Mỹ Thực Giang Hồ

Chương 12: Thịt nướng Bắc Kinh truyền thống



"Mì căn hầm củ niễng, cà tím om thịt kiểu Trung, canh tề thái đậu hũ, nấu ba món này đi."

Đùa à? Nhà Vương Giai Kỳ vừa đúng lúc có nguyên liệu làm những món ăn này. Đêm hôm khuya khoắt lại còn muốn ăn uống thịnh soạn như thế?

Vương Giai Kỳ thầm phàn nàn. Nhưng suy cho cùng, người cũng là cô đưa về. Dù sao cũng phải kính già yêu trẻ, Vương Giai Kỳ thuận theo yêu cầu của ông Cổ đi nấu ăn.

Ông Cổ ngồi bên này cảm thấy hối hận. Bình thường ở nhà quen dạy học trò, nhất thời gọi món. Nhưng đã trót nói rồi cũng không thể rút lại, ông Cổ quyết định hướng dẫn Vương Giai Kỳ một chút. Nếu Vương Giai Kỳ được ông hướng dẫn, kỹ năng nấu nướng cũng có thể được tăng lên một chút. Vì vậy nó không gây phiền hà cho người khác.

Vương Giai Kỳ rửa sạch toàn bộ chỗ nguyên liệu, sau đó cắt miếng thịt gà và củ niễng. Đúng lúc dầu sôi, Vương Giai Kỳ cho tỏi vào phi thơm rồi đổ gà vào. Cô ấy còn đặc biệt cho thêm chút rượu nấu ăn để khử mùi hôi của gà. Đợi gà săn lại, Vương Giai Kỳ thêm củ niễng và mì căn chiên giòn vào chảo đảo đều rồi đổ nước vào.

Ban đầu lão Cổ định hướng dẫn Vương Giai Kỳ một chút nhưng không ngờ khả năng kiểm soát nhiệt độ của Vương Giai Kỳ cũng không tệ, có nền tảng tốt.

Lão Cổ muốn kiểm tra khả năng sử dụng dao của Vương Giai Kỳ.

Món ăn này cần phải khứa dọc thân của cà tím. Lật quả cà tím lại và khứa dọc một lần nữa sao cho mỗi rãnh trên quả cà tím có hình chữ thập và độ sâu giữa các đường là như nhau tạo thành hình xoắn ốc.

Cà tím xoắn ốc quả thật là hơi khó so với Vương Giai Kỳ. Mặc dù động tác của Vương Giai Kỳ có chậm lại nhưng cô vẫn có thể xử lý đống cà tím này. Điều này làm ông Cổ cảm thấy ngạc nhiên.

Vương Giai Kỳ tắt bếp, múc ra bát, sau đó rắc tỏi băm, ớt xanh và ớt đỏ lên trên. Lão Cổ vẫn không có cơ hội hướng dẫn Vương Giai Kỳ nấu ăn.

Món cuối cùng là canh tề thái đậu hũ. Vương Giai Kỳ cầm dao cắt đậu phụ thành từng miếng vuông.

"Tới ăn cơm đi lão Cổ." Vương Giai Kỳ gọi lão Cổ vào ăn cơm.

Ông Cổ ăn thử một miếng củ niễng và một miếng cà tím. Vương Giai Kỳ thấy ông không có nhận xét gì thì cũng không chủ động hỏi thêm.

Lúc này cô mới chợt nhớ tới món chả củ sen của lão Cổ hôm nay, tiêu chuẩn có vẻ cao hơn hạng ba. Vì quá ngon nên cô quên mất dùng hệ thống để xác định thứ hạng. Nhìn dáng vẻ thư thái của ông Cổ khi đó, không chừng ông ấy có trình độ của một đầu bếp bậc thầy.

Nghĩ đến đây, Vương Giai Kỳ có chút nóng ruột. Nhiệm vụ bái sư của hệ thống có thể hoàn thành hay không là tùy thuộc vào ông lão này. Không, phải thêm nhiệm vụ học trộm nữa.

"Ông Cổ. Cháu hỏi ông cái này được không?" Vương Giai Kỳ thấy ông Cổ ăn xong dùng khăn lau miệng thì thừa cơ dò hỏi.

"Hỏi đi."

"Ông biết làm thịt nướng Bắc Kinh truyền thống không?" Vương Giai Kỳ vào thẳng vấn đề chính.

Đúng vậy, Vương Giai Kỳ đã quyết định học trộm món thịt nướng Bắc Kinh truyền thống. Hệ thống đưa ra giới hạn là mười quán, chắc chắn sẽ yêu cầu cô kết hợp ưu điểm của mười chỗ này để làm ra một món nướng với đặc trưng riêng của mình.

Ông lão này có thể là một bậc thầy nấu ăn, hỏi ý kiến ông ấy về cách nướng thịt không nằm trong yêu cầu của hệ thống. Hơn nữa còn có thể biết được liệu ông ấy có phải là một bậc thầy nấu ăn hay không.

