn Bộ Phương này, ngươi này có ý gì đây? Vậy mà cự tuyệt?
- Lão muội ta không xinh đẹp sao?
- Lão muội ta không đáng yêu sao? Vì sao các ngươi đều không nguyện ý làm em rể của ta?
Nam Cung Vô Khuyết ôm đầu, quay đầu nhìn về phía Nam Cung Uyển… bất đắc dĩ nói:
- Lão muội, nuội không thể gả ra ngoài rồi.
- Nam Cung Vô Khuyết! Đừng giả ngu! Người như ngươi không phải là do có âm mưu gì hay sao!
Lâm Vô Ảnh phẫn nộ, một tiếng rống dài ngắt lời của Nam Cung Vô Khuyết đang lải nhải.
Nam Cung Vô Khuyết lạnh lùng cười, quay đầu liếc mắt nhìn Lâm Vô Ảnh.
Tên này vậy mà đột nhiên trở nên đứng đắn hiếm thấy, trong đôi mắt phát ra hào quang, sắc bén giống như một thanh trường kiếm thoát ra khỏi vỏ, khiến lòng Lâm Vô Ảnh run lên.
Trên mặt Nam Cung Vô Khuyết không mang chút ý cười nào, cao ngạo vạn phần nhìn Lâm Vô Ảnh.
Miệng khẽ mở, chậm rãi nói.
- Ngươi đoán thử xem?
Phụt…
Đoán em gái ngươi, ngươi đoán ta đoán hay không hả!
Lâm Vô Ảnh buồn bực muốn hộc máu, ngươi con mẹ nó lạnh lùng cao ngạo nửa ngày chỉ để ta đến đoán?
Vì sao địch nhân vận mệnh của hắn lại là một tên trí não kém phát triển như vậy?
Nam Cung Uyển cũng hết nói nổi… quả thực quá mất mặt.
Gương mặt Bộ Phương cũng không chút thay đổi nào, vỗ vỗ bụng của Tiểu Bạch.

Hào quang màu tím trong mắt của Tiểu Bạch lần nữa bùng lên.
Ầm…
Hai cánh kim loại sau lưng của Tiểu Bạch mở ra, khiến tiểu điếm nổi lên một trận sóng gió.
Lâm Vô Ảnh và Trương Phương Đông rùng mình, cảnh giác nhìn Tiểu Bạch, một khối con rối Thần Cảnh, vẫn là hơi khó chơi.
- Chỉ là một tiểu điếm mà dám phản kháng Lâm gia ta?
Bất quá Lâm Vô Ảnh cũng không để ý, cười lạnh nói, ánh mắt nhìn Bộ Phương giống như đang nhìn một người chết.
Cánh kim loại sau lưng Tiểu Bạch vừa động, vô số phi đao kim loại nhất thời run lên, phát ra thanh âm va chạm leng keng, giống như sắp phóng ra.
Chỉ là một thân ảnh đột nhiên chặn trước mặt Tiểu Bạch.
- Bạch gia, đừng nóng vội mà… người nghỉ ngơi trước đi, hai tên này để bản thiếu đến giải quyết cho!
Mái tóc đỏ rực của Nam Cung Vô Khuyết thổi tung bay trong gió, hắn ngăn cản trước mặt Tiểu Bạch, khóe miệng cong lên, cười nói.
Nói xong, Nam Cung Vô Khuyết vỗ lên bụng của Tiểu Bạch.
- Ôi, cảm giác không tồi nha.

Nam Cung Vô Khuyết quay đầu ngạc nhiên kêu lên.
Bộ Phương và Tiểu Bạch không chút biểu cảm nhìn hắn.
- Nam Cung Vô Khuyết… ngươi tưởng rằng Lâm Vô Ảnh sợ ngươi sao? Đến đây! Chiến đấu đi!
Lâm Vô Ảnh thét dài một tiếng, thân hình nhất thời hóa thành một luồng lưu quang, tốc độ gần như đột phá tốc độ âm thanh, vọt tới Nam Cung Vô Khuyết.
Trương Phương Đông nheo mắt, thân hình khẽ động, một roi quất ra là uy lực áp chế từ chân khí khổng lồ cuồn cuộn, hung hăng quất đến Nam Cung Vô Khuyết.
Hai cường giả Thần Thể Cảnh trực tiếp giết về phía Nam Cung Vô Khuyết.
Không khí trong tiểu điếm lần nữa trở nên tiêu điều.
Đôi mắt Nam Cung Vô Khuyết nhíu lại, sắc mặt hắn lúc này trở nên nghiêm túc lên.
Tóc mái đỏ rực tung bay, quất qua khuôn mặt anh tuấn đầy vẻ nghiêm nghị của hắn.
Chân khí chạy dọc ra, trong bàn tay của Nam Cung Vô Khuyết nhất thời bốc cháy lên ngọn lửa màu trắng xám.
- Thiên địa huyền hỏa… Cửu U Vương Viêm?
Thân hình Lâm Vô Ảnh đang phóng đến trước nhất thời bị kiềm hãm, trong mắt hiện lên một tia kiêng kị và hâm mộ.
Thiên địa huyền hỏa sao… đó là ngọn lửa mà mỗi luyện đan sự đều ước mơ tha thiết.
Ngọn lửa màu trắng xoay tròn trên tay Nam Cung Vô Khuyết, hóa thành một cái khiên lửa.

