Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 538: 538




 
Khi tia sáng từ chân gấu loé ra, tất cả mọi người đều không kìm được, phát ra một tiếng kinh hãi.
 
Bởi vì điều này thật sự quá huyễn khốc, làm người ta có chút say mê.
 
Quang mang lóng lánh, phối hợp thêm mùi thơm nồng đậm làm người ta mê đắm, loại cảm giác kết hợp say mê này, khiến không ai có thể chống cự.
 
- Lại là món ăn phát sáng.
 
Huyền Minh đại sư nheo mắt, chân thành nói.
 
Món ăn có thể phát sáng, nói rõ nồng độ linh khí ẩn chứa trong món ăn đã đạt đến trình độ đáng kể, nếu không không cách nào biến chất, phát ra ánh sáng.
 
Chân gấu được đổ một thứ súp đặc sệt màu đỏ, nước súp nóng hổi, tản ra nhiệt khí, làm lộ ra đường viền của chân gấu, nhìn qua trong như pha lê.
 
Chiếc đũa rơi xuống, kẹp dọc theo vết cắt của móng gấu, thịt chân gấu không còn cứng rắn như lúc trước, nhưng cũng không dễ dàng gắp được, có chút trơn trượt.
 
Huyền Minh đại sư vẫn không thể gắp được thịt chân gấu.
 
Huyền Minh đại sư có vẻ lúng túng, gắp thêm mấy lần, rốt cục mới gắp được một miếng chân gấu trong suốt.
 
Thịt chân gấu nóng hổi, được bao phủ bởi gân, trông giống như gân của một con rồng, nước súp đặc sệt chảy phía trên, tản ra nhiệt khí.
 

Tuy mùi thơm, nhưng không nồng lắm.
 
Thịt gấu vẫn toả ra mùi tanh đặc trưng, nhưng mặc dù không nặng mùi, cũng không có cảm giác ghê tởm, bởi vì mùi tanh này mới khiến thịt gấu càng thêm mỹ vị, càng thêm đặc biệt.
 
Thịt gấu rất chắc, bởi vì trong chân gấu cũng giăng đầy gân, cho nên ăn cũng không cảm giác hoà tan, cho dù thịt gấu được ninh nhừ.
 
Nhưng sau khi nhai lại có một hương vị khác.
 
Huyền Minh đại sư trừng mắt ăn, những người khác nhìn hắn, cũng liếm môi, có chút tò mò.
 
- Thế nào? Lần này mùi vị món ăn thế nào?
 
Cố Hạc đại sư vội vàng hỏi thăm, hắn đã sớm muốn ăn rồi...!Chỉ vì Huyền Minh là chủ tràng, cho nên phải nể mặt đối phương.
 
- Mềm mà không nhão, tanh mà không hôi...!Mùi vị rất ngon!
 
Huyền Minh đại sư ăn mấy thêm mấy miếng, nhắm hai mắt, cảm khái trả lời.
 
Trong miệng hắn tràn ngập mùi vị thịt gấu, mùi vị đó khiến cho hắn muốn ngừng mà không được, hắn chưa bao giờ được ăn mùi vị nào đặc biệt như vậy.
 
Có thể nấu món ăn ra mùi vị như vậy, tiểu đầu bếp này quả nhiên không tầm thường.
 
Món ăn này không giống với thịt nướng lần trước, thịt nướng lần trước, đầu bếp này còn bị nghi ngờ là chủ nghĩa cơ hội, nhưng lần này là tài nấu nướng thật sự.
 
Mỹ vị của chân gấu không chỉ ngon, hơn nữa còn có giá trị về y dược, chân gấu trên thực tế cũng là một loại dược liệu vô cùng trân quý.
 
Đặc biệt chân gấu này còn là chân gấu Thần Cảnh, chỉ riêng năng lượng ẩn chứa trong đó đã mang tới ích lợi vô cùng cho người ăn nó.
 
Chưa nói đến loại thức ăn này còn có chức năng tinh lọc cường đại tạp chất trong cơ thể con người.
 
Đám người Cố Hạc đại sư nghe Huyền Minh đại sư đánh giá, có chút sợ hãi, không ngờ đánh giá lại cao như vậy, vậy thì bọn họ càng muốn nếm thử.
 
Cho nên Cố Hạc đại sư trực tiếp hạ đũa, những đại sư khác cũng không do dự, vội vàng hạ đũa.
 
