Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 556: 556




 
- Huyết Hoả Tu Lan Đan là đan dược cho Tu La các ngươi sử dụng, làm sao ngươi dám đưa đan dược này cho ta.

 
Nhìn đan dược huyết sắc trong lòng bàn tay, trong đôi mắt Mao Thạch nhất thời phát ra sát khí nồng đậm, bàn tay lại dùng lực, chân khí chấn động, trực tiếp chấn động đan dược huyết sắc thành mảnh vỡ.

 
Giơ tay lên, ném bình đan dược về hướng lão giả lưng còng.

 
Trên khuôn mặt tràn đầy khe rãnh của lão giả nhất thời lay động, nhận bình ngọc, nheo mắt.

 
- Nếu ngươi biết Huyết Hoả Tu Lan Đan, vậy cũng biết rõ hiệu dụng của viên thuốc này, đây là đan dược thích hợp nhất với ngươi lúc này.

 
Lão giả cười nhạt nói.

 
- Ngươi tưởng ta ngu sao, một khi sử dụng loại đan dược này, trong thời gian ngắn sẽ làm tinh thần lực của người dùng sôi trào bắn ra, nhưng một khi dược hiệu mất đi, sẽ lâm vào trạng thái uể oải ít nhất nửa tháng, vì tên đầu bếp bỏ đi đó, ta tất phải giày xéo chính mình
 
Mao Thạch nhìn lão giả lưng còng hừ nói.

 
Hùng Thực đứng bên cạnh, không nói gì, hắn cũng không biết nói cái gì.

 
Khi lão giả này đến tìm hắn, hắn vẫn đang chìm trong bi thương, lão giả này hỏi hắn có muốn báo thù hay không, hắn nghĩ tới Đại Hùng của hắn, cho nên đáp ứng lão giả.

 
Hắn cũng không nghĩ phương thức báo thù của lão giả lại như vậy
 
- Ta nói thật ngươi không thắng được đầu bếp kia.

 
Lão giả nói:
 

- Nếu như ngươi không dùng đan dược này, ngươi sẽ thất bại, hơn nữa thất bại vô cùng thê thảm.

 
- Mao Thạch làm sao có thể thất bại, ngươi đừng ở đây nói chuyện giật gân, lão già ác tâm của Tu La cổ thành.

 
Mao Thạch tức giận gào lên, chân khí trước người nhất thời cuộn trào, như muốn đẩy lão giả này ra.

 
Song, lão giả này chỉ nhẹ nhàng vung tay lên, Mao Thạch nhất thời cảm thấy khí tức cả người bị áp chế, bị áp trở về trong cơ thể.

 
Khó chịu tựa hồ muốn hộc máu
 
Đăng đăng.

 
Mao Thạch liên tục lui về phía sau mấy bước, cuối cùng đặt mông ngồi trên mặt đất, sắc mặt khó tin nhìn lão giả.

 
- Thiếu gia ngươi thật là lỗ mãng kiêu ngạo.

Đây chính là vấn đề lớn nhất của ngươi, đây cũng là nguyên nhân ngươi không cách nào so sánh được với Mộ Bạch, hơn nữa, ngày mai ngươi cũng biết ngươi cũng không sánh bằng đầu bếp kia.

 
Lão giả lưng còng chậm rãi rút tay về.

 
Hắn ho khan một tiếng, tiện tay ném tới, bình ngọc huyết sắc lại rơi xuống trước người Mao Thạch, lăn lộn mấy vòng, chạm vào chân Mao Thạch mới dừng lại.

 
- Đan dược cũng đưa rồi, có muốn dùng hay không thì tuỳ ngươi.

 
Lão giả lưng còng chắp tay sau lưng, xoay người chậm rãi đi ra ngoài chiến thuyền, thân hình rất nhanh biến mất.

 
Hùng Thực đứng tại chỗ sững sờ, chuyện phát sinh quá đột ngột, hắn không nghĩ Mao Thạch lại đột nhiên phát ra khí thế, còn lão giả kia lại đột nhiên trở nên lợi hại như vậy.

 
Mao Thạch vỗ vỗ mặt mình, có chút phát mộng nhìn chằm chằm bóng lưng lão giả biến mất, cắn răng, chậm rãi nhặt bình ngọc huyết sắc lên, nhìn bình ngọc, lại nhìn phương hướng lão giả kia rời đi.

 
Ánh mắt thâm trầm.

