Một kiếm kinh thiên động địa của Ngô Đồng chém ra, khiến cho Ngũ Phương Giới hỗn loạn một phen, cũng may có các vị đại thần xuất hiện, đem kiếm ý của Ngô Đồng phong ấn lại, chứ nếu không Ngũ Phương Giới sẽ vỡ nát.
Minh Giới, Tiên Giới, Yêu Giới, Thánh Giới đều chấn động dữ dội, chỉ có Nhân Giới là bình tĩnh đến đáng sợ, nơi có nắng thì vẫn nắng, nơi có mưa thì vẫn mưa, tựa như không có chuyện gì xảy ra, thậm chí là Nhân Tộc còn cảm nhận được có thứ gì đó đang bảo vệ bọn họ.
Kiếm Chi Đại Đạo vượt qua sự tưởng tượng của Ngô Đồng, mà hắn là người thi triển ra một kiếm kia lại không hay biết gì, giờ phút này vẫn đang ở trong nhà bếp, nấu một nồi cháo lớn để bản thân ăn sáng.
Hắn dùng thịt của Hỏa Lân Trư băm nhuyễn, đem thịt bằm xào qua một chút, sau đó đem gạo nấu thành cháo trắng, thêm chút hành lá, một chút tiêu đen, thế là một nồi cháo thịt bằm bình thường xuất hiện.
Ngô Đồng không ăn nổi cơm, bây giờ chỉ có thể ăn cháo trắng để cho nhẹ bụng, ba ngày liên tục ăn bắp nướng cùng bắp luộc, khiến cho bụng dạ của hắn khó chịu vô cùng.
"Cháo trắng thơm ngon thế này mà Tiểu Hắc cùng Đại Vũ không thể ăn!" Ngô Đồng đem nồi cháo trắng ra bên ngoài cửa tiệm, ngồi trước cửa tiệm nhìn ngắm mặt nước, nhìn ngắm bầu trời của Thanh Giang Hà buổi sáng.
Ngô Đồng nấu một bình trà nóng, trà này chính là trà mà Ngô Đồng Thụ tặng cho hắn, hắn lấy lá trà nấu thành bình trà nóng này, tuy rằng không phải dùng lá của Ngô Đồng Thụ nấu lên, nhưng hương vị cũng không kém bao nhiêu, là một loại trà ngon.
"Cháo trắng cùng với Sinh Vân Trà quả là tuyệt phối!" Ngô Đồng nhìn ấm trà còn nóng, mỉm cười ngồi xuống dùng bữa sáng.
Ngô Đồng Sinh Vân Trà chính là lá trà, còn Sinh Vân Trà chính là tên mà Ngô Đồng đặt cho nó, dù sao khi đã nấu thành nước trà, thì cái tên gọi trước kia cũng không còn có ý nghĩa nữa.
Trong lúc Ngô Đồng đang dùng bữa sáng ở bên ngoài cửa tiệm, thì lúc này ở trong nhà bếp, Yêu Khí cuồn cuộn nổi lên, Tiểu Hắc cơ thể đang không ngừng phát sáng, huyết mạch của nó không ngừng tăng lên, chuẩn bị từ một con Chó Cỏ bình thường, hóa thành Đại Yêu.
Yêu khí của Tiểu Hắc không ngừng bành trướng, huyết mạch của nó dung hòa với Âm Dương Chi Lực, năng lượng từ đầu của Âm Dương Long Ngư quá mạnh, khiến cho Tiểu Hắc gần như bị nhiễm phải một tia huyết mạch của Long Tộc.
Huyết khí sôi sùng sục, bộ lông của Tiểu Hắc trước đây đã đen nay càng đen hơn, bốn chân của nó xuất hiện bốn cái đốm trắng nhỏ, cả người không ngừng tỏa ra mùi hôi tanh, Long Khí cũng không ngừng tỏa ra, đang từ từ dung nhập vào thân thể của Tiểu Hắc.
"Tiểu Hắc đây là chuẩn bị hóa thành Đại Yêu sao?" Ngô Đồng quay đầu nhìn vào bên trong nhà bếp, Yêu Khí cuồn cuộn, Long Khí không ngừng nổi lên, khiến cho sắc mặt của Tiểu Hắc đau đớn không thôi.
"Con chó nhỏ đó của ông chủ là đang phản tổ huyết mạch, có thể trở thành Đại Thiên Cẩu không chừng!" Diêm Vương xuất hiện trước mặt Ngô Đồng, ánh mắt sâu thăm thẳm thâm thúy nhìn hắn nói.
"Ồ! Diêm Vương đại nhân có chuyện gì sao? Hôm nay lại đến?" Ngô Đồng nghe thấy âm thanh của Diêm Vương, hắn quay đầu lại, đã thấy Diêm Vương đứng trước mặt của hắn.
"Ông chủ, một kiếm vừa rồi là ông chủ đánh ra sao?" Diêm Vương nhìn thanh kiếm mà Ngô Đồng vắt ở bên hông, cảm nhận được thanh kiếm này không bình thường, trước đây hắn chưa từng nhìn thấy ông chủ lấy ra thanh kiếm này.
"À chuyện hồi sáng sao? Ta buồn chán cho nên thử kiếm một chút, cảm thấy không tệ!" Ngô Đồng mở miệng đáp lời.
"Chỉ đơn giản là thử kiếm thôi sao?" Diêm Vương lại tò mò hỏi.
"Đúng vậy! Chỉ là thử kiếm!" Ngô Đồng trả lời.
