Quan Nam chấn động trong lòng, cảm giác cấp bách tới muộn lại cuồn cuộn dâng lên, anh lập mở cuốn sổ ra lần nữa, tìm dấu ấn đáng nghi kia trong từng trang một.
Quả nhiên là như thế! Những dấn ấn kia tuy nhỏ và nhạt nhưng lại rõ ràng, trông có vẻ từng có người từng dùng một trang giấy viết đèn lên đây, để lại vết hằn ra trang sau.
Cố ý sao?
Vì không phải mỗi trang đều có dấu ấn, khoảng cách giữa các trang cũng không có quy luật, để cẩn trọng hơn, Quan Nam nhấc những trang giấy có dấu ấn để riêng ra, dựa vào suy đoán mà viết số trang ngắn cách ra một tờ giấy.
Đến lúc lật xong cả quyển sổ, anh đột nhiên phát hiện số những trang sách cách nhau khi nối liền lại ra được số cảnh hiệu khi còn sống của Trương Như Hải.
Quan Nam sững sờ nhìn dãy số, hết sức kϊƈɦ động, cánh mũi và lồng ngực đều không giấu được chua xót, sao anh có thể nhìn nhầm số cảnh hiệu của Trương Như Hải?
Anh hít sâu một hơi, tạm thời gác lại rối bời trong đầu, bắt đầu dùng bút chì cẩn thận đồ lại những dấu ấn kia, hình dáng của dấu ấn dần được phục hiện, thình lình bất ngờ đập vào mắt như trong tưởng tượng, lại là một sự chấn động ngoài dự tính khác!
Đó là một câu mật văn, dùng cùng mật khoá với mảnh giấy lần trước Quan Nam phát hiện trong bồn chứa nước trong nhà, nói rõ hơn thì là: Đây là cùng một loại mật khoá với Quan Nam!
Gã là chiến hữu của anh!
Quan Nam không thể dùng một từ ngữ chính xác nào để diễn tả được tâm trạng của mình, là vui không kìm được sao? Hay là khóc vì vui sướиɠ? Hình như đều có cả, lại hình như chẳng có gì, cứ như sự việc luôn mong đợi cuối cùng cũng có được đáp án rõ ràng nhưng vẫn cần thời gian chấp nhận và tiếp thu.
Thật ra anh nghĩ là anh nên mừng rỡ, trong lúc anh đang sứt đầu mẻ trán dốc hết toàn lực muốn tìm ra họ thì chiến hữu của anh đang dùng một cách thức khác liên lạc với anh, cho dù Trương Như Hải không còn nữa nhưng tín ngưỡng chung của họ thì vẫn còn!
Quan Nam đang nghĩ xem tiếp theo nên làm thế nào để liên lạc với Lý Quảng Xuyên thì bỗng có ai đó gõ cửa phòng họp, anh lập tức cất lại nỗi vui mừng quá độ, bình thản nói: “Mời vào.”
Cửa được chầm chậm mở ra từ bên ngoài, một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo blouse trắng bước vào, không có chút khách sáo hay dò hỏi nào, hắn bước thẳng tới trước mặt Quan Nam, nhàn nhạt mở miệng: “Chào anh, tôi là Lục Đỉnh Hiên.”
Giọng nói của hắn rất rõ ràng, trong như nước từ khe suối, lại mang đậm chất đặc trưng của đàn ông, chỉ một ánh mắt, một giọng nói, Quan Nam đã cực đồng ý với lời đồn ở bên ngoài, dù không có lý lịch vẻ vang với tài năng hơn người thì chỉ với khí chất và vẻ ngoài thì Lục Đỉnh Hiên cũng có thể trở thành “truyền kỳ” của bệnh viện Quang Minh.
Chỉ là... người trông lạnh lùng bình thản thế mà lại có lòng hành y cứu người, có lòng thương dân, quả thật khiến người ta bất ngờ.
Những suy nghĩ này thoáng qua trong Quan Nam, anh khẽ cười, đưa tay sang: “Chào anh, tôi là Quan Nam.”
