Sáng sớm hôm sau, Quan Nam dẫn theo Tôn Khải, Trần Oánh đến khu Châu Thanh Liêm ở để điều tra lần nữa. Nếu kế hoạch lần này của họ là nếu có tiến triển không suông sẻ thì sẽ đến nơi làm việc trước kia của Châu Thanh Liêm để tìm hiểu tình hình, ai ngờ vừa đến khu dân cư đã nhận được một tin ngoài dự tính: Châu Thanh Liêm đã về nước.
Cả bọn Quan Nam gõ cửa nhà Châu Thanh Liêm, người mở cửa đang cầm túi mua sắm chuẩn bị ra ngoài mua thức ăn.
Tuy là đi mua đồ ăn nhưng Châu Thanh Liêm vẫn rất chú trọng ăn mặc, áo sơ mi xanh nhạt có sọc đóng thùng thẳng thóm với quần tây đen, cả người không có lấy một nếp nhăn, giày da cũng lau sáng bóng, nếu không phải do túi mua sắm trêи tay quá nổi bật thì với cái khí chất nho nhã này cùng nụ cười vừa phải có chuẩn mực, hoàn toàn là dáng vẻ của một học giả chuẩn bị tham gia một buổi nghiên cứu học thuật nào đó.
Nghe đám Quan Nam bảo là cần tìm hiểu tình hình, Châu Thanh Liêm rất tự nhiên mời họ vào nhà.
Nhà Châu Thanh Liêm là một căn nhà nhỏ cấp ba, nhìn trang trí thì thấy tuy là đã được xây khá lâu nhưng đồ gia dụng đều rất sang trọng, nhà cửa cũng được sắp xếp rất gọn gàng sạch sẽ, từng chi tiết đều như chủ nhân của nó vậy, thấm đẫm mùi sách vở văn chương nho nhã.
Sau khi yên vị, Quan Nam hỏi thẳng: “Ông Châu, trước đó Châu Ngọc Thuý vẫn luôn làm bảo mẫu ở chỗ ông đúng không?”
Từ lúc mở cửa tới lúc vào chỗ ngồi, Châu Thanh Liêm luôn giữ nụ cười nhàn nhạt trêи mặt, không có chút biểu hiện bất ngờ hay căng thẳng gì, lúc nghe thấy tên Châu Ngọc Thuý cũng vậy. Ông ta bảo “Đúng”, ngừng vài giây lại bổ sung: “Tính luôn cả tháng chị ấy đi thì chị ấy làm việc ở nhà tôi tròn bốn năm.”
“Châu Ngọc Thuý chết rồi, chúng tôi có vài vấn đề cần hỏi ông.”
“Chết... chết rồi sao? Châu Ngọc Thuý chết rồi? Có chuyện gì đã xảy ra vậy?” Châu Thanh Liêm lập tức kinh ngạc khó nói nên lời, mở miệng mấy lần cũng không nói được gì.
“Chúng tôi không thể tiết lộ tình tiết vụ án, ông chỉ cần thành thật nói cho chúng tôi biết những gì ông biết được.”
Châu Thanh Liêm vẫn chưa hoàn toàn hoàn hồn, cứng nhắc gật đầu: “Được.”
Bình thường ở nhà chỉ có ông và vợ thôi sao?”
“Đúng.”
“Quan hệ giữa Châu Ngọc Thuý và vợ chồng ông như thế nào?”
“Khá là tôst, Châu Ngọc Thuý làm việc rất tận tình, cũng rất nhanh nhẹn, vợ tôi khá là kén chọn, lúc trước có gọi vài bảo mẫu tới cũng đều làm không bền, vậy mà lại hợp với Châu Ngọc Thuý.”
“Nếu đã vậy, sao đột nhiên lại để chị ta nghỉ việc?”
“Không phải là để nghỉ việc, con trai Châu Ngọc Thuý bệnh, cần chị ấy về chăm sóc.” Châu Thanh Liêm thở dài, lộ vẻ mệt mỏi: “Chúng tôi đều muốn giữ chị ấy lại, nếu chị ấy ở đây, lần này tôi cũng không phải gấp gáp về nước.”
“Ở nhà có chuyện gì sao?”