Đúng lúc này từ bên trong nhà bếp, Tỏi Ngũ Hành lơ lửng xuất hiện, nó bay thẳng ra bên ngoài, trốn sau lưng Ngô Đồng, sợ hãi nói.
"Ở bên trong có con chó... con chó mạnh quá!" Tỏi Ngũ Hành run sợ nhìn Ngô Đồng.
"Yên tâm, sau này nó sẽ là bằng hữu của ngươi!" Ngô Đồng cười cười nhìn Tỏi Ngũ Hành trốn ở trước mặt của hắn, khác biệt hoàn toàn với Tỏi Ngũ Hành khi ở Thực Thảo Giới.
Diêm Vương nhìn thấy sự xuất hiện của Tỏi Ngũ Hành hắn vô cùng kinh ngạc, hắn chưa từng nhìn thấy sinh vật như thế này bao giờ, một củ tỏi lại có thể nói chuyện, có thể có suy nghĩ.
"Ngươi nhìn cái gì mà nhìn!" Tỏi Ngũ Hành chỉ sợ mỗi Ngô Đồng cùng Thực Kiếm Thảo, nó ở trước mặt Diêm Vương hung hăng quát.
"Haha! Củ Tỏi này thật to gan, ngay cả ta cũng dám mắng, đúng là sủng vật của ông chủ có khác!" Diêm Vương cười lớn, hắn không ngờ rằng củ Tỏi này lại to gan như vậy.
"Đúng là nó rất to gan, ngay cả ta mà nó còn dám đánh cơ mà!" Ngô Đồng cười cười lắc đầu, lâu lâu lại liếc mắt vào bên trong nhà bếp, nhìn xem Tiểu Hắc đang không ngừng đột phá huyết mạch để trở thành Đại Yêu.
Diêm Vương có chút giật mình, nhưng cũng chỉ cười cười lắc đầu một cái, sau đó đứng dậy chuẩn bị rời đi, trở lại Minh Giới, nếu đã không có chuyện lớn xảy ra, hắn cũng không nên ở lại.
"Diêm Vương đại nhân... đã đến thì cùng ta ăn bữa sáng đi!" Ngô Đồng mở miệng mời Diêm Vương ở lại.
"Xin lỗi ông chủ, Minh Giới còn có chuyện phải xử lý, lần sau ta sẽ đến dùng bữa!" Diêm Vương ngay lập tức rời đi, giờ phút này hắn còn phải xử lý Vong Xuyên Hà, nơi mà Kiếm Ý mãnh liệt không ngừng tràn ra Minh Giới của hắn.
Diêm Vương rời đi, Ngô Đồng lại tự mình dùng bữa sáng, tuy rằng không có người cùng hắn dùng bữa, nhưng giờ phút này hắn lại cảm thấy cực kỳ thoải mái.
Trước đây chỉ có hắn cùng với Tiểu Hắc ở Thanh Giang Lạc nay đã có thêm Đại Vũ, Lạc Thảo Kiếm, Tỏi Ngũ Hành, hắn cảm thấy không còn cô đơn như trước kia nữa.
Ngô Đồng tự mình thưởng thức bữa sáng, thưởng thức trà ngon do chính mình nấu lên, tự do tự tại nhìn ngắm phong cảnh hữu tình của Thanh Giang Hà khiến cho trong lòng hắn lắng động, thoải mái vô cùng.
Ngô Đồng ngắm cảnh một đoạn thời gian ngắn, trời cũng không còn sớm nữa, hắn đem nồi cháo trắng vào bên trong nhà bếp, bỏ lên bếp lửa hâm nóng lại, sau đó đứng ở bên cạnh nhìn Tiểu Hắc.
Yêu Khí cùng Long Khí lúc này đã dung nhập vào thân xác của Tiểu Hắc, khiến cho ngoại hình của nó trở nên to lớn, màu lông đen nhánh càng trở nên sáng bóng, khắp cơ thể xuất hiện những đồ văn gì đó mà Ngô Đồng không hiểu được.
Yêu Khí ngút trời từ trên cơ thể của Tiểu Hắc không ngừng bành trướng, khiến cho linh trí của Tiểu Hắc khai mở, linh thức mở ra hoàn thành thức tỉnh huyết mạch, trở thành Đại Yêu Chi Vương.
Tiểu Hắc mở ra đôi mắt, thân hình to lớn của nó ngay lập tức thu nhỏ lại như trước kia, ánh mắt thâm thúy nhìn Ngô Đồng, cái lưỡi lại lè ra, vẻ mặt si ngốc nhìn hắn, tựa như là một con chó nhỏ chưa khai linh.
"Tiểu Hắc mày đã là Đại Yêu, đừng có làm bộ mặt đó nữa!" Ngô Đồng nhìn Tiểu Hắc giả trang, cười cười lắc đầu.
"Chủ nhân... chán ghét... Tiểu Hắc sao?" Tiểu Hắc khuôn mặt ủ rũ, bước chân bước lại gần cái chân của Ngô Đồng, cái đầu cọ cọ vào chân của hắn làm nũng.
"Không có... ta làm sao có thể chán ghét bằng hữu như ngươi chứ!" Ngô Đồng ôm Tiểu Hắc vào lòng, tựa như trước kia khi nó mới đến Thanh Giang Lạc của hắn vậy.
"Chủ nhân... ta đột phá huyết mạch trở thành Âm Dương Thiên Cẩu! Có phải rất uy phong hay không?" Tiểu Hắc lè ra cái lưỡi, miệng thì không ngừng mở miệng nhìn Ngô Đồng nói, muốn cho Ngô Đồng biết nó lúc này rất lợi hại.