Sắc mặt Lục Đỉnh Hiên không chút thay đổi, hắn nhàn nhàn đưa mắt nhìn, ung dung lướt qua đôi tay của Quan Nam, qua hàng lông mày của anh rồi chuyển đến bên cạnh, sau đó nghiêng người kéo ghế ngồi xuống.
“Cảnh sát Quan muốn hỏi gì xin cứ việc, tôi chỉ có mười phút.”
Quan Nam không để tâm rút tay về, đến ngồi trước mặt hắn, đưa bức ảnh của Hà Tiếu ra trước: “Anh đã từng nhìn thấy người này chưa?”
Lục Đỉnh Hiên chỉ lướt mắt: “Có.”
“Khi nào?”
“Ngày 26 tháng trước, tối đó tôi trực, khoảng hơn mười một giờ tối, tôi đi lên từ hầm xe, gặp cô ta trong thang máy.”
“Lúc đó cô ta đang làm gì?”
“Lúc đó?” Lục Đỉnh Hiên dường như không hiểu ý anh lắm, ngừng mấy giây mới nói: “Tôi không chú ý mấy, hình như chỉ đi thang máy bình thường thôi chứ không làm gì đặc biệt.”
“Lúc đó bác sĩ Lục đến hầm xe làm gì?”
“Lấy một bệnh án.”
Cách giải thích này cũng rất hợp lí, Quan Nam hơi nhếch miệng, hỏi một câu hơi không liên quan: “Từ lúc anh xuống lầu đến khi lên lầu mất tổng cộng bao nhiêu thời gian?”
“Khoảng hai mươi lăm phút.” Lục Đỉnh Hiên giải thích: “Tôi lấy bệnh án xong tiện thể ghé qua lầu hai mươi mốt thăm một bệnh nhân vừa làm xong phẫu thuật lúc chiều.”
“Bác sĩ Lục có lòng với bệnh nhân thật.”
“Nhiệm vụ của người làm nghề y cả thôi.”
“Anh chắc là hai mươi lăm phút chứ?”
“Tôi có quá nhiều việc, mỗi một việc đều cần lến kế hoạch thời gian từ trước.”
“Vậy anh có nhớ thời gian chính xác lúc gặp Hà Tiếu không?”
“Nếu như không nhớ nhầm thì chắc khoảng mười một giờ mười phút.”
“Tôi hỏi xong rồi, cảm ơn đã hợp tác.”
Lục Đỉnh Hiên hơi gật đầu, đứng dậy bước ra cửa, hắn đặt tay lên nắm cửa, đang chuẩn bị kéo ra, Quan Nam đột nhiên lên tiếng: “Bác sĩ Lục.”
Quan Nam sững sờ, anh đã hoa mắt rồi sao? Sao anh lại cảm thấy ánh mắt ban nãy Lục Đỉnh Hiên nhìn mình ngoài sự lạnh lùng vốn có, còn có một chút... căm ghét từ tận sâu bên trong, thậm chí là... hận thù.
...
Trần Du Dung làm việc rất nhanh chóng, chưa đến nửa ngày đã có kết quả.
Mười giờ mười chín phút tối ngày 28, Vương Trĩ và Hà Tiếu đi thang máy xuống từ tầng mười bảy, từ lúc vào thang máy, Hà Tiếu liên tục gọi điện thoại, Vương Trĩ liếc mắt nhìn cô ta hai lần, thang máy đi thẳng xuống tầng một, Vương Trĩ đi ra phía sau Hà Tiếu, hai người hoàn toàn không giao lưu với nhau.
Mười giờ hai mươi bốn phút, Hà Tiếu được một người đàn ông ôm vào thang máy, cửa thang máy còn chưa đóng kín, hai người đã bắt đầu hôn nhau cuồng nhiệt, có lẽ là quá say đắm nên thang máy đến tầng một hai người cũng chưa vôi buông nhau ra, dây dưa ở cửa thang máy năm sáu phút rồi mới nửa kéo nửa ôm nhau đi ra.
Suy đoán trước đó của Quan Nam không sai, người đàn ông đêm đó đến bệnh viện Quang Minh tìm Hà Tiếu chính là Lý Sơn mà trước kia Hà Tiếu hẹn gặp ở quán bar Lưu Hoả.