Lão Cổ mừng thầm. Nhóc con này cuối cùng cũng có vấn đề hỏi ông. Ban nãy ông không có cơ hội để hướng dẫn cô. Kỹ năng và hương vị đồ ăn của cô ấy không tệ, ngang trình độ với học trò mới của ông ấy. Trên tay Vương Giai Kỳ không có vết chai, có lẽ là học nấu ăn chưa lâu hoặc không hay nấu ăn. Đây đúng là một nhân tài, ông Cổ có ý muốn nhận cô làm học trò của mình.



"Thịt nướng Bắc Kinh truyền thống có thể dùng thịt bò hoặc thịt dê. Hiện tại không thể nói rõ được, trong nhà có thịt dê hay thịt bò không?"

"Trong tủ lạnh có thăn nội bò." Vương Giai Kỳ bình thường đều luyện tập nấu ăn nên trong nhà lúc nào cũng có sẵn một số nguyên liệu.

"Vừa hay làm món này cần phần thịt thăn nội. Ta làm mẫu một lần, cháu đứng bên cạnh quan sát đi." Mặc dù ông Cổ có ý định nhận Vương Giai Kỳ làm học trò nhưng vẫn muốn thử xem năng lực học tập của cô ra sao, xem khả năng tiếp thu của cô tới đâu.

Ông Cổ thuần thục lọc mỡ miếng thịt bò sau đó cắt miếng.

Vương Giai Kỳ thấy ông Cổ cắt thịt bò dựa vào phương pháp thông thường là thịt bò, thịt dê cắt ngang, thịt lợn cắt dọc. Chỉ là kỹ thuật dùng dao của lão Cổ khiến cho Vương Giai Kỳ ngạc nhiên. Lão Cổ có thể cắt những miếng thịt bò đều tăm tắp mà không hề run tay. Mặc dù kỹ năng dùng dao của Vương Giai Kỳ rất tốt nhưng cô ấy không thể cắt từng lát thịt bò một cách hoàn hảo như vậy.

Cho gia vị vào thịt, ông Cổ cho bò vào chảo bắt đầu xào. Thịt bò vừa đổi màu, lão Cổ lập tức múc ra để ráo nước. Sau đó ông lại mang thịt bò đi xào lần nữa tới khi thịt bắt đầu hơi vàng thì cho tỏi đã được thái lát, nước gừng, nước tỏi vào chảo.

Tuy vào sở thích mỗi người mà rắc hành lá cắt sợi hoặc rau mùi lên đĩa là đủ màu sắc và hương thơm.

Vương Giai Kỳ nếm thử một miếng. Thịt bò ngon ngọt được nướng đến khi thơm, cách tẩm ướp bí mật khiến thịt bò có vị rất vừa miệng. Thịt bò nướng trượt giữa môi và răng, hương vị say lòng người. Lần này cô ấy thực sự có thể chắc chắn rằng ông Cổ là một đầu bậc thầy nấu nướng.

Mặc dù nguyên liệu trong nhà Vương Giai Kỳ không nhiều, lão Cổ vẫn có thể tạo nên một món ăn hoàn hảo như vậy. Hệ thống giám định món ăn này đạt tới hạng hai. Đối với Vương Giai Kỳ, người có thể thuần thục nấu ra món ăn đạt hạng hai nhất định là bậc thầy nấu ăn.

"Tự mình làm thử đi." Lão Cổ không đợi Vương Giai Kỳ ăn xong đã giục cô đi nấu thử.

Vương Giai Kỳ lưu luyến không nỡ từ bỏ đĩa thịt bò ngon lành kia.

Lão Cổ ở một bên quan sát Vương Giai Kỳ phát hiện cách làm của cô có chút khác biệt so với ông. Vương Giai Kỳ đem chỗ mỡ bò đã lọc trước đó xào qua một lần để mỡ bò có thể bám đều trên chảo. Vương Giai Kỳ ướp thịt bò với muối và tiêu rồi đổ bia mạch nha nguyên chất vào đảo đều.

Thịt nướng của Vương Giai Kỳ so với của lão Cổ thì có phần thơm hơn. Thịt bò được ướp với bia thì càng mềm và mọng nước hơn.

Vương Giai Kỳ ăn thử một miếng thịt bò. Mặc dù hương vị không bằng món ăn của lão Cổ nhưng khẳng định là có thể thỏa mãn yêu cầu của hệ thống. Lúc này hệ thống đang xác định xem cô ấy có dùng lão Cổ để gian lận hay không.

"Nhiệm vụ học trộm hoàn thành, thưởng 1000 điểm kinh nghiệm, 1500 điểm tích lũy, mở khóa công thức thịt nướng mật ong."

Hệ thống thông báo cô ấy hoàn thành nhiệm vụ. Cũng có nghĩa là có thể nhờ sự giúp đỡ của người khác, miễn là tự mình hoàn thành theo phong cách bản thân, không được ăn cắp của người khác.

Vương Giai Kỳ một lần quan sát có thể làm ra được món thịt nướng Bắc Kinh truyền thống, hơn nữa còn mang bản sắc của cô vào món ăn. Cô ấy chính là viên ngọc thô cần được mài dũa. Lão Cổ cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, nóng lòng muốn đánh bóng viên ngọc này.

