Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 699: 699




- Sợ cái gì...!Ta mở quán ăn của ta, kẻ nào dám đến gây chuyện, toàn bộ lột sạch ném ra ngoài.
Bộ Phương nhếch miệng, vẫn nằm trên ghế, thản nhiên nói.
Lời nói khí phách này khiến Dương Mỹ Cát nhất thời cũng không biết nên nói cái gì, nàng hé miệng, hồi lâu cũng không thể nói ra được một câu khuyên bảo, trong lòng lo lắng đổ mồ hôi.
- Ta mặc kệ ngươi! Nhưng trong thời gian này ta sẽ ở lại quán ăn Vân Lam...!Dù sao quán ăn này là của cha ta, ta không thể nhìn nó bị phá hủy.
Dương Mỹ Cát nắm chặt tay, hùng hồn nói.
- Được, phòng của ngươi vẫn còn giữ, ở trên lầu hai.
Bộ Phương nói.
Dương Mỹ Cát nhìn thái độ của Bộ Phương, dậm chân bước vào trong quán ăn.
Song, vừa vào quán, nhìn thấy Nam Cung Vô Khuyết đang ngồi cách đó không xa, vui vẻ ăn Phật Nhảy Tường, gương mặt vốn đang tức giận thoáng cái trở nên xấu hổ.
Nàng đỏ bừng cả khuôn mặt, xấu hổ nói:

- Nam Cung công tử...!Ngươi...!Làm sao ngươi cũng ở đây.
- Ôi, lão Dương! Đã lâu không gặp, đa tạ ngươi đã trả lại Thiên Địa Huyền Hỏa cho ta, ta còn chưa tìm được cơ hội cám ơn ngươi! Muốn ăn cái gì cứ gọi, ta mời khách, tự nhiên đi!
Nam Cung Vô Khuyết thấy Dương Mỹ Cát, cười nói.
- Không...!Không không cần, Thiên Địa Huyền Hỏa vốn thuộc về ngươi...!Trả lại ngươi cũng bình thường, ta...!Ta còn có việc...
Gương mặt Dương Mỹ Cát trở nên đỏ bừng, khuôn mặt e lệ, sau khi nói với Nam Cung Vô Khuyết mấy câu, che mặt, chạy đi.
Nam Cung Vô Khuyết ngậm một miếng thịt gà, vẻ mặt thất thần.
Minh Vương lại ngậm một thanh cay, nhìn bộ dạng Nam Cung Vô Khuyết cười ha hả, người khôn khéo như hắn, đã sớm nhìn thấu hết thảy.
Dương Mỹ Cát không nghĩ tới Nam Cung Vô Khuyết cũng ở trong tiểu điếm, nàng chạy thật nhanh lên lầu hai, dựa lưng vào vách tường, lấy tay ôm lấy ngực, cảm thụ được trái tim nhỏ bé đang đập rất nhanh, thở ra một hơi.
Nghĩ đến lúc trước Nam Cung Vô Khuyết mời nàng ăn cơm, gương mặt nàng lại càng đỏ bừng, trong lòng vui thích.
Len lén thò đầu từ sau vách tường, liếc nhìn Nam Cung Vô Khuyết đang ngồi trong quán ăn, khi người ở phía sau tựa hồ nghi ngờ nhìn về hướng của nàng, nhanh chóng lùi đầu lại.
Bẽn lẽn vỗ nhẹ vào má mình, mới trở lại lầu hai.
Bộ Phương rất cảm động vì Dương Mỹ Cát lại có thể trở về báo tin cho hắn, nhưng Bộ Phương thật sự không lo lắng về những gì Dương Mỹ Cát vừa nói.
Đúng như lời hắn nói, ai dám tới gây chuyện, sẽ để cho Tiểu U lột sạch những tên đó, sau đó để Tiểu Bạch ném bọn họ ra ngoài.
Bộ Phương chỉ muốn vui vẻ mở cửa tiệm buôn bán, mọi người tới dùng cơm đều vui vẻ, có qua có lại.
Nếu như tới gây chuyện...!Bộ Phương chắc chắn sẽ không khách khí.
Người mở cửa tiệm buôn bán, ghét nhất là có người tới gây chuyện.
Thời tiết mấy ngày qua của Thiên Lam Thành cũng không phải tốt lắm, trên bầu trời không ngừng có đám mây u ám, có mưa quay cuồng bên trong, liên tục trút xuống.
Trên đường phố Thiên Lam Thành, rất đông người dân cầm ô, nước mưa tạt vào ô bắn ra.

Trên mặt đất nước mưa bắt đầu tràn ngập, chân đạp lên trên khiến nước bay tung tóe.
Bộ Phương nằm trên ghế, một làn hơi nước thoáng qua, mang theo chút mát mẻ, còn mang theo mùi hương đất, khiến cho hắn càng ngủ ngon hơn.
Bỗng nhiên, có tiếng bước chân dẫm lên nước mưa vang dội.
Bộ Phương khẽ nhướng mi, mở to hai mắt phóng ra xa, nhìn thấy từ nơi xa có rất nhiều người ào ào kéo đến, chỉ chốc lát sau đã vây kín trước cửa quán ăn.
Trong quán ăn, mọi người cũng bị trận thế này hấp dẫn, rối rít đi tới cửa, bọn họ vừa ăn thức ăn, vừa trừng mắt, nhìn đám người vừa kéo đến.
Người đến rất nhiều, Nam Cung Vô Khuyết cũng không đếm hết.
Trong những người này, có Luyện Đan Sư, cũng có dân bản địa Thiên Lam Thành, bọn họ đều cầm ô, che nước mưa, trong ánh mắt cũng mang theo vẻ dữ tợn, nhìn Bộ Phương.
Trưởng nhóm là một người mà mọi người đều khá quen thuộc.
Hùng Thực mỉm cười, dẫn theo mọi người nhìn chằm chằm vào quán ăn, trên mặt hiện đầy vẻ oán hận.
Hùng Thực là Luyện Đan Sư Thiên Diệu Thành, nhưng hắn còn chưa kịp trở về Thiên Diệu Thành, cả Thiên Diệu Thành hiên giờ đã bị Tu La đại quân công phá, Hùng Thực hắn đã không còn nhà để về, lúc này, lời nói của Tu La Hoàng khiến cho hắn tìm được mục tiêu phát tiết.
Thì ra tất cả mọi chuyện đều là lỗi của hắc mã đầu bếp kia!
Lỗi của tên đầu bếp đã đánh bại hắn!
Thù mới hận cũ cùng tính một lượt, cộng thêm giờ phút này trong Thiên Lam Thành vừa vặn có rất nhiều người đang trong tình trạng oán hận, cho nên Hùng Thực mới tổ chức mọi người cùng nhau đến đây.

Mục tiêu chính là bắt được Bộ Phương, đưa cho Tu La Hoàng, xoa dịu tức giận của Tu La Hoàng, để Tu La đại quân lui quân!
Dưới sự tức giận của đám người, bầu không khí cũng trở nên ngưng trệ.
Bộ Phương nằm trên ghế chậm rãi mở mắt, hắn bình thản liếc nhìn mọi người, chậm rãi đứng lên, vươn vai, nhàn nhạt nhìn mọi người.
- Nếu là ăn cơm, hoan nghênh, nếu đến gây chuyện...!Vậy thì lột sạch ném ra ngoài.
- Một người tới thì lột một người, một đám tới thì...!lột một đám.
Ông...
Trong phòng bếp, tròng mắt màu tím của Tiểu Bạch lại lóe lên, lộ ra nửa cái đầu, trong con ngươi màu tím tinh mang bắn ra xung quanh!