Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 619: 619




 
Quả nhiên… món ăn và đan dược không giống nhau, không thể dùng phương thức đánh giá đan dược để phán đoán món ăn.
 
Ai biết món ăn không chút đặc sắc kia sẽ có khẩu vị và công hiệu đáng sợ như vậy.
 
Giống như đậu hũ thối lúc trước, thối đến mức không có bạn bè, vậy mà ăn vào ngon không chịu nổi.
 
Giang Linh đứng tại chỗ, tự tin trên mặt dần biến mất.

Nàng cảm thấy kết cực giống như vượt khỏi dự đoán của mình…
 
Mộ Bạch ngồi dưới đất, bỗng nhiên thấp giọng cười.
 
- Ngươi cười cái gì?
 
Giang Linh quay đầu, lạnh lùng nhìn Mộ Bạch, lạnh như băng nói.
 
Tuy sắc mặt Mộ Bạch tái nhợt nhưng cười rộ lên vẫn thật ôn hòa.
 
- Ta cười ngươi đã tự tin quá sớm… Cả quá trình Bộ Phương thi đấu, sáng tạo ra bao nhiêu kỳ tích, ngươi vậy mà xem thường hắn… A không, không chỉ có ngươi, chúng ta đều xem thường hắn, mỗi người chúng ta đều sai lầm rồi… Tên kia chính là yêu nghiệt, không nên dựa theo lẽ thường phán đoán.
 
- Hừ… không phải chỉ là một món ăn thôi sau, ai thắng ai thua còn không biết đâu!
 
Giang Linh cắn chặt răng, mái tóc trắng phiêu tán, trong mắt xuất hiện vẻ nghiêm trọng.
 
Mộ Bạch lắc đầu, nhìn về phía Bộ Phương ở xa xa.
 
Hắn bỗng nhiên cảm thấy Bộ Phương lúc này giống như tràn ngập quang huy, trông thật chói mắt.


Bộ dáng này giống như hắn đã từng quen biết… giống như… phủ chủ Đan Phủ lúc trước hắn từng nhìn thấy.
 
Mộ Bạch sửng sốt, Bộ Phương vậy mà khiến hắn cảm thấy giống như phủ chủ Đan Phủ? Điều này làm sao có thể… phủ chủ Đan Phủ kia chính là tồn tại của Thần Hồn Cảnh, tu vi sâu không lường được, luyện đan thuật chính là kỹ thuật thần tiên!
 
Một đầu bếp như Bộ Phương làm sao có thể so sánh?
 
- Khụ khụ… tốt lắm, mọi người im lặng đi, nếu tác phẩm cuối cùng đã đánh giá xong rồi, chúng ta bắt đầu thẩm bình đi.

Quy tắc giống với lúc trước, trận pháp tay trái là Vạn Vật Đan của Giang Linh, trận pháp tya phải là Phật Nhảy Tường phối thanh cay của Bộ Phương.

Các ngươi cảm thấy ai nên thắng lợi thì lựa chọn người đó.
 
Huyền Minh đại sư sau khi cảm thụ một phen lực lượng trong cơ thể, hít sâu một hơi, liếc mắt nhìn Bộ Phương thật sâu, mở miệng nói.
 
Khán giả đều rùng mình trong lòng, ánh mắt lần nữa dừng trên người thanh niên đang phồng to hai má phía trên lôi đài.
 
Thanh niên khoác Tước Vũ Bào màu trắng đỏ xen kẽ, giống như ngọn lửa đang bùng cháy, thêm vào vài phần ngầu.
 
- Hiện tại bắt đầu… lựa chọn!
 
Huyền Minh đại sư đột nhiên nói.
 
Nhất thời, ánh mắt của năm trăm người bình thẩm đều trở nên nghiêm túc, thúc giục chân khí, dẫn động trận pháp trước người.
 
Tiếng động vù vù vang vọng không dứt.
 
Từng chùm sáng phát ra từ trong trận pháp của bọn họ, chuyển vào vị trí của Bộ Phương và Giang Linh.
 
Ánh mắt Giang Linh nhìn chằm chằm Bộ Phương, hoặc là nói nhìn chằm chằm kim quang quanh thân Bộ Phương.
 
Ngay sau đó… đôi mắt nàng co rụt lại, trong mắt tràn ngập khó tin.
 
Khán giả trên khán phòng cũng ồ lên, đều đứng thẳng lên, trừng lớn mắt, hít thật sâu.
 
