Trước hẻm nhỏ, một đạo thân ảnh thon dài chậm rãi đi đến, đội nón lá, mặc áo tơi, lưng đeo một thanh trường kiếm được vải rách bao lại, chậm rãi đi đến tiểu điếm trong hẻm nhỏ.
Hả? Cơ thể thân ảnh run lên, dừng bước, đứng trong hẻm, không nhúc nhích.
Nước mưa rơi xuống, chạm lên vành nón văng tung tóe, từng dòng nước mưa theo chảy theo gốc áo rơi xuống đất.
Mặt Tiếu Nhạc dùng vải che lại, nhìn không rõ biểu tình, không biết tâm tư hắn thế nào, hắn không tiến lên, dừng lại cách tiểu điếm mấy bước chân, chậm rãi lấy trường kiếm sau lưng xuống.
"Ông!"
Bốn phía hẻm nhỏ, đột nhiên vang lên từng tiếng xé gió, giống như âm thanh dây cung xé rách không khí vậy khi được kéo căng.
“Hưu hưu hưu!”
Vô số mũi tên xuất hiện từ bốn phương tám hướng, nhắm thẳng vào vị trí Tiếu Nhạc đang đứng.
“Xoẹt!”
Một tiếng thanh thúy vang lên, vải rách bao bọc trường kiếm trực tiếp vỡ tan, một đạo kiếm mang sáng chói từ thân kiếm phát ra, như một đạo sao băng cắt bầu trời đêm, tạo thành một vòng cung tuyệt mỹ.
Chân khí mênh mông từ người hắn bạo phát, theo kiếm khí khuếch tán, chém vỡ hết tất cả mũi tên, mảnh vụn của tên kèm theo nước mưa phiêu linh đầy đất.
Kiếm khí tiêu tán, mười mấy đạo nhân ảnh từ sau bức tường đi ra, khí tức mỗi người đều rất cường thịnh, tay cầm đại đao, nhìn chăm chú Tiếu Nhạc.
- Tiếu gia Hổ Vệ... Thực sự hoài niệm.
Âm thanh Tiếu Nhạc khàn khàn phiêu đãng trong gió, hắn khẽ cười, sau đó, nước mưa quanh thân hắn biến mất trong nháy, như hình thành một khu vực độc lập.
...
Tiếu Mông cưỡng chế kích động trong lòng, tự mình đưa canh gà cho con gái cưng, lúc này, hắn mới thở ra một hơi dài, rốt cục buông xuống tảng đá lớn đang đè trong lòng.
- Đa tạ Bộ lão bản!
Tiếu Mông chắp tay hướng về phía Bộ Phương, trịnh trọng nói.
Bộ Phương vẫn điềm đạm gật đầu, ừm, ta nhận cái cúi người này của ngươi.
Đột nhiên, sắc mặt Bộ Phương của khẽ động, nghe được tiếng đánh nhau ngoài cửa, nghi hoặc nhìn ra phía ngoài nhưng thanh âm này rất nhanh đã biến mất.
Sắc mặt Tiếu Mông của đạm nhiên, hắn tự nhiên nghe được tiếng đánh nhau ngoài cửa, dù thế nhưng hắn vẫn không đình chỉ động tác, vẫn như cũ, không nhanh không chậm đút canh gà cho Tiếu Yên Vũ.
- Bộ lão bản, không biết cái này canh gà... có thể nấu cho tại hạ một phần?
Cơ Thành Tuyết tiến lên một bước, cười ôn hòa nói với Bộ Phương.
Cơ Thành Cảnh thâm ý liếc nhìn em trai, cũng bước ra một bước, có chút kích động nói:
- Bộ lão bản, cho bản thái tử một phần... canh Tử Sam Phượng Kê!
Công hiệu của Tử Sam Phượng Kê không thể nghi ngờ, ngay cả Tiếu Tiểu Vu đã gần như mất mạng đều có thể cứu trở về, công hiệu liệu dưỡng của nó chắc chắn rất mạnh, phụ hoàng tuổi đã già, nếu như có thể uống một chén canh này, thân thể sẽ khỏe hơn rất nhiều, đây là thứ lấy lòng phụ hoàng rất tốt.
Cơ Thành Cảnh thật sự nghĩ như thế, hắn mặc dù đã được sắc phong làm thái tử nhưng hắn vẫn không dám thả lỏng, Vũ Vương mơ ước vị trí hắn đã lâu, hắn còn rất hiểu việc lấy lòng phụ Hoàng, hắn cảm thụ được nguy cơ.
Nếu hiến chén canh gà này cho phụ hoàng sẽ lấy được lòng người.
Cơ Thành Tuyết chắc cũng có ý như vậy, Cơ Thành Cảnh nhìn tam đệ, cười lạnh một tiếng.
So với Nhị đệ, tam đệ này của mình chả có uy hiếp gì.
- Xin lỗi, cảnh Tử Sam Phượng Kê là món ăn đặc thù, không bán ra ngoài.
Bộ Phương lạnh nhạt trả lời.
Canh Tử Sam Phượng Kê này là do hệ thống cho hắn dùng để cứu Tiếu Yên Vũ, không nằm trong thực đơn nấu nướng.
- Bộ lão bản, Nguyên Tinh không phải vấn đề... Bản thái tử chỉ hy vọng Bộ lão bản ngươi nấu thêm một phần canh gà.
- Cơ Thành Cảnh nghe đối phương trả lời, hơi nhíu mày, không vui nói tiếp.
Cơ Thành Tuyết sau khi nghe Bộ Phương trả lời xong hắn cũng không hỏi lại, bởi vì hắn rất hiểu Bộ Phương, hỏi nữa cũng chỉ có một đáp án.
