Triệu Lôi nhận được điện thoại, đang đứng sánh đôi với Hà Tiếu trước cửa bệnh viện, nói là sánh đôi, thực chất là một người mắng, một người nghe.
Ban nãy có một nửa nước canh trong cốc hầm rưới lên váy Hà Tiếu, may là không nóng lắm, lại sơ cứu kịp lúc, trêи chân cô ngoài chút đỏ lúc đó thì không có gì đáng ngại. Thế nhưng từ lúc bước ra khỏi Tư Khuê, cô lại cứ kêu đau, tài xế chở họ chỉ đành chở đến bệnh viện gần đó, Triệu Lôi áy náy bảo tài xế rời đi trước, tự dưng lại chọc trúng tổ ong.
Triệu Lôi sớm đã quen với tính cách bất thường của Hà Tiếu, càng quen chiều chuộng cô, tuy trong lòng cảm thấy cô vô cớ gây chuyện, ngoài miệng vẫn dỗ dành. Y biết, những lúc như thế này thì mình càng phải “rộng lượng”, y biết nếu tranh cãi với cô, cô sẽ không nhân nhượng, nếu giữ im lặng, cô lại sẽ bảo y không tôn trọng cô, hiện giờ điều duy nhất có thể làm chính là dỗ ngọt, dù Hà Tiếu nói gì thì cũng chiều theo.
Vốn đã sắp “mã đáo thành công” rồi, một cuộc điện thoại của Tôn Khải lại hỏng bét hết.
Hà Tiếu vừa xông vào cửa bệnh viện vừa gào: “Nói là cuối tuần ở cùng tôi, có bất ngờ lớn cho tôi, tôi trúng tà rồi mới nghe lời anh đi xuyên đêm tới đây, kết quả mất mặt không còn gì vớt vát thì không nói, bị thương cũng không xem đàng hoàng cho tôi, giờ lại nói phải về.” Cô quay đầu hung hăng trừng Triệu Lôi: “Trong lòng anh rốt cuộc có tôi hay là không? Không thấy tôi bị thương rất nặng sao?”
Triệu Lôi định nói anh thấy em thật sự chả sao cả nhưng y không dám nói, nghĩ một đằng nói một nẻo cười trừ: “Anh biết hôm nay bé thiệt thòi mà, đều là lỗi của anh, anh không tốt, về Gia Lăng em muốn xử anh sao cũng được.” Y vừa nói vừa ôm vai Hà Tiếu: “Giờ mình đừng gây nữa được không?”
Hà Tiếu dùng sức đẩy y ra, chỉ vào mũi y, giận dữ hỏi: “Ý anh là tôi đang gây sự vô lý đúng không?” Mắt cô lập tức rơm rớm: “Triệu Lôi, tôi bị thương, tôi chỉ muốn để bác sĩ xem một lát thôi, anh bảo tôi gây? Anh có còn là người không?”
“Anh không có ý đó.” Triệu Lôi gấp gáp dựng đứng cả lên, y vả miệng mình, gấp gáp nói: “Anh nói sai rồi không được sao? Anh đang gấp quá thôi, em bị thương rồi nhưng bây giờ tình hình cấp bách anh lại bắt buộc phải về Gia Lăng.” Y nhìn sắc mặt của Hà Tiếu, thử đề nghị: “Hay là anh ra tiệm thuốc bên ngoài mua cho em ít thuốc trước, đợi về Gia Lăng...”
Y còn chưa nói xong, Hà Tiếu đã hừm nhẹ ngắt lời: “Dù sao cũng có phải anh đau đâu, tất nhiên là anh không sao cả rồi.”
“Có đau tới vậy sao?” Triệu Lôi không nhịn được nói thật: “Ban nãy ở Tư Khuê, Hứa Dữu đã mời bác sĩ xem cho em rồi, đã nói là không có gì đáng ngại mà.”
“Cô ta nói không sao thì là không sao hả? Chân của tôi hay của cô ta?” Hà Tiếu nổi giận bừng bừng, chỉ vào Triệu Lôi hung hăng nói: “Coi cái nết ngớ ngẩn của anh với đồng nghiệp anh đi, nịnh người phụ nữ đó lên tới tận trời, cô ta là tiên nữ, bị mấy người cung kính như vậy cũng giảm thọ đó.”
Triệu Lôi sững sờ, không cười nổi: “Em nói anh thì cứ nói anh đi, đang yên đang lành kéo người khác vào làm gì?”
