Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 611: 611




 
Đan dược của luyện đan sư đều sắp hoàn thành, chỉ còn nhìn xem món ăn của Bộ lão bản khi nào hoàn thành…
 
Nhưng mọi người nhìn qua, món ăn của Bộ lão bản dường như sẽ không chấm dứt nhanh như vậy.

 
Gió thổi động, Tước Vũ Bào trên người Bộ Phương hơi phiêu đãng.

Lông chim màu đỏ run run dưới làn gió, giống như hỏa tước giang cánh, hấp dẫn ánh mắt của người khác.

 
Bộ Phương vô cùng hờ hững, lực tinh thần không ngừng khởi động, dẫn dắt chân khí trong Huyền Vũ Oa lưu động.

 
Tiểu Bì không còn bật nhảy nữa, nó trở mình, nổi lềnh bềnh trong Huyền Vũ Oa, vỏ bột nổi trong nồi, thổi lên bọt khí màu đỏ.

 
Một luồng lực hấp dẫn không ngừng tràn ngập từ trong không trung.

 
Bộ Phương vừa dẫn động linh khí trong nồi, vừa không ngừng rắc mảnh linh dược bị nghiền nát vào trong nồi.

 
Mùi hương cay ngọt bay ra theo linh khí quấy động.

 
Bộ Phương hít sâu một hơi, trong vị cay ngọt mang theo một mùi hương khó có thể nói.

Loại mùi hương này thật khiến người ta muốn ngừng mà không ngừng được.

 
Trong lòng Bộ Phương cảm thấy ngứa ngáy, không hỗ là mỹ thực gần như càn quét toàn bộ thế giới vào tiền kiếp.

 
Cảm giác mình cũng sắp chảy nước miếng, Bộ Phương liếm môi, cũng bắt đầu động tác cuối cùng.


 
Nhưng mọi người vẫn ngờ vực, đều khó hiểu nhìn Bộ Phương, không biết Bộ Phương lần này rốt cuộc đang nấu món gì.

 
Chẳng lẽ là món ăn mới sao?
 
Không đúng… chỗ đó có Phật Nhảy Tường, rất nhiều người bọn họ đều nhận ra Phật Nhảy Tường.

 
Mọi người khó hiểu, nhưng trong lòng đột nhiên càng thêm mong đợi.

 
Vù!
 
Sóng hơi quay cuồng, linh khí khủng bố rốt cuộc tràn ngập cả lôi đài.

 
Mái tóc Mộ Bạch bay phất phới, chân khí cả người dần dần lan tỏa, ba sợi gồng xiềng Chí Tôn sau lưng lắc lư không ngừng.

 
Ùng ục ục…
 
Chín dòng tinh quang đại thịnh trên Cửu Tinh Lò trở nên vô cùng mãnh liệt.

 
Thậm chí, chín dòng tinh quang kia phóng lên cao, giống như khiến quanh thân Mộ Bạch đều hóa thành lĩnh vực tinh thần, tinh quang đang lưu chuyển.

 
Từng tiếng rít gào.

 
Bạch Yêu Giang Linh cũng luyện chế xong, quang hoa màu xanh biếc giống như ngọc lưu ly tản ra, năng lượng cũng gợn sóng từng cơn.

 
Mái tóc trắng của nàng cũng bay bồng bềnh, trong đôi mắt mang theo hưng phấn thật sâu.

 
Thùng thùng thùng!
 
Bên trong lò đan vậy mà phát ra tiếng động va chạm, khiến người ta cũng cảm thấy sởn cả gai óc!
 
Giống như đan dược trong lò đan muốn sống lại!
 
Trên đài cao.

 
Vài luyện đan đại sư hít sâu một hơi.

 
- Không thể tin nổi mà… Đan Vương Mộ Bạch và Bạch Yêu Giang Linh này không hỗ là luyện đan sư thiên tài của Đan Phủ chúng ta.

