Mỹ Thực Gia Tại Tu Tiên Giới

Chương 22: Đêm Hôm Khuya Khoắc Lại Có Thư Sinh Ghé Thăm.



Giữa đêm khuya Ngô Đồng ngồi trên ghế dựa nhìn ngắm bầu trời đầy sao, nhìn ngắm trời đêm tối mịt không có chút nào ánh sáng.

Bên cạnh là cái bếp lò đang đun bình nước nóng đã sôi lên sùng sục, nước trà liên tục được hắn châm vào bên trong ấm trà, uống hết từ ấm trà này cho đến ấm trà khác.

Mùi hương từ Thịt Trâu Gác Bếp tỏa ra khiến cho Ngô Đồng đói bụng lúc nửa đêm, khiến cho Ngô Đồng không có cách nào chịu nổi, hắn bật người đứng dậy.

"Nấu một chút cơm trắng, làm một chút thịt xiên nướng, nhấm nháp đợi Thịt Trâu chín thôi!" Ngô Đồng bước vào bên trong cửa tiệm, lục lọi một hồi đem ra một nồi cơm nhỏ, ngay lập tức đem lên bếp lửa lớn nấu cơm thay cho bình nước nóng.

Những miếng thịt bèo nhèo mà Ngô Đồng cắt ra lúc chiều vẫn còn dư lại, hắn định để cho Tiểu Hắc nhưng giờ phút này những thứ này lại phù hợp để làm thịt xiên nướng.

Gia vị ướp thịt trâu vẫn còn lại không ít, đủ để làm vài trăm xiên thịt nướng, đêm nay vừa ăn thịt xiên nướng vừa ngắm bầu trời đêm u tối của Thanh Giang Hà cũng xem như là thoải mái.

Xiên nướng rất nhanh được ướp đều, Ngô Đồng cũng không đợi cho nó thấm gia vị mà ngay lập tức đem đống thịt xiên nướng này lên bếp than nướng ngay lập tức.

Chưa gì mùi hương từ thịt xiên nướng tỏa ra đã khiến cho trái tim của Ngô Đồng mê mẩn, khiến cho hắn nhớ lại bản thân ở kiếp trước hay uống bia lạnh cùng với thịt xiên nướng ở ngoài đường, gợi lại cho hắn những ký ức tốt đẹp của kiếp trước.

Chỉ đáng tiếc kiếp này hắn đã là người của thế giới này, không thể quay lại thế giới của kiếp trước, chỉ có thể tận hưởng thịt xiên nướng cùng cơm trắng, một chút trà nóng thôi cũng đủ cho hắn ấm lòng giữa đêm khuya rồi.



Thịt nướng thơm nức mũi, cơm trắng tỏa ra hương thơm ngọt ngào, mùi hương không ngừng hòa quyện vào nhau, khiến cho Ngô Đồng cảm thấy đói càng thêm đói.

Trong lúc Ngô Đồng đang nướng thịt chuẩn bị dùng bữa giữa đêm thanh vắng thì lúc này tại trên bờ của Thanh Giang Hà lại có một thư sinh đang bật đèn dầu đọc sách trong đêm đen.

Thư sinh khuôn mặt nho nhã, khí độ phi phàm, sau lưng mang theo một cái tay nãi, bên hông mang theo một thanh kiếm, bên kia thì lại một hồ lô rượu, tựa như vừa đang thưởng trăng vừa đọc sách.

Chỉ tiếc đêm nay không có trăng, chỉ có vài ngôi sao trên bầu trời chiếu sáng xuống mặt nước của Thanh Giang Hà, mặt nước thì tĩnh lặng có chút âm u, nhưng thư sinh vẫn im lặng đọc sách, tựa như sự tĩnh lặng, sự u ám của mặt nước không làm cho hắn sợ hãi.

"Đêm nay thích hợp đọc sách uống rượu, chỉ đáng tiếc không có trăng sáng!" Lý Xuân Thu nhìn bầu trời thở dài một hơi nói.

Hắn là người tu đạo cũng là người đọc sách, hắn thích nhất vừa đọc sách vừa uống rượu, thích nhất thơ ca thi từ, thích nhất thưởng thức đồ ăn cùng rượu ngon, đôi khi nhìn ngắm phong cảnh cũng làm cho hắn đột phá tu vi, uống một vò rượu cũng khiến hắn ngộ đạo.

Hắn bước lên con đường tu hành đến nay đã được ba trăm năm, tu vi đã bước vào Đại La Kim Tiên Cảnh, nhưng hắn lại mãi không thi đậu tú tài suốt ba trăm năm.

Năm đó hắn tu luyện cũng chỉ là ngoài ý muốn, ở cái thời đại này người nào mà không muốn đổ tú tài, không muốn làm rạng danh tổ tiên bằng cách vào triều đình làm quan.



Ấy thế mà hắn tu đạo, tu một mạch đến tận Đại La Kim Tiên trở thành Tiên Nhân trong truyền thuyết lúc nào không hay, nhưng cái mục đích chân chính của hắn là thi đỗ tú tài vào triều làm quan lại thất bại liên tục, thật khiến cho hắn cảm thấy bản thân thất bại khi là một văn nhân, một người đọc sách.