Nếu Vương Giai Kỳ biết lão Cổ đang đánh giá mình, cô ấy nhất định sẽ làm theo cách của ông ấy mà không sáng tạo thêm gì.

"Cháu học nấu ăn lâu chưa?" Lão Cổ không chờ đợi hỏi.

"Ừm, tính ra mới hơn một năm." Vương Giai Kỳ không dám nói cô mới học có mấy tháng.

"Vậy có ai hướng dẫn không?" Nghe Vương Giai Kỳ nói thế, ông Cổ càng chắc chắn cô ấy nhất định là thiên tài.

"Không có, từ trước tới nay cháu đều tự học."



"Có hứng thú theo ta học nấu ăn không?" Lão Cổ trực tiếp nói ra ý định của mình.

Không lẽ lão Cổ muốn nhận cô làm học trò?

"Được chứ, cháu đương nhiên đồng ý." Không ngờ Vương Giai Kỳ còn chưa mở miệng, ông Cổ đã tự chủ động muốn cô trở thành học trò của mình. Bỗng nhiên có chuyện tốt rơi từ trên trời xuống, Vương Giai Kỳ không thể không đồng ý.

"Lão Cổ, ông tên là gì vậy?"

"Cổ Danh Tuyền, Danh trong công danh lợi lộc, Tuyền trong thiện hữu thiện báo. Cứ gọi ta là thầy được rồi." Ông Cổ xua tay, để Vương Giai Kỳ trực tiếp gọi mình là thầy, coi như là chính thức thu nhận cô.

"Thầy không cần biết tên của con sao?" Vương Giai Kỳ thấy Cổ Danh Tuyền gọi mình là cô nhóc thì thấy hơi khó chịu.

"Ta thấy mấy người trong tiệm kêu con là Vương Giai Kỳ." Cổ Danh Tuyền quả nhiên tại quán của Vương Giai Kỳ mà biết tên cô.

"Vậy thầy cũng gọi con là Giai Kỳ đi." Vương Giai Kỳ trực tiếp đề nghị.

"Nhiệm vụ bái sư hoàn thành, thưởng 2000 điểm kinh nghiệm, 4000 điểm tích lũy, mở khóa công thức mực nướng phong cách Teppanyaki (nấu thức ăn trên một vỉ gang, sắt hoặc thép). "

Âm thanh của hệ thống lại vang lên. Cổ Danh Tuyền vẫn còn ở đây, Vương Giai Kỳ hận không thể vào hệ thống để kiểm tra điểm tích lũy của mình.

"Hơn mười hai giờ rồi, thầy đi nghỉ ngơi đi." Vương Giai Kỳ nhắc Cổ Danh Tuyền.

"Con cũng đi nghỉ sớm đi Giai Kỳ."

Cổ Danh Tuyền mệt rã rời. Đối với người già, hiện tại đã là quá muộn, Cổ Danh Tuyền nghe Vương Giai Kỳ liền đi rửa mặt rồi lên giường ngủ.

Đợi Cổ Danh Tuyền vào phòng khách mình chuẩn bị, Vương Giai Kỳ đi rửa mặt xong liền về phòng nằm lên giường.

Mở hệ thống ra, Vương Giai Kỳ giống như một con chuột lang, đếm đi đếm lại điểm của mình, trong một ngày hoàn thành hai nhiệm vụ, được 5500 điểm tích lũy.

Vương Giai Kỳ nhìn thấy trên hệ thống có thêm một thanh thành tích được thu nhỏ lại ở góc dưới bên trái của hệ thống. Trước đây cô ấy không hề thấy thanh thành tích này.

"Chẳng lẽ hệ thống sẽ giống như lúc trước, làm một việc để mở khóa một thành tựu?" Vương Giai Kỳ có một số phỏng đoán về điều này.

Tuy nhiên, thành tích vừa mở ra này đối với Vương Giai Kỳ thật vô vị. Sau khi trở thành đầu bếp sơ cấp, cô ấy đã mở khóa thành tích "ma mới". Thành tích này cho mười phút BUFF, giúp người dùng có cơ hội có cảm hứng khi nấu ăn.

Loại BUFF này không có tác dụng với Vương Giai Kỳ cho tới hiện tại. Thậm chí nó còn không bằng một Cổ Danh Tuyền.

Không nghĩ tới cái BUFF vô vị này nữa. Vương Giai Kỳ bấm vào nhiệm vụ huấn luyện chưa có trước đó, phát hiện số điểm yêu cầu huấn luyện thật khủng khiếp, năm mươi điểm một giờ. Công thức Vương Giai Kỳ mua trước đó chưa từng quá con số này. Hiện tại cô đang có rất nhiều điểm vậy mà lại phải trả thêm nhiều điểm tích lũy tới vậy.

Vương Gia Kỳ cứ tưởng cô là tỷ phú nhưng không ngờ cô chỉ là một người bình thường có chút keo kiệt. Sự chua chát này khiến Vương Giai Kỳ hét lên "đồ hệ thống lừa đảo".