Ngày hôm sau tại Thanh Giang Lạc, Ngô Đồng sáng sớm tỉnh lại, nhìn thấy bầu trời của Thanh Giang Hà đã không còn mây, nắng gắt chiếu rọi xuống khuôn mặt của hắn.
"Thời tiết đúng là bất thường!" Ngô Đồng ngã lưng xuống cái ghế dựa, tận hưởng một hớp trà nóng buổi sáng sớm.
"Tên lười nhác nhà ngươi... tại sao không thấy người làm việc gì vậy hả?" Tỏi Ngũ Hành đến nay đã đi theo Ngô Đồng được một tháng, thực lực thì tăng lên cực kỳ mạnh mẽ, còn cái tên này thì dậm chân một chỗ, không ăn uống thì cũng nghĩ ngơi, nhàn nhã vô cùng.
"Tỏi Ngũ Hành ngươi thật siêng năng... mới đó là đã lĩnh ngộ được Hỏa Chi Pháp Tắc!" Ngô Đồng cười cười nhìn Tỏi Ngũ Hành nói, nếu Tiểu Hắc không nói cho hắn biết chuyện này, thì hắn cũng không rõ giờ phút này Tỏi Ngũ Hành mạnh đến mức nào.
"Hừ! Chỉ có ngươi làm biến... tên kia... con chó... đều tập trung tu luyện... chỉ có ngươi là rảnh rỗi!" Tỏi Ngũ Hành khuôn mặt không vui chút nào, tên này thật khiến cho người ta sốt ruột.
"Không vội... không vội!" Ngô Đồng cười cười lắc đầu.
"Tỏi Ngũ Hành ngươi nói nhiều quá... chúng ta tiếp tục luyện tập!" Tiểu Hắc nói hết câu, ngay lập tức cùng Tỏi Ngũ Hành bay thẳng ra bên ngoài bắt đầu chiến đấu.
Tiểu Hắc cùng Tỏi Ngũ Hành trước đây chưa từng có khả năng chiến đấu, cho nên bọn chúng tự mình đánh nhau, tự mình gia tăng khả năng thực chiến.
Nhìn Tỏi Ngũ Hành cùng Tiểu Hắc chơi đùa thì lúc này Lạc Thảo Kiếm cũng ngay lập tức hóa thành hình người lao ra cùng bọn Tiểu Hắc chơi đùa một trận.
Kết quả thì ai cũng biết rồi đó, Tiểu Hắc cùng Tỏi Ngũ Hành bị hành cho trầy da tróc vẩy, chuyện này thường xuyên xảy ra ở Thanh Giang Hà suốt một tháng nay, cũng không có chuyện gì lạ.
"Sư phụ... cơm cùng thức ăn ta đã nấu xong rồi!" Nhạc Thiên Vũ bước ra ngoài mời Ngô Đồng ăn cơm.
Nhạc Thiên Vũ dạo gần đây vừa tu luyện, vừa học nấu ăn khiến cho tốc độ tu luyện của hắn tăng lên, trù nghệ cũng tăng lên cũng không tệ, những bữa cơm thường ngày giờ đây đã giao cho Nhạc Thiên Vũ nấu nướng.
"Tỏi Ngũ Hành, Tiểu Hắc, Lạc Thảo về ăn cơm thôi!" Ngô Đồng nói hết câu cùng với Nhạc Thiên Vũ bước vào bên trong dùng bữa.
Cơm nước cứ như thế xong xuôi, bữa sáng cứ như vậy mà kết thúc, Nhạc Thiên Vũ vẫn ở bên trong cửa tiệm mà tu luyện, cũng không có đi ra ngoài quá nhiều.
Tỏi Ngũ Hành, Tiểu Hắc thì nằm ở dưới chân hắn mà ngủ, hấp thụ ánh nắng mặt trời của Nhân Giới, thói quen của ba người cứ như vậy mà được hình thành hơn một tháng.
Giờ cơm trưa đến bữa cơm không quá thịnh soạn, nhưng cũng đủ cho bốn người ăn một cách thoải mái, ăn xong lại tiếp tục phơi nắng, ngắm nhìn mặt nước tĩnh lặng của buổi trưa hè nóng bức của Thanh Giang Hà.
Trong thời gian đó cũng có không ít người lái đò ghé qua dùng bữa, nhưng cũng chỉ là khách nhân bình thường, cho nên Nhạc Thiên Vũ đón tiếp bọn họ,
Thanh Giang Lạc của hắn giờ đây người bình thường đã có thể nhìn thấy, hoặc có lẽ là do mùa hè của Thanh Giang Hà quá mát mẻ, người người đi dạo trên sông trở nên đông hơn so với mấy năm trước rất nhiều.
Cảnh sắc của Thanh Giang Hà cũng trở nên đẹp hơn, nhất là buổi trưa chiều, lá phong không ngừng bay phấp phới trên mặt nước, lá trúc la đà thổi ngang qua, khiến cho không ít thi hào, lái thuyền đến đây ngâm thơ.
"Sư phụ dạo gần đây thật nhiều người lái đò đến ăn cơm!" Nhạc Thiên Vũ từ bên trong bước ra ngoài nhìn sư phụ hỏi.