Khiên lửa xông về trước, ném tới Lâm Vô Ảnh kia.
Ầm!
Lâm Vô Ảnh trốn tránh không kịp trực tiếp bị đánh bay ra khỏi tiểu điếm.
Trương Phương Đông giết đến, dây roi kia giống như tản ra đao khí sắc bén, hung hăng nện lên Nam Cung Vô Khuyết.  Chỉ là bỗng nhiên hắn cảm thấy trái tim trong lòng đập nhanh một trận.
Người bên cạnh, một thân ảnh đột nhiên lao ra với vận tốc âm thanh.

Dây roi của hắn còn chưa quất xuống đã bị thân ảnh kia trực tiếp tông bay ra khỏi tiểu điếm.
Trong đôi mắt Tiểu Bạch lóe lên màu tím, bàn tay giống như quạt hương bồ cầm lấy đầu của Trương Phương Đông, hung hăng lao ra tiểu điếm, nện đầu người này lên mặt đất phía ngoài tiểu điếm.
Mặt đất kiên cố có trận pháp bảo hộ, vậy mà bị đập thành hố sâu.
- Người gây sự… lột đồ thị chúng!
Đôi mắt Tiểu Bạch lóe lên, lần nữa nâng tay lên, muốn bắt đầu lột đồ.
Nhưng Trương Phương Đông kia cũng không phải hạng người tầm thường, trên người phát ra một trận sóng khí, cuồn cuộn phóng lên cao, đánh bay Tiểu Bạch.
Một lò đan kim sắc bay lơ lửng trên đỉnh đầu Trương Phương Đông.

Hắn đang sử dụng lò đan đập bay Tiểu Bạch.
Rầm rầm…

Trận pháp lờ mờ của Thiên Lam Thành lóe ra hào quang, mặt đất vỡ nát kia vậy mà bị một luồng lực lượng vô hình chữa trị không ngừng.
- Ôi trời… Bạch gia vậy mà bị đập bay rồi?
Nam Cung Vô Khuyết nâng ngọn lửa màu trắng trong tay, kinh ngạc nói.
- Ngươi vẫn là nên quan tâm bản thân mình trước đi!
Ánh lửa màu trắng đột nhiên tản đi.

Cả người Lâm Vô Ảnh được che chở bởi dòng sóng khí vô hình, ngăn cách ngọn lửa nóng cháy kia.
- Giở trò vô lại… thằng nhãi ngươi vậy mà nuốt vào đan dược cửu phẩm Tích Hỏa Đan, ngươi còn biết xấu hổ không hả!
Nam Cung Vô Khuyết nhìn Lâm Vô Ảnh, bất mãn nói.
Lam Vô Ảnh không thèm để tâm đến Nam Cung Vô Khuyết.
Hai tay vung mạnh lên, nhất thời chân khí mênh mông phát ra từ trong cơ thể hắn, thân hình hắn trở nên mơ hồ trên không.
Trong hư không đột nhiên hiện ra hai thân hình của Lâm Vô Ảnh.
- Ảnh thuật Lâm gia?
Nam Cung Uyển phía xa nhìn đến rùng mình, Lâm Vô Ảnh không hỗ là nhân vật phong vân của Thiên Lam Thành, thủ đoạn chiêu bài của Lâm gia còn có thể thi triển ra được.
Phù phù…
Hai thân ảnh lấy tốc độ âm thanh biến mất tại chỗ, không khí giống như bị xé rách, phát ra thanh âm xoẹt xoẹt.
Dao động đáng sợ truyền ra.
Đối mặt với Lâm Vô Ảnh thi triển ảnh thuật, Nam Cung Vô Khuyết vẫn bình tĩnh như trước, mũi chân điểm nhẹ lên mặt đất, thân hình nhất thời phóng lên cao.

Rầm rầm!
Vị trí hắn vốn đứng thẳng bị Lâm Vô Ảnh nổ thành một hố to.
Trong bụi mù tràn ngập, một bóng đen lao ra, mang theo công kích sắc bén hướng tới Nam Cung Vô Khuyết.
Nam Cung Vô Khuyết bay bổng trong hư không, ngọn lửa trắng xám dâng lên, giống như bàn đạp nâng đỡ, đẩy thân hình hắn di động.