Ra khỏi thang máy, hai người tiếp tục hôn không ngừng nghỉ cả đoạn đường xuống hầm xe đến cạnh chiếc Land Rover, Lý Sơn kéo cửa ghế sau, đặt Hà Tiếu vào trong, sau đó tự mình lên xe.
Mười một giờ ba phút, Hà Tiếu xuống xe, trong tay có thêm một túi mua sắm, cô đi về trước mấy bước, đột nhiên quay đầu lại, cách kính xe nói chuyện cười đùa với Lý Sơn vài câu mới luyến tiếc rời đi. Sau khi cô ta đi khoảng mười phút, Lý Sơn mới lái xe rời đi.
Mười một giờ mười một phút, Lục Đỉnh Hiên và Hà Tiếu lần lượt bước vào thang máy từ tầng B1, hai người mỗi người đứng một góc thang máy, không nói gì với nhau. Đến tầng mười bảy, Hà Tiếu bước ra khỏi thang máy trước, Lục Đỉnh Hiên một mình đi đến tầng hai mươi mốt.
Quan Nam xem ghi chép im lặng không nói gì, Trần Du Dung mò mẫm hộp thuốc, rút ra một điếu thuốc ném cho anh, Quan Nam đưa tay đón lấy, ánh mắt không di chuyển.
Trần Du Dung tặc lưỡi, tự châm một điếu, thiếu kiên nhẫn hỏi: “Cậu còn muốn xem ra hoa gì? Hoa hồng hay mẫu đơn?”
Quan Nam ngẩng đầu: “Tôi thấy hơi sai sai.”
“Ý cậu là việc tối hôm đó camera hành lang các tầng đều hỏng?”
“Ừm.”
“Đúng là có hơi trùng hợp nhưng tôi đã tìm hiểu rồi, camera không phải mới hư hôm đó, hơn nửa mới lúc chiều còn đã được kiểm tra.”
“Ngoài điểm này ra, thời gian cũng không khớp.”
“Thời gian gì?”
“Thời gian Hà Tiếu về phòng bệnh.” Quan Nam nói: “Vương Trĩ nói Hà Tiếu về phòng bệnh lúc khoảng mười một giờ rưỡi, lúc đó cô ấy đang kiểm tra phòng bệnh, hai người còn có đụng mặt nhưng theo ghi chép thì Hà Tiếu lại rời khỏi thang máy lúc mười một giờ mười hai phút , từ thang máy tới phòng bệnh cũng chỉ hơn hai mươi mét, sao mà đi tận hai mươi phút được?”
“Lỡ đâu cô ấy dạo trong hành lang thì sao? Gọi điện gì đó chẳng hạn?”
“Không, để không ảnh hưởng bệnh nhân nghỉ ngơi, bệnh viện Quang Minh có quy định tất cả sau mười giờ tất cả nhân viên y tế và người nhà không được đi lại dạo quanh trong hành lang, đến nói chuyện cũng bị cấm.”
“Vương Trĩ có nhớ sai thời gian không?”
“Không đâu, bình thường Vương Trí không có thói quen gì đặc biệt, chỉ thích cày phim, trước đây thường đến nửa đêm mới ngủ, sau khi thực tập công việc quá bận rộn, cô ấy sợ sáng không dậy nổi nên tôi đến còn để cả chuông báo để nhắc mình đi ngủ, cô ấy nói lúc Hà Tiếu vào phòng bệnh, chuông báo của cô ấy vừa mới báo xong.”
“Vậy không lẽ cô ả này trốn dưới cầu thang hút thuốc?” Trần Du Dung nhả một làn khói, nhớ lại gì đó lại đột nhiên sững người: “Hình như có thể là vậy, theo như Vương Trĩ nói thì lúc vào phòng bệnh Hà Tiếu rất hoảng loạn nhưng cậu xem lúc cô ta ra khỏi thang máy đi, sắc mặt hành động không có chút nào bất thường.” Gã cười hừ, giọng điệu có chút cười nhạo: “Nhìn thấy Lục Truyền Kỳ còn định chụp ảnh làm lưu niệm, trông tâm trạng có vẻ không tệ.”