“Sức khoẻ mẹ tôi không tốt, cuối năm kia, con gái tôi có thai mới hối vợ tôi sang đó, chúng tôi vẫn cứ không tranh thủ được thời gian, năm ngoái cháu ngoại tôi ra đời, nó càng hối dữ dội hơn. Tôi mới lên kế hoạch để tôi với vợ đi Mỹ rồi thì để Châu Ngọc Thuý tới chăm mẹ tôi, vốn đã tính trước hết rồi, ai ngờ con trai chị ấy lại bệnh.” Châu Thanh Liêm nói: “Tôi vừa mới tới Mỹ thì bà cụ ở nhà đã té ngã, anh em trong nhà bàn bạc nhau thay phiên chăm sóc, bắt tôi về cho bằng được.”
“Bà cụ sống ở đâu?”
“Toà nhà C.” Châu Thanh Liêm đưa tây chỉ về hướng một toà nhà lớn: “Cái toà lầu ngay cổng lớn ấy.”
“Có nghĩa là gần đây ông toàn ở trong nước chăm sóc bà cụ sao?”
“Hôm qua tôi đã nhờ bên trung tâm tìm bảo mẫu giúp, nếu thuận lợi thì tháng sau lại qua đó.”
“Tôi xin phép hỏi một câu, tình hình thu nhập của ông và vợ đều không gọi là cao, có thể gánh nổi tiền thuê bảo mẫu sao?”
“Con gái tôi mỗi tháng sẽ gửi cho chúng tôi ít tiền dưỡng lão, duy trì mấy mục tiêu phí này cũng không khó khăn gì.
Châu Thanh Liêm lộ vẻ mừng vui khó giấu, Quan Nam hiểu được, chỉ tay vào một bức ảnh Châu Viện đội mũ tốt nghiệp nói: “Có thể nhìn ra cô Châu rất giỏi giang, bức ảnh này chụp ở Harvard đúng không.”
“Cảnh sát Quan cũng từng tới đó sao?”
“Có đi du lịch tới, một trời một vực với cô Châu.”
“Ha ha ha ha, cảnh sát Quan khiêm tốn quá.”
“Ông có biết Tôn Minh, con trai Châu Ngọc Thuý không?”
“Có biết, mấy tháng trước cậu Tôn có ghé nhà, thằng bé này cũng ngoan lắm, tiếc thật.”
“Tôn Minh bị bệnh gì thế?”
“Nghe Châu Ngọc Thuý nói là tai nạn xe, vì ở thành phố Dung nên lúc đó chúng tôi không có đi thăm.”
“Tôn Minh bị thương ở thành phố Dung sao?”
“Ừm, lúc đó Châu Ngọc Thuý nói thế, vốn dĩ chị ấy không nghĩ là nghiêm trọng, chỉ xin nghỉ ba ngày về trước, về rồi xin nghỉ việc hẳn luôn.” Châu Thanh Liêm không giấu được nét thương tiếc trêи mặt: “Thời gian ngắn như thế, thật sự không ngờ được.”
“Ông có từng tới công ty quản lý đầu tư Bác Đằng chưa?”
“Chưa.”
“Hay là nhân viên của họ có từng gọi cho ông không, giới thiệu vật phẩm hay gì đó cho ông chẳng hạn?”
Châu Thanh Liêm cẩn thận suy nghĩ rồi vẫn nói: “Hình như là không, tôi không có ấn tượng.”
“Lúc trước Tôn Minh làm việc ở đó, Châu Ngọc Thuý chưa từng nhắc tới sao?”
“Không có, nhưng mà hình như tôi có nghe vợ nói cậu Tôn làm việc ở một công y vật dụng y học, cụ thể là làm gì thì không rõ, dù gì cũng là chuyện riêng của người ta, hỏi nhiều cũng không hay lắm.”
Quan Nam nhìn thấy trêи tủ tivi vó để vài khung ảnh, đều là ảnh gia đình, anh chớp mắt vài cái rồi nhìn đi nơi khác, hỏi Châu Thanh Liêm: “Con gái nhỏ của ông, Châu Ninh Hinh làm nghề gì?”
“Nhân viên công ty bình thường thôi.”
“Cô ấy cũng kết hôn rồi sao?”
“Vẫn chưa.”