Tốc độ kia vô cùng nhanh, khiến mọi người cũng khó nhìn rõ.
- Ảnh thuật? Ngươi cho rằng nắm giữ ảnh thuật là có thể lên mặt với ta sao?
Một tiếng xoát, Nam Cung Vô Khuyết xuất hiện phía sau Lâm Vô Ảnh, một cái tát vỗ lên đầu của Lâm Vô Ảnh.
Tâm thần Lâm Vô Ảnh căng thẳng, quay đầu nhìn lại, chỉ bắt giữ được một chút tàn ảnh, ngay sau đó, Nam Cung Vô Khuyết kia lại xuất hiện phía sau hắn.
- Ngươi còn dám ra vẻ nữa không? Ngay cả em rể của Nam Cung Vô Khuyết ta cũng muốn động vào!
Chát!
Một cái tát thanh thúy vỗ lên đầu Lâm Vô Ảnh lần nữa.

Lâm Vô Ảnh gần như bị chọc giận muốn bùng nổ.
Chát chát… chát chát chát…
Vỗ liên tục, Nam Cung Vô Khuyết vỗ đến nghiện.

Bỗng nhiên tay hắn bị nắm lấy, đôi mắt Lâm Vô Ảnh cũng đỏ bừng, trong mắt tràn ngập tơ máu.
- Vỗ rất thích sao?

Thanh âm Lâm Vô Ảnh hơi khàn khàn.
Từng cái bóng đen chui ra từ phía dưới da hắn, quấn quanh cánh tay của Nam Cung Vô Khuyết.
Nam Cung Vô Khuyết cười híp mắt.
- Bị ngươi phát hiện rồi… vậy ngươi sờ tay ta, sờ có thích không?
Nam Cung Vô Khuyết hỏi ngược lại.
Lâm Vô Ảnh sửng sốt.
Bỗng nhiên, phía trên bàn tay bị bóng đen quấn quanh của Nam Cung Vô Khuyết bùng cháy lên một ngọn lửa màu trắng xám.
Ầm…
Ngọn lửa dâng trào, Lâm Vô Ảnh nhất thời bị dao động thật lớn đập bay ra ngoài, phá nát một cửa hàng đan dược phía xa.
Xẹt xẹt.
Cái bóng mất đi chống đỡ liền hóa thành hắc khí tán đi.
Nam Cung Vô Khuyết đứng vững trên trời cao, nghiền ngẫm nhìn Lâm Vô Ảnh.
- Bàn tay chơi lửa há có thề tùy tiện sờ loạn sao, lần sau dùng đầu óc suy nghĩ chút đi.
Ầm ầm ầm!
Mặt đất run mạnh lên.
Nam Cung Vô Khuyết nhất thời kinh ngạc nhìn về phía người bên cạnh.
Rồi sau đó, hắn thấy được hình ảnh Trương Phương Đông bị một quyền của Tiểu Bạch đập bẹp lên mặt đất.
Mặt đất vừa khép lại bị đập thành hố sâu.
Đùng đùng đùng!
Ba lò đan màu vàng liên tục phóng mạnh ra, đập bay Tiểu Bạch.
Trương Phương Đông phun ra một ngụm máu lớn, trong mắt đầy hận ý, hắn thật không ngờ con rối này lại mạnh như vậy.
Hai cánh kim loại sau lưng tiểu Bạch chấn động, đôi mắt màu tím tiếp tục tập trung lên người Trương Phương Đông.
Chung quanh thân hình Trương Phương Đông lượn lờ ba lò đan màu vàng, trên lò đan vẽ đầy trận pháp huyền bí.

Giống như có vài phần huyền diệu.
Bỗng nhiên, Trương Phương Đông nhếch môi, hắn vì sao phải dây dưa với con rối này? Giải quyết tên thao túng con rối này không phải là được rồi sao?
Đôi mắt co rụt lại, sát khí vọt mạnh ra, Trương Phương Đông vung tay lên, dùng ý niệm điều khiển ba lò đan vàng rực rỡ đập đến chỗ Bộ Phương ở xa xa xem náo nhiệt.
Ba lò đan với uy thế nặng nề, giống như muốn đập nát không khí.
- Em rể cận thận đó!
Trong lòng Nam Cung Vô Khuyết kinh hãi, buột miệng nói.
Trong lòng Nam Cung Uyển cũng rùng mình, nhưng nghe được lời nói của Nam Cung Vô Khuyết, bùng nổ tức giận… em rể cái đầu ngươi!
Bộ Phương trái lại có vẻ bình tĩnh, bình tĩnh đến mức Trương Phương Đông cũng không thể hiểu nổi.
Ngay sau đó, Trương Phương Đông nhìn thấy một luồng khói đen lượn lờ trong cánh tay tiểu tử kia, sau đó một nồi lớn màu đen hiện lên.
Đùng…
Ba lò đan màu vàng nện lên nồi đen.
----------oOo----------.