"Chẳng lẽ điều kiện ở khách sạn này không đủ tốt sao? Nếu làm việc ở chỗ chúng tôi, cô có thể được tiếp xúc với những đầu bếp khác, hơn nữa còn có thể ra nước ngoài đào tạo miễn phí."
Trác Dĩ Mặc không hiểu tại sao Vương Giai Kỳ lại từ chối. Tống Thiến cũng vội vàng gật đầu.
"Đúng đúng. Hơn nữa đầu bếp nữ lại khó tìm như vậy, có cô ở đây tôi cũng cảm thấy rất vui. Hai chúng ta cũng có thể cùng nhau nghiên cứu những món ăn kết hợp Âu Á."
Nếu Vương Giai Kỳ có thể gia nhập vào bếp của khách sạn Vận Thành, Tống Thiến sau này cũng không phải lo lắng tìm người hiểu được suy nghĩ của cô ấy.
"Khách sạn này là một môi trường rất tốt để phát triển. Nhưng tôi tự biết trình độ của mình, không thể đủ tiêu chuẩn để trở thành đầu bếp ở đây."
Sau khi ăn món ăn của Tống Thiến, Vương Giai Kỳ cảm thấy bản thân mình chỉ là một hạt cát giữa sa mạc. Cô ấy may mắn có hệ thống trợ giúp nên học nhanh hơn người bình thường chút ít. Lý Tấn luôn miệng khen đồ ăn cô nấu. Cổ Danh Tuyền thì không đánh giá tài nghệ của cô. Trong cuộc thi so tài, cô còn hòa với Vương Miểu. Cứ như vậy, Vương Giai Kỳ tưởng trình độ của mình cũng ở mức khá. Nhưng hôm nay cô ấy cảm thấy mình thật yếu ớt. Tống Thiến nhìn cũng trạc tuổi Vương Giai Kỳ mà đã trở thành bếp trưởng của khách sạn Vận Thành. Những món ăn của cô ấy đều đạt hạng bốn, có nghĩa là trình độ của cô ấy không thể thấp hơn hạng bốn. Vương Giai Kỳ nhờ hệ thống mới trở thành đầu bếp sơ cấp, đồ ăn làm ra cũng chỉ đạt hạng sáu là cao nhất.
"Cô khoan hãy từ chối. Tôi nhìn thấy tiềm lực của cô, đào tạo và tích lũy kinh nghiệm có thể nâng cao được trình độ. Tôi chính là đang nuôi dưỡng nhân tài." Trác Dĩ Mặc nhìn Vương Giai Kỳ nói.
"Nói thật với cô, trước khi mời cô tới đây tôi đã đi điều tra qua. Chỉ trong ba tháng, cô đã có thể xây dựng một cửa hàng Ma Lạt Thang có danh tiếng. Trong thời gian ngắn cô lại có thể đưa ra nhiều công thức mới nổi tiếng như thế. Hơn nữa, cô còn là học trò của thầy Cổ Danh Tuyền. Chỉ những việc trên cũng đã chứng minh cô không phải người tầm thường nên cô không cần xem nhẹ bản thân mình như thế."
"Tôi chia sẻ thật với anh, sắp tới tôi sẽ mở một nhà hàng Trung Hoa."
Vương Giai Kỳ thở dài. Nếu lúc cô ấy vừa mới bị hệ thống nhắm trúng mà có người mời tới làm việc, nhất định cô sẽ không ngần ngại mà đồng ý. Nhưng với tình hình hiện tại, cô ấy không thể từ bỏ đứa con của mình. Mặc dù "Hảo Vị Đạo" chỉ là một quán Ma Lạt Thang nhưng tương lai sẽ còn phát triển nữa.
"Ra là vậy. Khách sạn của chúng tôi không có được cô Vương đây đúng là đáng tiếc."
Mặc dù bị Vương Giai Kỳ từ chối nhiều lần, Trác Dĩ Mặc vẫn giữ phong thái đĩnh đạc.
"Nếu đã vậy thì tôi cũng không ép cô nữa. Chúc cô khai trương hồng phát, sau này đạt được thành công."
"Anh cũng vậy. Chắc chắn anh sẽ tìm được những người đầu bếp còn giỏi hơn tôi nhiều." Vương Giai Kỳ thật lòng chúc phúc cho Trác Dĩ Mặc.
Sau cuộc nói chuyện, không khí trở nên nhẹ nhàng hơn.
"Thật ra, cô không cần gọi tôi là anh Trác đâu, dù sao cũng đều là bạn của Lý Tấn." Trác Dĩ Mạc ôn hòa nói.
"Ế.."
Vương Giai Kỳ không thể giống Lý Tấn gọi Trác Dĩ Mặc là hắc cẩu tử được.
"Cô cứ gọi tôi là Trác Dĩ Mặc." Nhìn thấy Vương Giai Kỳ bối rối, Trác Dĩ Mặc chủ động giải thích.
"Trác Dĩ Mặc. Anh cũng không cần gọi tôi là cô Vương."
Mỗi lần nghe thấy người khác gọi mình là "cô Vương", Vương Giai Kỳ đều cảm thấy kỳ lạ.