Hà Tiếu tái mặt vì giận: “Đừng có nghĩ tôi không nghe cái tên Cáo kia nói gì với Tôn Khải, cô ta hơn tôi chỗ nào, tiền nhiều hơn chứ gì? Đắc ý gì chứ?”
Chủ đề nói chuyện càng lúc đi càng xa, Triệu Lôi có cảm giác có lòng nhưng lại bất lực, y không muốn tình cảm mình dành cho Hà Tiếu lại bị tranh chấp lần này tới lần khác làm hao mòn, thế nhưng thật sự mỗi lần y nghĩ như thế, trong lòng đã khó tránh xuất hiện mệt mỏi và chán ghét.
Hà Tiếu không chịu nhận sự vô lý của mình bây giờ bắt nguồn từ đố kỵ, cô vẫn luôn kiêu căng về sắc đẹp, tuy là gia cảnh bình thường nhưng lại được hết mực nuông chiều từ nhỏ tới lớn. Dưới sự nuôi dạy trong ấm no sung túc của bố mẹ, bản thân cô cũng không chịu thua kém từ nhỏ tới lớn đều là “con nhà người ta”, tốt nghiệp đại học xong thuận lợi vào làm việc trong ngân hàng, luôn là bạch phú mỹ tiêu chuẩn trong mắt người khác.
Cô với Triệu Lôi là bạn cùng trường cấp Ba, Triệu Lôi là lốp dự phòng cho cô năm năm, sau khi cô chia tay người bạn trai thứ ba thì chính thức quen nhau. Cô luôn cảm thấy Triệu Lôi mặt mũi bình thường, công việc không ổn định, tuy là gia cảnh cũng thuộc tầm trung nhưng vẫn kém xa cô, lúc đó chấp nhận y chẳng qua là buồn phiền nhàm chán, thấy y tốt tính, cho đi không tiếc, việc gì cũng nghe cô sắp xếp.
Tất nhiên cũng có ý nghĩ muốn tìm người xuất sắc hơn.
Không ngờ hôm nay y lại khiến cô phải chịu “nhục nhã to lớn”, không những bị người khác “mời” ra, còn bị người ta coi thường.
Hà Tiếu thấy Triệu Lôi cứng mặt không nói gì thì hừm nhẹ: “Tôi đúng là đánh giá cao Quan Nam quá rồi, bình thường trông lúc nào cũng điềm đạm lão luyện, thấy sắc thì cũng mụ mị thần trí, đám cấp dưới các anh càng lạ lùng hơn, không khuyên đã đành, còn nhắm mắt nhắm mũi hùa theo.”
Cô hất cằm, khinh rẻ cười: “Các anh nghĩ cô ả đó để ý anh ta thật hả? Anh có nhìn thấy cái đồng hồ trêи tay cô ta không, phiên bản giới hạn không có trêи thị trường ấy, mấy triệu một cái, còn mấy thứ cô ta mang mặc, cái nào cái nấy mấy đồng lương cỡ mấy người lo nổi sao?”
Hà Tiếu nhớ tới lúc trợ lý của Hứa Dữu đưa đồ cho cô, nhục nhã lên tới não, chỉ vào bộ quần áo trêи người như cắn răng nghiến lời: “Tới thứ tuỳ tiện đuổi người cũng là đồ cao cấp mấy chục nghìn một món.”
“Hứ!” Cô cười: “Vờ hào phóng thì vờ cho trót luôn, đưa tới cô ý giả tạo nói là đồ mới tặng tôi, muốn làm ai khó coi vậy? Cô ta chơi đùa mập mờ thôi, mấy người đừng có coi là thật.”
Triệu Lôi nhìn Hà Tiếu như nhìn người lạ, y động đậy khoé miệng, hít một hơi rồi quay người đi vào bệnh viện.
Hà Tiếu đuổi theo cản trước mặt y, giận dữ hỏi: “Triệu Lôi, ý anh là gì?”
Triệu Lôi nhìn cô, bình tĩnh nói: “Không có gì, em muốn đi bác sĩ mà, đi thôi, đừng làm chậm trễ.”
“Ý anh là chê tôi lắm điều đúng không? Hay là thấy tôi nói sai, tôi thấy anh bị Quan Nam lây rồi đấy, mơ cao quá leo xuống không được nữa rồi!” Hà Tiếu đưa tay chỉ vào mặt Triệu Lôi: “Triệu Lôi, tôi nói cho anh biết...”
“Cô đừng nói nữa có được không!” Triệu Lôi đột nhiên nổi giận, lần đầu tiên nói nặng với Hà Tiếu.