Bàn chân gấu rất nhanh được ăn sạch, vừa ăn mấy miếng chân gấu vào bụng, các vị đại sư trợn tròn mắt, trên khuôn mặt già nua của bọn họ đều trở nên hồng hào, giống như vừa trải qua một chuyện trước nay chưa biết.
 
- Cảm giác này! Không cách nào diễn tả bằng ngôn từ...!Ta giống như cảm nhận được thanh xuân đã mất của mình.
 
Cố Hạc đại sư nhắm hai mắt, khuôn mặt ửng đỏ, chòm râu màu trắng phiêu đãng trong gió, hắn cảm khái nói.
 
Hùng Thực ở bên cạnh khóc không ra nước mắt...!Đại Hùng của ta giúp ngươi cảm nhận được thanh xuân từng mất đi? Thanh xuân của ngươi là con gấu sao?
 

Đại Hùng của ta! Làm sao lại trở thành bữa ăn của nhiều người như vậy!
 
Hùng Thực cực kỳ ủy khuất, trong mắt rưng rưng nước mắt, trọng điểm là...!đến hiện tại, cũng không có người nào để ý tới đan dược đã luyện chế trong tay hắn.
 
Đây mới là bi thương lớn nhất.
 
Đại Hùng hy sinh vì cái gì? Chính là vì để cho hắn có thể thắng được đối thủ trong cuộc tranh tài này.
 
Nhưng kết quả thì sao? Tất cả mọi người ăn Đại Hùng...!không để mắt đến hắn, cảm giác bi thương đau thấu tim gan này, khiến Hùng Thực khổ sở đến mức thở không ra hơi.
 
Bi ai, quả thực là quá bi ai!
 
- Ta thấy...!Trận này hi vọng của ngươi không lớn.
 
Vị trọng tài đứng bên cạnh nhìn Hùng Thực, vẻ mặt cứ mỗi giây lại biến hóa, trong lòng cũng có chút không đành lòng nói.
 
Ánh mắt Hùng Thực nhất thời sáng lên, cảm động muốn khóc.
 
Hắn phát hiện mình có phải trúng di chứng của Bi Tâm Lan hay không, làm sao cứ động một chút là muốn khóc?
 
- Ta chưa từng thấy các lão sư có vẻ mặt như thế, xem ra món ăn của tên đầu bếp này khiến bọn họ rất hài lòng, mặc dù ngươi hoàn thành đan dược rất nhanh, nhưng muốn thắng hắn, căn bản không có khả năng...
 
Vị trọng tài thở dài, lấy ra một miếng ngọc phù.
 
Trên ngọc phù tản mát ra tia sáng, một đạo trận pháp từ đó bao phủ.
 
Nhận lấy đan dược trong tay Hùng Thực, đặt đan dược vào trong trận pháp.
 
Trận pháp tản mát ra quang mang sáng chói, dù sao đây cũng là Nhị Văn linh đan.
 

Đan dược màu đỏ giống như tác phẩm nghệ thuật tinh sảo, phía trên có hai đường vân chậm rãi lưu chuyển, giống như Thần Long uốn lượn, vô cùng huyễn khốc.
 
- Phẩm chất linh khí đạt đến Nhị Văn linh đan trong cuộc so tài Diệu Thủ Hồi Xuân đã coi như đan dược rất cao, nhưng muốn thắng tiểu đầu bếp này, sợ rằng có chút khó khăn, trừ phi...!Trừ phi đan dược của ngươi có hiệu quả vô cùng đặc biệt, có sáng tạo.
 
Vị trọng tài nói.
 
Nơi xa, năm vị luyện đan đại sư vẫn vây quanh bệ đồng của Bộ Phương, chăm chú ăn chân gấu.
 
Thanh âm nhai nuốt vang dội toàn trường, khiến rất nhiều khán giả không biết nói gì.
 
Đặc biệt là một màn này xuyên qua trận pháp truyền tin đưa tới cả Đan Phủ, Thiên Đan Thành và Thiên Diệu Thành cũng nhìn thấy hình tượng này.
 
Nhìn các đại sư luyện đan cao cao tại thượng, đức cao vọng trọng giống như mấy tên ăn hàng chăm chú ăn không ngừng, mọi người có chút há hốc mồm.
 
Bọn họ cảm giác thế giới quan của mình bị phá vỡ rồi.
 
Đây vẫn là các đại sư đức cao vọng trọng mà bọn họ tôn kính sao?
 
Có người nhìn bản chất qua hiện tượng, họ hoàn toàn thay đổi cách nhìn đối với tiểu đầu bếp gây ra tất cả chuyện này.