"Được thôi." Trác Dĩ Mặc cười nói.
Mặc dù Vương Giai Kỳ không tới khách sạn Vận Thành làm nhưng hai người họ vẫn là bạn. Vương Giai Kỳ dù sao cũng là học trò của một bậc thầy nấu ăn, quan hệ này không giữ không được.
Tống Thiến ở bên cạnh bỗng cảm thấy mất mát. Ánh mắt cô cụp xuống, có cảm giác như một cô gái bị người yêu phụ bạc. Vương Giai Kỳ bị Tống Thiến làm cho lạnh sống lưng.
"Chỉ cần cô không chê, sau này cô vẫn có thể cùng tôi nghiên cứu thực đơn mà."
Trình độ của Tống Thiến cao hơn Vương Giai Kỳ nhiều. Bản thân Vương Giai Kỳ rất muốn có người bạn như vậy. Mặc dù thuộc hai nền ẩm thực khác nhau nhưng hai người họ đều giống nhau, muốn học hỏi và trau dồi thêm nhiều kiến thức, học hỏi lẫn nhau.
"Thật sao?" Tống Thiến ngạc nhiên hỏi.
"Lại không thể là giả."
Hai cô gái lại không thèm để ý đến người đàn ông đang ngồi cạnh, bắt đầu trao đổi phương thức liên lạc. Trác Dĩ Mặc bắt đầu nghi ngờ liệu có phải mình không có chút sức hút nào không. Cuối cùng, Trác Dĩ Mặc cũng rút ra một điều, không nên để hai nữ đầu bếp gặp nhau. Một khi mà hai người gặp nhau, bất kì người đàn ông nào cũng trở thành người vô hình.
Nhân viên của "Hảo Vị Đạo" không còn giống như trước nữa. Sau khi quán đóng cửa, Lý Hồng Phương và Phương Minh Lượng xách sách vở qua chỗ Phó Hiểu Mai học cách quản lý một nhà hàng. Cốc Vũ và các đầu bếp khác thì ở trong bếp mày mò nghiên cứu ra món ăn mới.
Sau Đông Chí, Phó Hiểu Mai nghe lời Vương Giai Kỳ tham gia một lớp huấn luyện quản lý. Khóa học này không thể biến Phó Hiểu Mai thành một Giám đốc tài giỏi nhưng có thể giúp cô ấy có tư duy của một người quản lý. Phó Hiểu Mai thông qua lớp học này còn quen thêm được nhiều người tài giỏi, họ còn giúp cô ấy tạo mối quan hệ có lợi sau này.
Phương Minh Lượng và Lý Hồng Phương sau hôm đó cũng lao đầu vào học tập. Vào giờ nghỉ, hai người họ sẽ tới thư viện để đọc sách kinh doanh, thỉnh thoảng sẽ nhờ Phó Hiểu Mai dạy cho bọn họ một chút. Phó Hiểu Mai cũng không hề giấu diếm mà chỉ dạy cho bọn họ. Bọn họ đã làm việc với nhau từ những ngày đầu, cũng coi như là đã hiểu rõ đối phương, những kiến thức Phó Hiểu Mai có được nhờ đi học đều đem ra giải thích từng thức một cho Phương Minh Lượng và Lý Hồng Phương.
Lúc này, Vương Giai Kỳ cầm một tập văn kiện bước vào.
"Bà chủ, uống chút nước." Phương Minh Lượng đem cốc nước ra cho Vương Giai Kỳ.
Lý Hồng Phương nhíu mày. Không ngờ Phương Minh Lượng lại cơ hội như vậy, bà chủ vừa về đã tiến tới lấy lòng, có vẻ Lý Hồng Phương còn phải học hỏi nhiều.
Vương Giai Kỳ nhìn phản ứng của hai người họ. Cầm cốc nước trên tay, Vương Giai Kỳ đắn đo suy nghĩ. Bản thân cô ấy cảm thấy cạnh tranh là một chuyện tốt. Nhưng càng tốt hơn nếu họ đem những suy nghĩ này đặt vào công việc, kết quả công việc sẽ là thứ mà Vương Giai Kỳ muốn thấy ở hai người họ. Nhưng mà thôi, chuyện này chưa quá quan trọng lúc này. Có lẽ Phương Minh Lượng cảm thấy chức vụ của mình vị đe dọa nên mới cố lấy lòng cô. Cô cũng sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà bỏ đi một nhân viên tích cực đã theo mình từ những ngày đầu. Nếu sau này còn xảy ra tình trạng như này, cô ấy sẽ có biện pháp sau.
"Chị Hiểu Mai, việc thuê cửa hàng sao rồi?" Vương Giai Kỳ hỏi.
Phó Hiểu Mai quen được một số ông chủ ở lớp huấn luyện có cửa hàng cho thuê, vị trí không tệ nên quyết định thuê hai chỗ lập chi nhánh. Vương Giai Kỳ giao lại việc thuê cửa hàng cho Phó Hiểu Mai, bản thân mình chạy đi lo giấy tờ cho công ty.
"Đây là hợp đồng." Phó Hiểu Mai mang hợp đồng ra đưa cho Vương Giai Kỳ.