"Ừm! Thời tiết của Thanh Giang Hà năm nay mát mẻ hơn so với mọi năm, nhưng ngược lại với Thanh Giang Hà thì ở ngoài kia thời tiết lại rất nóng... cho nên nhiều người đến Thanh Giang Hà du ngoạn, những người lái đò này có thể kiếm thêm một chút thu nhập, đưa những người kia đi nghỉ mát mà thôi!" Ngô Đồng giải thích, hắn biết chuyện này là do thời gian dạo gần đây không nhìn thấy động vật xuất hiện ở trên bờ Thanh Giang Hà nhiều như trước nữa, mà thay vào đó chúng nó toàn bơi xuống Thanh Giang Hà.
"Sư phụ... ngài không cảm thấy buồn chán sao?" Nhạc Thiên Vũ lại hỏi.
"Không có... tận hưởng cuộc sống như thế này mới thoải mái!" Ngô Đồng lại nói.
Nhạc Thiên Vũ không hỏi thêm gì nữa, hắn cũng không hiểu rõ tính cách của sư phụ, còn hắn bây giờ thì nên tập trung tu luyện thì tốt hơn.
Một lát sau, lúc này ở trước mặt Thanh Giang Lạc xuất hiện một chiếc thuyền không lớn cũng không quá nhỏ, có tầm ba bốn nam thanh nữ tú xuất hiện.
"Ông chủ... tiệm cơm còn mở cửa hay không?" Nam thanh niên nhìn thấy Ngô Đồng đang nằm trên ghế tận hưởng sự thanh mát của Thanh Giang Hà mà hỏi.
Ngô Đồng lúc này tỉnh lại, ánh mắt nhìn lên thanh niên trước mặt, người này không phải là phàm nhân mà là một vị tu tiên giả.
"Có mở cửa... mời bốn vị vào bên trong!" Ngô Đồng đứng dậy, bước vào bên trong cửa hàng.
Bốn người cũng là như thế bước vào bên trong cửa hàng của Ngô Đồng, chỉ là cửa hàng của hắn có chút đơn sơ vô cùng, một cái bàn cùng bốn cái ghế để ngồi, còn lại không có thứ gì.
"Sư huynh... nơi này có chút rách nát... chúng ta đi chỗ khác được không!" Nữ nhân bên cạnh lên tiếng nhìn sang sư huynh của mình nói.
"Thanh Giang Hà rộng lớn như vậy... đã không có nơi dùng cơm... nơi này tuy rằng nhỏ, nhưng cũng xem như là không tệ rồi!" Thanh niên an ủi sư muội của hắn.
Ngô Đồng nhìn thấy hai nam hai nữ, hai tên nam nhân tu vi không tệ đều là Luyện Tinh Cảnh, nữ nhân kia chỉ mới nhập môn còn chưa có tu vi quá cao, chỉ là nữ nhân tóc tím kia thì lại làm cho hắn có chút kinh ngạc, nữ nhân này vậy mà là tu sĩ Luyện Tinh Hóa Khí Cảnh.
"Không biết các vị muốn dùng cái gì?" Ngô Đồng hôm nay muốn đích thân xuống bếp.
"Đem hết những thứ ngon nhất của cửa tiệm ngươi ra cho ta đi!" Nam nhân không nhìn ra được tu vi của Ngô Đồng, cho nên tưởng hắn là phàm nhân, có chút khinh thường gọi hết những món ngon của Thanh Giang Lạc.
"Thức ăn của cửa tiệm nhỏ của ta... các vị muốn ăn món ngon nhất... các vị sợ là trả không nổi!" Ngô Đồng mở miệng nói ra.
"Ông chủ... cơm trắng cùng ba món mặn là được... à thêm một vò rượu là được rồi!" Nữ nhân tóc tím ngay lập tức mở miệng gọi món, bỏ qua lời càm ràm của hai thanh niên kia.
"Sư tỷ... tại sao?" Thanh niên hiếu kỳ nhìn sư tỷ.
"Người này không phải phàm nhân... đệ đừng hành động lỗ mãng!" Nữ nhân tóc tím giải thích.
Ngô Đồng cũng không có hỏi thêm cái gì nữa, ba món mặn vậy thì hôm nay hắn sẽ nấu ba món mặn cùng một món chay, xem như tặng bốn người này một món.
"Sư phụ để ta nấu là được rồi!" Nhạc Thiên Vũ từ bên cạnh bước tới, muốn nấu nướng, những người này tu vi quá thấp, còn kém hơn cả hắn, làm sao có thể ăn đồ sư phụ nấu được chứ.
"Được rồi, tự mình đi tu luyện đi, ta hôm nay muốn vào bếp!" Ngô Đồng đuổi Nhạc Thiên Vũ ra ngoài, sau đó bắt đầu vo gạo nấu cơm, chuẩn bị nguyên liệu làm ba món mặn.
Hôm nay hắn sẽ nấu Thịt Kho Nấm, Ớt Tam Muội Xào Thịt, Cá Mè Sốt Cà, Ớt Xào, thời tiết của Thanh Giang Hà thanh mát, vậy hắn sẽ nấu bốn món cay nồng chiêu đãi bốn vị khách này, hắn cũng muốn xem thử những món mới này của hắn nấu có thật sự ngon hay không.
Ngô Đồng có rất nhiều công thức nấu ăn, nhưng hắn từ trước giờ chưa từng nấu, vì nấu cũng không có khách đến ăn, cho nên hắn cũng lười nấu, hôm nay đến một lần bốn vị khách, bọn họ xem như là người có duyên với hắn, cho nên món mới hôm nay hắn sẽ nấu mời bọn họ.