“Có bạn trai không?”
“Chưa, vẫn chưa có.”
Nhắc đến Châu Ninh Hinh, vẻ mặt Châu Thanh Liêm khựng lại thấy rõ, hoàn toàn không giống với sự tự hào ban nãy khi nhắc đến con gái lớn Châu Viện, dường như ông ta có chút tránh né, thậm chí là chán ghét.
Quan Nam bắt được điểm này, tiếp tục dò hỏi: “Châu Ninh Hinh sống ở đâu?”
“Nó sống ở khu Vạn An.”
“Địa chị cụ thể là gì?”
“Khu chung cư Vạn Hoa.”
...
Ba người bước ra khỏi nhà Châu Thanh Liêm, ai cũng nhíu mày lại.
Nếu lời khai của Châu Thanh Liêm là thật, rất nhiều suy đoán hôm qua lại phải lật lại.
Về lại xe, Tôn Khải hỏi: “Sếp, anh thấy Châu Thanh Liêm có nói thật không?”
Quan Nam nói: “Khó nói lắm, cô cậu có để ý mấy bức ảnh trêи tủ tivi không?”
Trần Oánh: “Em có nhìn sơ, hình như là ảnh gia đình, không có nhìn kỹ.”
Quan Nam: “Mấy tấm đó không phải chụp cùng giai đoạn, con cái thì lớn dần, bố mẹ thì già dần, trông có vẻ hạnh phúc nhưng tình hình thực tế hoàn toàn không như vậy. Trong năm tấm ảnh gia đình có ba tấm là chỉ chụp ba người, hai tấm còn lại tuy đúng thật là hạnh phúc nhưng cô cậu có thấy vẻ mặt cô con gái nhỏ không, lúc nào cũng không vui.”
“Đúng!” Anh nhắc tới xong, Trần Oánh đột nhiên ngộ ra: “Ban nãy em cũng thấy nghi nghi, sao ảnh gia đình lại chỉ có ba người, lại còn được đặt ở vị trí dễ nhìn thấy nhất, ảnh bốn người thì lại đặt ở trong góc.”
Tôn Khải: “Hơn nữa ban nãy lúc Châu Thanh Liêm nhắc đến con gái lớn, rõ là vui vẻ hơn hẳn lúc nhắc đến con gái nhỏ, ông ta dường như không thích cô con nhỏ này, không lẽ Châu Ninh Hinh đã làm gì đó không nên làm bố mẹ không vui chăng?”
Trần Oánh: “Chị thấy không giống, cô Châu Ninh Hinh này chắc là từ nhỏ đã không được chăm chút, nhìn ảnh gia đình xem, tấm thì không có cô ấy, tấm thì đứng ở ít đằng xa, như là con nhặt ở đâu về ấy.” Cô thở dài, rõ ràng rồi lại có chút giận dữ: “Tuy là thật ra tình huống như vậy rất hay gặp nhưng chị mày thật sự không hiểu nổi, sao cùng là cha mẹ mà còn phân đứa này đứa nọ được như vậy chứ?”
Tôn Khải: “Tuy là nói như vậy nhưng mà sếp à, em nghĩ là Châu Thanh Liêm không cần thiết phải nói dối, cũng không có động cơ gây án. Nếu ông ta thật sự là người đứng sau Gia Lệ, đã chạy tới Mỹ rồi thì ít nhất sẽ không chạy về ngay lúc sóng to gió lớn thế này. Huống hồ gì còn có Châu Viện nữa, theo tình hình điều tra lúc trước thì cô ta và chồng đều dạy ở một trường đại học ở bang California nước Mỹ, Châu Thanh Liêm cũng đã xác nhận, em không nghĩ ra ông ta có bất cứ lý do phạm tội nào.”
Quan Nam: “Anh cũng thấy là không giống nhưng trước khi có kết quả điều tra thì đều không thể dễ dàng kết luận. Châu Thanh Liêm nói Châu Ninh Hinh sống ở khu chung cư Vạn Hoa, dù là trùng hợp hay là gì khác, chúng ta cứ điều tra tiếp, bao gồm cả quan hệ xã hội của Châu Ninh Hinh nữa, các mối quan hệ ngoài luồng cùng với quan hệ cha con của họ.”