Hà Tiếu khó tin nhìn y, lồng ngực cô phập phồng, khoé miệng run rẩy.
Triệu Lôi thấy cô như thế, lại mềm lòng, mềm giọng kéo cô: “Vào trước đi đã, sắp quá lượt rồi.”
Hà Tiếu vung mạnh tay, hét lớn: “Má nó, anh đừng có động vào tôi.” Mắt cô ngập nước mắt, ra sức hít thở: “Triệu Lôi, anh là đồ lừa bịp, vong ơn bội nghĩ, lúc theo đuổi tôi thì lời nào dễ nghe cũng dám nói, bây giờ lại hung dữ với tôi vì người phụ nữ khác, anh đúng là không có lương tâm! Tôi mù rồi mới chọn anh.”
Trước sự chỉ trích của cô, Triệu Lôi chỉ cảm thấy mệt mỏi: “Mỗi lần có mâu thuân em lại đem chuyện này ra, như vậy có ý nghĩa gì không? Hà Tiếu, em tự ngẫm xem tôi có tốt với em không? Cái gì em muốn có lần nào tôi không dốc hết sức để làm được không.” Y nói đến đây, giọng hơi nghẹn ngào, cố kìm lại: “Năng lực của tôi chỉ tới có, sao cũng phải có lúc có lòng nhưng không làm gì được, nhưng mà tôi thật sự đã làm hết sức rồi, thật sự không biết còn phải tốt với em như thế nào nữa.”
“Năng lực không đủ thì học nhiều vào, tiền không đủ thì đi kiếm. Anh nói những chuyện này đều không có ích gì, chỉ có thể chứng minh một điều, thật ra anh hoàn toàn không quan tâm tôi tới vậy, anh không đủ yêu tôi.”
Giọng Hà Tiếu chắc như đinh đóng cột, Triệu Lôi ra sức nghiến răng, không phải anh phiền phức vì Hà Tiếu khó hiểu, anh cảm thấy mệt, mệt mỏi đến muốn chạy thoát.
Hồi lâu sau anh mới nói: “Hà Tiếu, anh thật sự không muốn tin em lại đố kỵ gay gắt tới vậy.”
“Ý anh là tôi đố kỵ với người phụ nữ kia mới nổi nóng?” Hà Tiếu bỗng chốc đỏ bừng mặt, chết cũng không chịu nhận: “Anh cũng hơi đề cao cô ta rồi đấy, anh nói tôi đố kỵ cô ta cái gì? Sắc đẹp hay là gia thế? Anh biết mớ tiền của cô ta là sạch sẽ lắm sao?”
“Đủ rồi, anh đã nói rồi, chuyện giữa chúng ta đừng lôi người khác vào, nếu ban nãy anh nói chuyện em nghe không lọt tai thì anh xin lỗi.”
“Mắc gì? Sao anh lại cứ nói cho cô ta vậy, anh để ý cô ta rồi hả? Hứ, thú vị ghê!”
Hà Tiếu càng nói càng kϊƈɦ động, Triệu Lôi không muốn tranh chấp đụng tới cô nữa, y hỏi: “Rốt cuộc em có đi bệnh viện không?”
“Chuyện của tôi không cần anh lo, anh cút đi cho tôi.”
Triệu Lôi vẫn cố níu kéo: “Tiếu Tiếu, em bình tĩnh chút đi, có chuyện gì đợi về rồi nói có được không?”
“Tôi bảo anh cút anh không nghe thấy sao?”
“Anh hỏi em một lần cuối, em có muốn anh vào cùng em không?”
“Cút! Cút! Cút!”
Triệu Lôi đưa chai nước suối và túi xách cho Hà Tiếu: “Được, anh đi trước đây, em tự chăm sóc bản thân, về xong anh sẽ tìm em.”
Y nói xong lập tức quay người rời đi, Hà Tiếu đờ người vài giây rồi mới hoàn hồn lại, tức tối hét lớn sau lưng anh: “Không có sau này nữa, Triệu Lôi, tôi nói cho anh biết, người tốt đứng xếp hàng chờ tôi dài ra đó, không thiếu mình anh đâu. Anh mà dám đi thì đừng tới tìm tôi nữa!”
Triệu Lôi đứng lại giây lát, cuối cùng vẫn không quay đầu, Hà Tiếu nhìn y rời đi, vứt mạnh chai nước suối trong tay, bừng bừng lửa giận đi vào bệnh viện. Cô không biết, ở một nơi cô không nhìn thấy, người đàn ông trông cao lớn vạm vỡ mặt đã tràn nước mắt!