 
- Một người có Cửu Tinh Lò của phủ chủ, một người có Tụ Linh Lò của Lại lão đầu…
 
- Hai người trong lúc luyện chế đều xuất hiện dị tượng! Tuy dị tượng còn chưa đầy đủ nhưng đã rất khó tin rồi! Tương lai, trở về từ hành trình bí cảnh Thiên Khuyết lần này, hai tiểu tử này hẳn sẽ được phủ chủ mang đi! Chỗ phủ chủ đã thật lâu không có người mới tiến nhập.

 
Các vị đại sư kìm lòng không đậu châu đầu ghé tai, đều vừa lòng nhìn Mộ Bạch và Giang Linh xảy ra dị trạng liên tục.

 
Thanh thế luyện đan của hai người cũng khiến không ít người xem chú ý, kinh hô không ngừng.

 
Dần dần, thanh thế của Mộ Bạch và Giang Linh đều trầm xuống.


 
Hào quang tản đi, dao động tản đi, hết thảy đều trở về an tĩnh.

 
Mộ Bạch thở phì phì từng hơi, cả người giống như mới được vớt ra từ trong nước, mồ hôi từ cằm rơi xuống không ngừng.

 
Ánh mắt của Bạch Yêu Giang Linh thâm thúy, nàng hơi ngoài ý muốn liếc mắt nhìn Mộ Bạch.

Tiểu tử lúc trước thất bại thảm hại trong tay nàng lại có thể trưởng thành đến như vậy sao?
 
Lò đan dịu lại, thiên địa huyền hỏa cũng tán đi.

 
Mộ Bạch và Giang Linh liếc mắt nhìn nhau, gật đầu với nhau, chuẩn bị bắt đầu mở lò đan.

 
Nhưng khi hai người sắp mở lò, đều sửng sốt, ngờ vực quay đầu nhìn về phía xa xa.

 
Ở nơi đó, Bộ Phương cũng có động tác mới.

 
Bộ Phương vung lên Tước Vũ Bào, nhất thời một trưng bày từng cái bát sứ thanh hoa trên đài hoàng kim, chỉnh tề mà có trật tự.

 
Bộ Phương đặt một tay lên Phật Nhảy Tường.

 
Tùy tay vỗ xuống, lọ Phật Nhảy Tường nhất thời bay bổng giữa không trung…
 
Rầm rầm…
 
Nước canh mang theo quang hoa được Bộ Phương múc vào trong bát thanh hoa.

Mùi hương nồng đậm nhất thời tản ra, hơi nóng cuồn cuộn, mãnh liệt mà mênh mông.

 
Làm xong xuôi mọi chuyện, Bộ Phương mới xoay đầu nhìn về phía hai người xa xa, mặt không chút thay đổi gật đầu.

 
Mộ Bạch và Giang Linh sửng sốt, ngay sau đó là nhìn về phía Bộ Phương đặt một tay lên Huyền Vũ Oa.

 

Ầm!
 
Một tiếng nổ vang.

 
Từng sợi bột nóng hổi từ trong Huyền Vũ Oa được gắp ra, đặt chỉnh tề, trật tự lên bát sứ xanh.

 
Sợi bột kiều diễm, hồng rực tản ra quang hoa lưu chuyển mơ hồ, hấp dẫn ánh nhìn của vô số người.

 
Mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh, thần tình cổ quái.

 
Thanh thế lớn như vậy mà lại làm ra cái quái gì? Thứ này… có thể ăn được sao?
 
Bộ Phương cầm tấm vải khô, lau sạch sẽ bàn tay dính đầy nước.

 
Cả người Tiểu Bì đỏ bừng, tản ra hơi nóng, choáng váng nằm trên vai Bộ Phương, trong miệng phun ra bong bóng màu đỏ, vẻ mặt ngây ngẩn.

 
Bộ Phương xoay đầu, liếc mắt nhìn nó một cái, cười nhẹ.

 
Ngay sau đó, hắn lần nữa nhìn về phía Mộ Bạch và Bạch Yêu Giang Linh.

 
- Nghe nói Phật Nhảy Tường và thanh cay Phong Cuồng càng xứng đôi…