“Chụp ảnh với Lục Đỉnh Hiên sao?” Quan Nam nghệch người: “Ở đâu ra?”
Trần Du Dung hết sức khi dễ liếc anh: “Chứ không thì cậu nghĩ là cô ta cầm điện thoại chỉa ra cửa thang máy mân mê cái gì, tôi bảo đảm tám mươi phần trăm là cô ta đang chụp lén.”
“...” Anh có nên ca ngợi gã có năng lực quan sát, đầu óc nhạy bén không!
Trần Du Dung không nhìn ra, hừ lạnh: “Giờ chết không đối chứng rồi, nếu như có thể tìm được điện thoại của Hà Tiếu, trong đó nhất định có tấm ảnh này.”
“...” Quan Nam không muốn phí lời với gã: “Nếu khi đó Hà Tiếu ra cầu thang, vậy cô ta thấy gì ở cầu thang mà hoảng hốt tới vậy?”
“Cái đó sao tôi biết được.” Trần Du Dung thở dài: “Bởi đúng là camera cái bệnh viện Quang Minh là đcm nó hư kỳ bí thiệt.”
“Anh không tìm được Lý Sơn sao? Sao không có lời khai của anh ta?”
“Có tìm rồi, vợ anh ta bảo mấy ngày trước anh ta đến thành phố Dung, tối mai mới về.”
“Lý Sơn kết hôn rồi sao?”
“Cậu ngạc nhiên vậy làm gì? Lý Sơn còn lớn hơn tôi với cậu mấy tuổi, kết hôn cũng bình thường thôi mà?”
Quan Nam trầm ngâm không nói gì, Trần Du Dung hiểu chuyện im lặng, lắc đầu thở dài: “Thằng Lôi cũng đúng là xui con mẹ nó tám đời, dính phải một con mụ như vậy, còn cưng như trứng hứng như hoa, tôi nghe là muốn nổi điên.”
“Là bạn gái cũ.” Quan Nam sửa lời: “Cưng chiều cũng là chuyện trước đây rồi.”
“Ừ ừ ừ, cậu nói gì thì là vậy.” Trần Du Dung móc hộp thuốc ra, đang định châm một điếu thì Quan Nam ngăn lại: “Anh đừng hút có được không?”
“Hơ, cậu có phải vợ tôi đâu, còn lo chuyện tôi hút thuốc nữa hả?” Trần Du Dung nói xong lại định châm thuốc: “Không phải cậu tính phổ cập cái đống kiến thức chăm sóc sức khoẻ đó cho tôi đấy chứ? Tôi nói nghe này, cái ung thư phổi gì gì đó chả liên quan mấy tới hút thuốc...”
“Lát nữa tôi phải tới chỗ Hứa Dữu.”
“Cái này liên quan tới chuyện tôi hút thuốc hả?” Trần Du Dung bất mãn nói xong, nhớ lại gì đột nhiên bật cười: “Không lẽ cậu muốn đưa tôi đi ăn chực hả? Đầu bếp Tư Khuê lại tới thành phố Gia Lăng giao lưu học tập rồi hả?”
“Tôi sợ cô ấy không thích mùi khói thuốc trêи người tôi.”
“...” Trần Du Dung trông như nuốt phải phân: “Vậy sao không thấy cậu cai thuốc đi.”
“Tôi chưa bao giờ hút thuốc trước mặt cô ấy.”
“Ây dô, còn không cho cậu hút thuốc nữa hả? Vậy cậu kiếm vợ có ý nghĩa gì?”
“Ý nghĩa nhiều ra đó, sao tôi phải nói với anh?”
“..” Trần Du Dung nổi quạu, Quan Nam đứng dậy bước ra ngoài, không quên dặn: “Mai nhớ đi tìm Lý Sơn, tôi còn có việc, đi trước đây.”
Nội tâm Trần Du Dung: Đcm thứ người thế này dựa vào đâu mà có bạn gái tốt thế??!!