"Tiên Nhân có gì tốt, sống tận mấy trăm năm, người thân đều đã không còn, chỉ còn lại mình ta lẻ loi trên thế gian này, cô độc một mình du sơn ngoạn thủy!" Lý Xuân Thu thở dài một hơi, uống một ngụm rượu trắng, ngay lập tức khiến hắn cảm thấy sảng khoái vô cùng.

Bỗng nhiên lúc này một mùi hương từ xa truyền đến, hương thơm ngào ngạt của gia vị, hương thơm ngào ngạt của cơm trắng khiến cho Lý Xuân Thu giật mình.

"Đêm khuya còn có người nướng thịt nấu cơm ở giữa hoang dã?" Lý Xuân Thu ánh mắt nhìn về phía cánh rừng, nhưng lại không nhìn thấy khói bốc lên, hắn lại nhìn ra bên ngoài Thanh Giang Hà lại không thấy gì.

Hắn lúc này đứng dậy, bắt đầu dùng cảm giác của mình để cảm nhận mùi hương từ đâu bay đến, mùi hương này vậy mà từ Thanh Giang Hà bay đến, một mùi hương vừa thơm vừa ngọt lại có chút cay nồng, khiến cho hắn giữa đêm cảm thấy đói bụng.

"Đói... thật đói... đây là đang mời mình đến thưởng thức sao? Nếu đã có duyên, thì đi gặp một lần vậy!" Lý Xuân Thu dọn dẹp hành lý của mình bỏ vào tay nải, sau đó đạp bước chân lên mặt nước, bước về phía Thanh Giang Lạc mà đi.

Lý Xuân Thu cứ tưởng gần, nhưng không từ trên mặt đất đi cho đến bây giờ đã tận một giờ mà vẫn không nhìn thấy người nào đang nướng thịt trên Thanh Giang Hà, chẳng lẽ hắn ảo giác.

"Không... chắc chắn là có người đang nướng thịt, tiếp tục đi!" Lý Xuân Thu tiếp tục đi, cuối cùng nửa giờ sau, hắn cũng nhìn thấy một cái Tửu Điếm mở cửa lúc nữa đêm, khói đang bay nghi ngút lên bầu trời, một thanh niên tuổi không quá lớn đang cặm cụi vùi mình vào bếp lò nướng thịt.



Lý Xuân Thu không chờ đợi được nữa, ngay lập đi tới, hắn bụng lúc này quá đói rồi, đã lâu lắm rồi hắn không cảm nhận được bản thân đói cồn cào như vậy, từ khi thành Tiên đến nay hắn chưa từng cảm thấy đói bụng như hôm nay.

Ngô Đồng ngồi bên trong bếp lò nướng được vài chục xiên thịt, nhưng cơm trắng chưa chín, hắn vẫn tiếp tục ngồi nướng thịt, đợi cơm chín hắn sẽ ăn luôn một lần, vẫn không biết có khách ghé thăm.

"Tại hạ giữa đêm đi ngang qua Thanh Giang Hà nghe được hương thơm ông chủ đang nướng thịt, không biết đêm hôm ông chủ còn có bán thức ăn hay không?" Lý Xuân Thu bước lên Thanh Giang Lạc hắn không đợi thêm một phút giây nào, hắn quá đói rồi, cho nên ngay lập tức mở miệng nhìn Ngô Đồng đang cặm cụi nướng thịt ở dưới bếp lò hỏi.

"Không bán, đêm hôm ai rảnh mà mở cửa đón khách!" Ngô Đồng theo quán tính mà trả lời, cũng không thật sự để ý có người lên tiếng.

"Thật sự không bán?" Lý Xuân Thu có chút thất vọng, hắn đã lặn lội đường xá xa xôi đi đến đây vậy mà người ta không bán thịt đang nướng.

"Hả? Có người đến thật à?" Ngô Đồng lúc này mới bừng tỉnh ngước đầu nhìn lên, nhìn thấy một thư sinh mặc áo trắng đang nhìn hắn chằm chằm.

"Ông chủ thật sự không bán thức ăn vào giờ này sao? Không biết bao giờ mở cửa, ta sáng sớm ngày mai lại đến!" Lý Xuân Thu lúc này lại mở miệng nói.

"Thôi! Khách đã đến, không tiếp không được, xem như chúng ta có duyên cùng nhau dùng bữa vậy!" Ngô Đồng đứng dậy, đi vào bên trong cửa tiệm lấy ra một cái ghế nhỏ, sau đó mời Lý Xuân Thu ngồi xuống sau đó lại nói: "Khách quan đợi một chút... cơm vẫn còn chưa chín, thịt vẫn còn chưa nướng xong!"

"Không sao! Không sao... ông chủ cứ làm việc của mình, bao giờ cơm chín ta dùng bữa cũng không muộn!" Lý Xuân Thu vô cùng hương phấn ngồi xuống, đợi cho nồi cơm trắng trên bếp lò chín tới.

Hắn nhìn những miếng thịt trâu đang được gác trên những cái giá đỡ, được khói hun khô, không biết ông chủ đang làm món gì, nhưng hắn cũng không có làm phiền ông chủ đang bận rộn nướng thịt, đêm khuya đã làm phiền người khác thì cũng không nên hỏi nhiều.