Vương Giai Kỳ cảm thấy nhẹ nhõm, vị trí của hai chi nhánh đã ổn, chỉ còn tìm một vị trí thích hợp cho nhà hàng Trung Hoa. Vương Giai Kỳ muốn tìm một địa điểm rộng khoảng sáu trăm mét vuông để mở nhà hàng nhưng mối quan hệ của Phó Hiểu Mai lại không có ai có chỗ tốt như vậy. Hai mươi ngày nữa là tới Tết, kể cả công ty môi giới nhà đất hay trên mạng cũng không thể tìm được nơi thích hợp. Mọi thứ đều được chuẩn bị xong xuôi, chỉ còn thiếu mỗi địa điểm.
Vương Giai Kỳ định khai trương nhà hàng vào tháng tư. Sau khi ăn Tết, cố sẽ dành ba tháng để chuẩn bị chu toàn nhưng hiện tại lại chưa thể thuê được địa điểm. Tạm thời cứ thế đã, ngày mai Vương Giai Kỳ sẽ bắt đầu đi tìm cửa hàng.
"Lão Triệu?" Vương Giai Kỳ thấy Lão Triệu đang ngồi ăn Ma Lạt Thang trong quán bèn hỏi.
"Giai Kỳ." Nghe thấy Vương Giai Kỳ gọi mình, Lão Triệu đáp lại.
Từ khi nhà hàng khai trương, Triệu Phúc Nhân thỉnh thoảng sẽ ghé qua ăn Ma Lạt Thang. Mặc dù tuổi không còn nhỏ nhưng ông ấy rất thích ăn đồ cay, không cay không chịu được.
Ma Lạt Thang ở "Hảo Vị Đạo" không chỉ cay mà còn thơm ngon, Triệu Phúc Nhân vô cùng thích ăn ở đây. Khổ nỗi ông ấy lại bị cao huyết áp, bác sĩ khuyên ăn ít đồ cay nên ông ấy cũng chỉ đành vài bữa mới tới ăn một lần.
"Không phải chú bị cao huyết áp à?"
Vương Giai Kỳ không muốn Triệu Phúc Nhân vì ăn đồ ăn quán mình mà bị làm sao.
"Không sao. Cơ thể này ta tự biết chăm." Triệu Phúc Nhân phủ nhận.
Vương Giai Kỳ vốn còn định nói thêm mấy câu nhưng bị Triệu Phúc Nhân ngăn lại.
"Sao gần đây ta không thấy cháu ra thêm mấy món ăn vặt mới?"
"Gần đây có chút bận nên không có thời gian làm. Vừa hay cháu cũng vừa làm thử một món mới." Vương Giai Kỳ trả lời.
Nghe thấy Vương Giai Kỳ nói thế, Triệu Phúc Nhân biểu thị muốn là người đầu tiên thử món mới.
Vương Giai Kỳ mang ra một đĩa bánh bao áp chảo Thượng Hải. Mỗi chiếc bánh đều được rắc hạt vừng và hành lá lên trên, chiếc nào chiếc ấy trắng mướt, dưới đáy vàng giòn. Mặc dù đều là bánh bao nhưng bánh bao Thượng Hải hơi khác so với bánh bao Lương Khê. Phần nhân thịt và nước dùng thanh ngọt đều như nhau nhưng bánh bao ở Lương Khê sử dụng phương pháp hấp mềm còn bánh bao Thượng Hải lại sử dụng phương pháp hấp giòn.
"Đây là món bánh bao Thượng Hải ngon nhất mà ta từng được ăn." Triệu Phúc Nhân nói.
Bánh bao áp chảo Thượng Hải thật ra là một món ăn rất nổi tiếng. Nhưng ở Lương Khê người ta chuộng ăn bánh bao hấp hơn. Món bánh bao này là do Vương Giai Kỳ tham khảo trên mạng rồi làm, hệ thống giám định đạt hạng sáu.
"Chú cứ ngồi ăn đi. Cháu có việc phải đi trước."
Vương Giai Kỳ muốn về nhà lấy đồ. Chút nữa cô định đi xem cửa hàng với người môi giới.
"Có chuyện gì sao?" Vương Giai Kỳ nói không có thời gian làm món mới. Triệu Phúc Nhân đoán Vương Giai Kỳ có chuyện nên thuận miệng hỏi thăm.
"Cháu đang muốn tìm mặt bằng mở quán." Vương Giai Kỳ giải thích.
"Có lớn không?" Nghe thấy thế, Triệu Phúc Nhân liền để tâm hỏi.
"Khoảng sáu trăm mét vuông." Vương Giai Kỳ trả lời.
"Ôi trời. Vậy không cần đi xem đâu. Ta đang có một căn vừa đúng sáu trăm mét vuông." Triệu Phúc Nhân mở miệng nói.
Vương Giai Kỳ không ngờ chỉ buôn chuyện với Triệu Phúc Nhân mà lại có thể tìm được mặt bằng. Không lẽ đây chính là "Cố ý trồng hoa hoa chẳng nở, vô tấm tiếp liễu liễu xanh um"?