Bộ Phương chỉ chỉ thực đơn sau lưng Thái Tử:
- Ngươi nhìn thực đơn phía sau một chút, trên đó không có món ăn này, cho nên... không bán.
- Hừ! Tên quê mùa nhà ngươi không biết biến báo, bản thái tử kêu ngươi nấu, ngươi phải nấu, cần gì nói nhảm nhiều như vậy!
Sắc mặt Cơ Thành Cảnh âm trầm, phất ống tay áo, lạnh lùng quát.
Lời này vừa ra, người chung quanh đều biết thái tử gia đang rất tức giận, con hàng này nổi danh tàn bạo ở Đế Đô ai mà không biết.
Hôm nay, chỉ một lão bản nho nhỏ lại dám chọc giận Thái Tử, lần này thì thảm rồi.
Không ít người bên Tiếu gia đồng tình nhìn Bộ Phương, âm thầm lắc đầu.
Tiếu Mông và Tiếu Tiểu Long ngược lại, không lưu tâm lắm, Tiếu Mông hắn rất rõ, cái quán ăn nhỏ này đáng sợ cở nào, không nói con rối cơ giới... Chỉ nói đến con chó mực đen thui đang nằm sấp ở cửa kia thôi là tồn tại mà thái tử không thể trêu chọc rồi.
“Tạch tạch tạch.”
Bầu không khí bởi vì thái tử một câu nói, trở nên ngưng trọn nhưng sau đó, trước cửa truyền tới tiếng bước chân rất rõ ràng, hấp dẫn tầm mắt của mọi người.
Một đạo thân ảnh mặt áo tơi, đội nón lá bước vào trong tiểu điếm.
- Bộ lão bản, ta tới lấy Băng Tâm Ngọc Hồ Tửu đặt trước.
Thanh âm khàn khàn nhàn nhạt vang lên, máu tươi đỏ thẫm theo trường kiếm người này chảy xuống, rơi trên mặt đất.
- Được, chờ một chút.
Bộ Phương gật đầu, mặt không thay đổi trả lời, sau đó xoay người đi tới nhà bếp.
- Đứng lại!
Con ngươi Cơ Thành Cảnh lóe lên vẻ hung ác rồi biến mất, người này dám xem thường mình? Hắn là ai, Đương Triều thái tử gia! Há cho phép người ta khinh nhục?
Quát lớn một tiếng, một tay hắn muốn chộp tới vai Bộ Phương.
Ầm! Nhưng lúc đó đã bị Tiếu Mông cản lại, Tiếu Mông nhìn Thái Tử, nói:
- Điện hạ, tốt nhất đừng động thủ trong tiểu điếm này, đây là lời khuyên chân thành của vi thần.
Nói xong, ánh mắt Tiếu Mông chuyển lên người nam tử mới bước vào, sắc mặt biến đanh lại.
- Ngươi còn dám đến!
Tiếu Mông quát to, sát ý tản ra.
- Phụ thân, đám Hổ Vệ của ngươi rất giống nhau... Đều là phế vật.
Tiếu Nhạc thấy Tiếu Mông lộ sát khí, vẫn bất động như núi, cười khẽ, tháo nón lá xuống, lộ ra khuôn mặt anh tuấn.
Tiếu Nhạc?! Liệt Tâm Kiếm Vương, Tiếu Nhạc!
Mọi người trong tiểu điếm hít một hơi khí lạnh, ngay cả thái tử đang bực bội cũng híp mắt lại.
Một kiếm giết mẫu thân, trở thành tội nhân cả gia tộc!
- Yên Vũ vì ngươi mà tổn thương, ngươi nên biết, lần này đến đây chỉ có một con đường chết... Ta nghĩ sẽ ngươi sẽ trốn chứ.
Tiếu Mông chậm rãi cất bước, đi tới Tiếu Nhạc, hắn đi rất chậm nhưng mỗi bước đi, khí tức trên người đáng sợ thêm một phần.
Một bước giận dữ, uy áp Thất phẩm Chiến Thánh, bao trùm toàn trường.
- Chết? Phụ thân, ngươi vẫn tự tin trước như thế.
Tiếu Nhạc mỉm cười trả lời, ánh mắt hắn híp lại thành hình trăng lưỡi liềm nhưng ngôn ngữ lại phóng đãng không kiềm chế được.
- Đáng tiếc, hôm nay ngươi không giữ được ta.
Không giữ được? Tiếu Mông dừng bước, khoảng cách giữa hai người chỉ còn một tấc, bốn mắt nhìn nhau.
Khí tức trên người Tiếu Mông trầm trọng, nguy nga như núi, khí tức Tiếu Nhạc sắc bén, như thần phong xé trời.
Hai người va chạm hết sức căng thẳng.
Thời khắc này...
- Này, rượu Băng Tâm Ngọc Hồ của ngươi.
Một đạo âm thanh nhàn nhạt cắt đứt giằng co của bọn họ.
Mọi người ngạc nhiên nhìn Bộ Phương đang cầm một vò rượu đi ra từ trong nhà bếp.
Người này... đầu bị lừa đá sao? Không thấy thời điểm này như thế nào à? Lúc này mà còn rượu với mồi, đùa nhau chắc?
Ánh mắt Tiếu Mông và Tiếu Nhạc đều rơi lên người Bộ Phương.
Mặt Bộ Phương không thay đổi, thản nhiên tiếp nhận ánh mắt như đao của hai, bỉu môi nói:
- Nhắc nhở các ngươi một câu... Muốn đánh lộn nháo sự thì đi ra bên ngoài, bằng không... đừng trách nước biển vì sao lại mặn.