Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 574: 574




 
Trường côn màu đen đầy trời xoay tròn, phát ra tiếng gào thét, hình ảnh hết sức rung động.

 
Khán giả cũng sợ ngây người, lão giả này lại hung hãn như vậy, một côn hóa ra hàng nghìn hàng vạn côn, trường côn đầy trời khiến những người nhìn thấy đều run sợ.

 
Ánh lửa ngất trời, không ngừng va chạm với trường côn, khiến hoả diễm bắn tung toé.

 
Trong hư không, ánh mắt Huyền Minh đại sư thâm thúy, cả người cũng hóa thành hỏa nhân, bàn tay hắn huy động, ngọn lửa quét qua, không ngừng biến hóa, hóa thành một cái khổng lồ, cắn xé về hướng lão giả gầy gò.

 
Ánh mắt lão giả ngưng tụ, giơ tay vung về phía trước, nhất thời hắc côn đầy trời liền bay toán loạn, hội tụ lại với nhau, hóa thành một cây cự côn ngập trời, trực tiếp chống đỡ ngọn lửa Huyền Minh đại sư đánh ra.

 
Một tiếng huýt sáo, thân hình Huyền Minh đại sư lướt ngang trên không trung, trốn thoát một kích kia.

 
Các đại sư khác cũng anh dũng xuất thủ.

 
Cố Hạc đại sư vung tay lên, một viên đan dược màu xanh biếc rơi vào trong miệng hắn, sau khi nhai nuốt, khí tức của Cố Hạc đại sư liền tăng lên, hung hăng đập một quyền lên mặt đất.

 
Mặt đất ầm ầm dựng lên một đạo sóng xung kích.

 
Lão giả gầy gò tựa hồ sớm có dự liệu, dưới chân chợt dùng sức, thân hình nhảy lên, né tránh đạo xung kích kia.

 
Lão giả cầm cây trường côn màu đen, chân khí bắt đầu khởi động, trường côn màu đen tựa hồ cũng run lên, phát ra tiếng đinh tai nhức óc, mãnh liệt vung xuống, ba động ngập trời.

 
Ầm! !
 
Mặt đất nổ tung, thân hình Cố Hạc đại sư nhanh như tia chớp né tránh, bay thẳng đến chân trời, lao thẳng về phía lão giả kia.


 
Bang bang bang! !
 
Cố Hạc đại sư rống to, thân thủ cực nhanh, không ngừng chém giết với lão giả kia trong hư không.

 
Bộ Phương giơ Tiểu Bát lên, nhìn trường côn màu đen trước mặt, hít một hơi thật sâu, chậm rãi cất bước, tính toán vòng qua côn đen mà đi.

 
Nhưng hắn mới cất bước, côn đen đã lay động, trực tiếp đập về phía hắn.

 
Sao?
 
Bộ Phương nhướng mày, có chút không vui.

 
Cái này có chút quá mức!
 
Bộ Phương chĩa mũi chân xuống đất, thân hình lướt ngang, nhưng trường côn lại đuổi theo, nện xuống hướng Bộ Phương đang sững sờ.

 
- Ầm.

Mặt đất trực tiếp bị trường côn đập vỡ.

 
Bộ Phương chau mày, tốc độ một lần nữa bộc phát, không ngừng di động, nhưng trường côn màu đen kia vẫn dây dưa không nghỉ.

 
Nơi xa Nam Cung Vô Khuyết và Trọng tài nhìn thấy một màn như vậy cũng hít một hơi thật sâu, trường côn màu đen này thật sự bất phàm.

 
- Lão Bộ, ta tới giúp ngươi! !
 
Nam Cung Vô Khuyết rống lớn, dẫm trên mặt đất, bắn về phía Bộ Phương.

 
- Đừng!
 
Bộ Phương nhìn thấy màn này, hai mắt co rụt, vừa tính toán mở miệng ngăn cản, liền phát hiện Nam Cung Vô Khuyết đã đến.

 
Mặt đầy hưng phấn nhảy lên cao, đánh tới hướng trường côn kia.

 
Trong hư không, cả người lão giả gầy gò phát ra ánh sáng rạng rỡ, khí huyết tuôn trào, ánh mắt loé sáng, liếc mắt nhìn về phía Bộ Phương, tay vung lên.

 
Nhất thời mấy cây trường côn màu đen một lần nữa hung hăng đập xuống.

 
- Mẹ kiếp! Không phải nói chỉ có một cây thôi sao?
 
