Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 672: 672




 
Lôi đình này xuất hiện thật đột ngột, hoàn toàn khiến Minh Vương không thể đoán trước.

Lôi đình kia nhiễm một tầng quang hoa màu tím, đập xuống, nổ vang không thôi, cả không khí giống như bị đập sụp đổ, uy năng vô cùng.
 
Minh Vương căn bản không thể ngờ, trong quán ăn nho nhỏ sẽ xuất hiện lôi đình trình độ này.
 
Báo động nháy mắt dâng trào trong lòng, thân hình hắn xuất hiện phản ứng, một luồng năng lượng tối đen khởi dậy, muốn ngăn trở lôi đình kia.
 
Cẩu gia ngủ say dưới tàng cây Ngộ Đạo Thụ, mở lớn mắt chó, nhìn lối vào phòng bếp.
 
Trong mắt hắn có ngưng trọng và nghiền ngẫm.
 
Ngưng trọng là bởi vì lôi đình kia, lôi đình kia cho dù là hắn cũng cảm thấy tim đập nhanh vài phần.

Về phần nghiền ngẫm… đương nhiên là đối với Minh Vương.
 
Lão gia hỏa tìm đường chết này.
 
Phòng bếp của tiểu tử Bộ Phương cho dù hắn rất tò mò nhưng hắn đến bây giờ cũng không có tâm tư tra xét gì.

Bởi vì trong phòng bếp luôn tạo ra cảm giác nguy cơ phi thường đáng sợ.

Loại cảm giác nguy cơ này, cho dù là mấy lão gia hỏa Minh Khư cũng không thể tạo thành.
 
Lão gia hỏa Minh Vương này, vừa đến đã dám tra xét phòng bếp kia… không phải tìm đường chết thì là cái gì? Ngươi chỉ cần phụ trách ăn là được rồi, nhất định phải đi rình phòng bếp của người ta, có phải ăn no không việc gì làm rồi không?
 
Ầm ầm ầm!
 

Cả người Minh Vương nổi dậy lôi đình, với thể chất mạnh mẽ của hắn cũng không thể ngăn cản, tiếng nổ vang ầm ầm, cả người bay ra, dừng trên mặt đất.
 
Đầu của hắn dựng đứng, bốc lên khói nhẹ, trợn trắng mắt, miệng mở tròn vo, có khói xanh bốc lên.
 
Cả người hắn vô cùng chật vật, giống như bị gà không lông nướng khét.
 
Sau khi ho khan vài tiếng, Minh Vương hít một ngụm khí lạnh.
 
Hắn xoay người ngồi dậy, nhìn da thịt bong tróc trên người, nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt.
 
Lôi đình này khủng bố như vậy sao… có thể so với lôi đình hắn độ kiếp rồi.
 
Nếu người xông vào không thể Minh Vương hắn, nếu là người khác, có thể đã sớm bị lôi đình đánh thành tro bụi rồi.
 
Hắn thân là Minh Vương, tu vi mạnh mẽ, khinh thường cả Tiềm Long Đại Lục.
 
Vậy mà chịu thiệt không biết mấy lần trong quán ăn nho nhỏ này…
 
Quả thật… xấu hổ.
 
Da thịt tan nát trên người Minh Vương dần chữa trị, rất nhanh khôi phục lại.
 
Hắn lần nữa nhìn về phía phòng bếp, trong lòng còn sợ hãi.

Đó là trận pháp sao? Phòng bếp lại bố trí trận pháp? Còn là trận pháp trình độ này… người trẻ tuổi kia rốt cuộc là ai?
 
Trong lòng Minh Vương tràn ngập tò mò, vốn nghĩ rằng người trẻ tuổi chỉ là một đầu bếp nhỏ bình thường trên Tiềm Long Đại Lục.
 
Nhưng trận pháp này vừa xuất hiện, Minh Vương lập tức biết đầu bếp nhỏ này không đơn giản.
 
Khó trách con chó ghẻ này sẽ ngây ngốc trong quán ăn, quả nhiên có mờ ám! Nghĩ đến con chó ghẻ kia, Minh Vương nhất thời sửng sốt, quay đầu nhìn, nhất thời phát hiện vẻ mặt con chó ghẻ kia toàn là cười nhạo.

Cả gương mặt Minh Vương đỏ bừng, mẹ nó! Lại bị con chó ghẻ này chế giễu rồi! Xấu hổ vô cùng đè tóc mình xuống, lau vết đen trên mặt, Minh Vương há miệng, tươi cười với Tiểu Hắc, lộ ra răng nanh trắng sáng.
 
Răng nanh trắng sáng được gương mặt đen thui phụ trợ, càng thêm trắng sáng.
 
- Thiểu năng.
 