 
Sau khi Bộ Phương kết thúc việc buôn bán hôm nay của quán ăn Vân Lam, chuẩn bị đóng cửa, Nam Cung Vô Khuyết từ đàng xa vẫy tay đi đến.

 
- Lão Bộ chờ một chút.

 
Nam Cung Vô Khuyết hét to.

 
Dưới trời chiều, hắn ra sức chạy, trời chiều phản chiếu bóng dáng của hắn, phản chiếu thân hình múa may hai tay của hắn, có mấy phần tức cười.

 
Bộ Phương ngây người nhìn cảnh tượng này, sau khi phục hồi tinh thần, sắc mặt không chút thay đổi xoay người, đóng cánh cửa lại.

 
- Mẹ kiếp, Lão Bộ, ngươi thật quá quắt, biết ta đến còn đóng cửa.

 
Nam Cung Vô Khuyết thấy cửa đóng, cả người cũng sững sờ.

 

Rầm rầm rầm.

 
Vỗ mấy cái lên cánh cửa đồng, cánh cửa mới từ từ mở ra.

 
Lộ ra một dung nhan tuyệt mỹ.

 
- Ơ a, U tỷ thật là trùng hợp, ngươi cũng ở đây sao.

 
Nam Cung Vô Khuyết vừa thấy người mở cửa là Tiểu U, nhất thời cả người cứng đờ, cười cười xấu hổ, nói.

 
Tiểu U liếc nhìn Nam Cung Vô Khuyết, ngón chân điểm trên mặt đất, váy đen quay cuồng, thân hình phiêu đãng đi về phía xa.

 
Bộ Phương lôi ra một cái ghế ngồi xuống, ung dung nhìn Nam Cung Vô Khuyết.

 
- Nói đi, tới tìm ta có chuyện gì, thời gian buôn bán hôm nay của quán ăn đã kết thúc.

 
Bộ Phương nói.

 
Nam Cung Vô Khuyết nheo mắt, ý tứ sâu xa tiến tới bên cạnh Bộ Phương, lôi ra một cái ghế ngồi bên cạnh Bộ Phương, thần thần bí bí nhìn chung quanh, sau đó mới nhỏ giọng mở miệng.

 
- Lão Bộ, ta cho ngươi xem một thứ tốt.

 
Nam Cung Vô Khuyết cười mờ ám.

 
Bộ Phương sửng sốt, thứ tốt gì chứ.

 
- Ngươi không phải chưa nghĩ ra dùng nguyên liệu nào nấu ăn cho cuộc tranh tài sao, vậy ta mang đến cho ngươi một thứ mở mang tầm mắt.

 
Nam Cung Vô Khuyết nói.

 
Nguyên liệu nấu ăn Nam Cung Vô Khuyết mang đến cho hắn thú vị như vậy sao.


 
Bộ Phương bỗng nhiên có chút tò mò, quay đầu nhìn Nam Cung Vô Khuyết.

 
Nam Cung Vô Khuyết vẫn mỉm cười, hắn nhìn ra ngoài cửa, cuối cùng trong tay quang mang loé lên, lấy từ trong không gian linh khí ra một thân hình đang không ngừng bay ra.

 
- Gugugu.

 
Nam Cung Vô Khuyết túm lấy thân hình đó, cười khúc khích, thân hình kia không ngừng giãy dụa trong tay, lông rơi xuống đầy đất.

 
- Con vật này…
 
Bộ Phương trợn mắt, tiểu tử này chẳng lẽ là Bát Trân Kê thần bí trong truyền thuyết.

 
Không sai, trong tay Nam Cung Vô Khuyết đang túm một con gà, một con gà có lông vũ màu sắc sặc sỡ.

 
Con gà đập cánh, thân thể mập ục ịch không ngừng giãy dụa, kêu gào gugugu không ngừng, hơn nữa cánh gà Bát Trân Kê lại thiếu một bên, mắt nhỏ nhìn Nam Cung Vô Khuyết, sợ hãi giống như nhìn ác ma.

 
Bát Trân Kê chính là nguyên liệu nấu ăn Thần Cảnh, so với Thần Cảnh Đại Hùng còn mỹ vị hơn rất nhiều, thịt Đại Hùng thật ra cũng không ngon, nhưng Bát Trân Kê thì khác.

 
Nhân gian mỹ vị Bát Trân Kê
 
Đó là nguyên liệu nấu ăn hiếm có.

 
Nam Cung Vô Khuyết lại bắt một con Bát Trân Kê đến đây, thứ đồ này một khi nấu lên tuyệt đối là món ăn vô cùng ngon.