Năm vị luyện đan đại sư cũng sửng sốt, sắc mặt trở nên cổ quái và khó tin nổi.
 
Dưới lôi đài, lỗ mũi Nam Cung Vô Khuyết mở lớn, một bộ dáng vô cùng khiếp sợ.

Nam Cung Uyển và Dương Mĩ Cát cũng đứng ngốc tại chỗ.
 
Tất cả mọi người toàn trường đều kinh hách.

Hoặc là nói, ngoài Bộ Phương bị kim quang bao phủ đang nhai nuốt thanh cay ngon lành và Tiểu U đang ăn thanh cay bẹp bẹp bên cạnh Bộ Phương, những người khác đều là bộ dáng như gặp quỷ.
 
Quang mang lóa mắt kia khiến tất cả mọi người theo bản năng nheo mắt.
 
Ngực Giang Linh phập phồng kịch liệt, trừng lớn mắt, khó có thể tin nhìn cột sáng màu vàng phóng lên cao từ trên người Bộ Phương.

Hào quang kia, giống như muốn che lấp vòm trời, đến mức ngay cả bộ dáng của Bộ Phương cũng không nhìn thấy rõ.
 

Mà quanh thân nàng… chỉ có một chút hào quang nhàn nhạt tản ra, so với hào quang và cột sáng quanh thân Bộ Phương khi tỏa ra, giống như đối lập giữa quang hoa của đom đóm và trăng sáng.
 
Chuyện này… làm sao có thể?
 
Ầm!
 
Giang Linh lắc đầu, khí tức trên người nàng dâng trào, tách ra khoi cột sáng màu vàng quanh thân nàng.
 
Trên cả khuôn mặt đều hiện ra dữ tợn và điên cuồng.
 
- Các ngươi điên rồi sao? Thanh cay này làm sao có thể so với đan dược của ta? Vạn Vật Đan của ta chính là linh đan lục văn a! Làm sao không thể so với một thanh cay!
 
Giang Linh tê rống về phía năm trăm vị bình thẩm.

Nàng cảm giác mặt mình đau rát, đó là cảm giác bị vả mặt.

Lúc trước nàng còn trào phúng Bộ Phương sẽ thua không thể nghi ngờ.

Nhưng đối lập giữa hai cột sáng của kết quả vừa rồi khiến nàng hận không thể tìm một cái động lấp mình lại.

Nàng đang gào rống, nàng đang điên cuồng!
 
Năm trăm người xem bình thẩm cũng nhíu mày, nhìn nữ nhân điên cuồng này, cũng hơi cạn lời.

Lựa chọn của bọn họ chỉ theo tiếng gọi trái tim mà thôi… Thanh cay kia thật sự rất hấp dẫn, không chỉ ngon, hiệu quả cũng phi thường mạnh mẽ.

Món ăn như vậy vì sao không thể so với linh đan lục văn của ngươi?
 
Tuy linh đan lục văn không tồi nhưng muốn làm cho cường giả phá vỡ bốn sợi gông xiềng tăng lên một cảnh giới, căn bản không có khả năng.

Nhưng thanh cay này làm được! Cho nên lựa chọn thanh cay này thì có gì sai?
 
Mái tóc bạc của Giang Linh đang xõa ra, nàng không tin, nàng không muốn tin tưởng.
 
Bọn người Huyền Minh đại sư nhíu mày, cảm thấy Giang Linh có chút quá đáng.


Chuyện thắng bại là lẽ thường tình, vì sao điên cuồng như thế?
 
- Ta không tin! Đan dược của ta vì sao có thể thất bại? A a!
 
Đầu bếp bị la vào mặt kia không có biểu tình nào, Gianh Linh cảm giác bản thân đang bị trào phúng.

Nàng không thể nhịn được loại trào phóng này!
 
Bỗng nhiên, trong cột sáng bao phủ Bộ Phương truyền đến một trận xé gió.
 
Một luồng hào quang nhanh chóng nổ bắn đến.
 
Ầm!
 
Đôi mắt Giang Linh co rụt lại, giơ bàn tay lên, bắt được vật nổ bắn đến.
 
- Không chịu thua? Vậy ngươi nếm thử thanh cay này đi.
 
Ầm…
 
Một tiếng nổ vang, cột sáng tản đi, y bào quay cuồng, lông chim tước bay tán loạn, thân hình Bộ Phương hiện lên trong kim quang đầy trời.