Cẩu gia nhìn bộ dáng buồn cười của Minh Vương, lật mình, ngáp một cái, nói thầm một câu, rồi tiếp tục nằm sấp xuống, ngủ thật say.

Cẩu gia không biết sau lưng Bộ Phương tồn tại cái gì, nhưng hắn biết, tồn tại kia… tuyệt đối không đơn giản.

Hơn nữa… tồn tại kia ghê gớm không có quan hệ gì với hắn? Hắn chỉ phụ trách ăn… Túy Bài Cốt.
 
Trong phòng bếp bay ra mùi hương càng lúc càng dồi dào, lại mang theo một luồng vận luật đặc thù, giống như có tiếng đọc kinh vang lên.
 
Vù vù…
 
Trên lầu hai, Tiểu Bát lắc mông, lặng lẽ chạy xuống.
 
Cẩu gia mở mắt, trong mắt lóe ra tinh quang.
 
- Tiểu tử Bộ Phương này, lại làm ra món ăn mới sao? Hương vị này… dường như rất không tệ.

 
Cẩu gia nói thầm trong lòng.
 
U Minh Thuyền lay động một trận, một đôi chân đẹp, thon dài, trắng nõn bước ra khỏi thuyền.

Tiểu U mở lớn mắt, ngồi trên U Minh Thuyền vung vẫy hai chân, ánh mắt nhìn về phía phòng bếp.
 
Không thể nghi ngờ, mùi hương đột nhiên tràn ra này khiến bọn họ đều không ngủ được.
 
……..
 
Trong phòng bếp.
 
Trên trán Bộ Phương phủ đầy mồ hôi.

Đây là lần đầu tiên hắn nấu nướng gian nan như vậy.
 
Tu La Thấp bay lên, nở rộ quang hoa cực hạn, hiển nhiên là Bộ Phương đã thúc giục đến cực hạn.
 
Lực tinh thần làm cho xung quanh dường như trở nên nhớp nháp, dòng chảy không khí cũng trở nên thong thả.
 
Mồ hồi rơi thành từng hạt châu từ trên trán Bộ Phương, đều thong thả rơi trên mặt đất.
 
Trong Huyền Vũ Oa, thiên địa huyền hỏa hừng hực bùng cháy.

Ánh lửa tận trời, nóng hừng hực, Thiên Sơn Linh Tuyền trong nồi không ngừng sôi trào, khiến hơi nước không ngừng dâng lên, giống như bộc phát thành một đám mây nấm, xông lên trần nhà.
 
Trong hơi nước mờ ảo, một tôn Phật Đà mỉm cười ngồi xếp bằng, trên mặt giống như nở rộ kim quang, thần tình hòa ái.
 
Bộ Phương thở ra một hơi thật sâu, ánh mắt lần nữa ngưng trệ, bắt đầu tiếp tục thúc giục lực tinh thần, khống chế dòng linh khí trong Phật Nhảy Tường.
 
Dù sao tu vi của hắn cũng hơi yếu, nếu hắn nấu Phật Nhảy Tường thiên phẩm, khó khăn quả thật hơi lớn.
 
Dường như phải thu hết toàn bộ lực tinh thần của hắn.
 
Sắc mặt Bộ Phương trắng bệch.


Bỗng nhiên, hắn vung tay ra khoảng không, nhất thời, một thanh cay đỏ tươi hiện lên trên tay hắn.

Nuốt cả thanh cay đỏ rực vào miệng, Bộ Phương bắt đầu nhai nuốt từng ngụm.
 
Phía trên chóp mũi chảy mồ hôi, nhưng sắc mặt cũng dần dễ coi hơn nhiều.

Cứ như vậy, Bộ Phương đắm chìm trong gian khổ nấu Phật Nhảy Tường.
 
Ngoài phòng bếp, trong không khí tràn ngập phật âm, ngưng trọng trên mặt Minh Vương cũng ngày càng ngưng trọng.
 
Người trẻ tuổi này đang nấu cái gì? Vì sao có động tĩnh lớn như vậy?
 
Tiểu U cũng hơi sững sờ, nhìn vào trong phòng bếp.
 
Cẩu gia lại không quá để ý, ngáp một cái, nằm dài trên mặt đất, hiển nhiên cũng đang chờ đợi món ăn của Bộ Phương.
 
Một đêm, mọi người giống như đều không ngủ.
 
Trong bầu trời đêm tối đen, có một mặt trời dần hiện lên.
 
Quang hoa tinh thần dần ảm đạm.
 
Quang hoa sáng chói phóng đến cuối trời, giống như một đoàn kiếm quang, trảm vỡ đêm tối tối đen, đập vỡ màn đêm nặng nề.
 
Trong quán ăn Vân Lam.