Nam Cung Vô Khuyết sững sờ nhìn trường côn chi chít đập xuống, trong lòng như có một vạn con ngựa chạy qua.

 
Còn gì là tín nhiệm giữa người với người?
 
Ầm!
 
Ngọn lửa màu trắng xoá bay thẳng lên trời.

 
U Minh Vương Viêm màu trắng đụng vào trường côn màu đen, cuối cùng chặn lại mấy cây trường côn màu đen, nhưng vẫn có mấy cây gào thét lao xuống.


 
Đông đông đông!
 
Thân hình Nam Cung Vô Khuyết bày ra các loại tư thế, chỉ né tránh được oanh kích của trường côn, mặt đất cũng bị nện đứt vỡ, các loại đá vụn bay tán loạn.

 
Nam Cung Vô Khuyết sợ hãi, trái tim như nổ tung.

 
- Thật đáng sợ! Trường côn màu đen này thành tinh rồi đúng không?
 
Bộ Phương có chút im lặng.

 
- Nếu như chỉ có một mình ta, thì chỉ cần đối phó với một cây gậy, ngươi tham gia! số lượng gậy liền nhiều hơn.

 
Bộ Phương nhìn Nam Cung Vô Khuyết như nhìn một kẻ ngốc.

 
Nếu lão giả dám dùng một cây gậy để ngăn cản hắn, dĩ nhiên hắn có lòng tin với cây gậy đó.

 
Người càng nhiều, số lượng gậy khẳng định cũng phải tăng nhiều!
 
- Mẹ kiếp, cây gậy này có độc!
 
Nam Cung Vô Khuyết không lưu tâm, bị một cây côn đen thọc trên mông đít, nhất thời gương mặt cũng bị bóp méo, sau một khắc, mấy cây côn rơi xuống, đánh hắn sưng mặt!
 
Hai cây côn xoay tròn, gào thét đập tới hướng Bộ Phương.

 
Ánh mắt Bộ Phương thâm thúy, một tay giơ Tiểu Bát, một khói nhẹ lượn lờ, một chiếc nồi Huyền Vũ hiện ra.

 
Chân khí tràn vào nồi Huyền Vũ, Bộ Phương không chút khách khí cầm nồi lên nện xuống.

 
Đông!
 
Nồi Huyền Vũ vô cùng nặng, nện xuống như vậy, trường côn màu đen trực tiếp bị nện trúng, đập rơi ra xa.

 
Bộ Phương không dừng tay, một tay hắn bắt gà, một tay xách nồi, chậm rãi đi tới trước mặt trường côn, nồi Huyền Vũ hung hăng rơi đập xuống.

 
Trường côn màu đen trực tiếp bị đập vỡ.


 
Trong hư không, đôi mắt lão giả gầy gò nhất thời co rụt, lạnh lùng quét về phía vị trí Bộ Phương, vừa hay nhìn thấy Bộ Phương ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt của hắn.

 
Bộ Phương không nói gì, giơ nồi Huyền Vũ, chậm rãi tiêu sái đi về phía xa.

 
- Muốn đi?
 
Sắc mặt lão giả gầy gò lạnh lùng, không ngờ con kiến hôi kia lại dám phản kháng!
 
Trong tay nắm trường côn màu đen xẹt qua, trực tiếp quét ngang năm vị luyện đan đại sư lui về phía sau.

 
Trên mặt đám người Huyền Minh đại sư, Cố Hạc đại sư cũng toát ra mồ hôi.

 
Bọn họ cũng có chút đau đầu, không hổ là người của Tu La cổ thành, lực chiến đấu vô cùng cường hãn, mấy lão già bọn họ quá lâu không động thủ rồi, đánh không lại bọn họ.

 
Năm vị luyện đan đại sư bị một người quét sạch! thể diện!
 
- Không được! Mọi người cố lên, tuyệt đối không thể làm mất mặt Đan Phủ chúng ta!
 
Huyền Minh đại sư quát lên, áo choàng luyện đan một lần nữa cổ động, giết tới hướng lão giả gầy gò.

 
- Mục tiêu của lão phu chính là đầu bếp kia, các ngươi việc gì phải liều mạng với lão phu? Giao đầu bếp kia cho lão phu, tất cả đều vui vẻ!
 
Lão giả gầy gò nói, côn đen đảo qua, côn ảnh ngang trời.

 
Đông đông đông!