“Đầu tiên thì nói xem cô phát hiện ra người chết như thế nào đấy?”
“Được, mà anh để tôi thở cái đã, ban nãy giựt thót tim, đầu óc hơi rối loạn.” Lý An An nhăn nhó mặt mày, đưa mắt cố nhớ lại sự việc.
“Không gấp, cô nghĩ cho kỹ rồi hẵng nói.” Trần Du Dung nhắc nhở nhàn nhạt: “Dù sao cũng là chứng cứ quan trọng hiện tại mà.”
Lý An An nghiêm túc suy nghĩ gần mười phút mới chầm chậm lên tiếng: “Tôi... tôi gọi cho anh ta vào lúc trưa, lừa anh ta bảo là chiều phải tới khu đó thăm bạn, tiện thể ghé luôn anh ta, anh ta mới nói tôi biết mật khẩu nhà, bảo là lúc đến nếu gõ cửa không ai mở thì tự vào. Tôi vốn dĩ đến lúc khoảng năm giờ rưỡi, ai ngờ lại gặp một người bạn dưới lầu, cậu ta cứ nằng nặc mời tôi dùng bữa nên tôi đành đi ăn với cậu ta.”
“Bạn cô tên gì?”
“Vương Hải Dương, chúng tôi là bạn học.” Lý An An nói: “Nếu anh không tin, tôi có thể cho anh số điện thoại.”
“Hai người dùng bữa ở đâu?”
“Ở một quán beefsteak trêи đường Thiên Bạch, hình như có tên là “Tôi Yêu Beefsteak”.”
“Đi xa vậy sao?” Trần Du Dung vô thức chú ý tới, đi từ khu Hầu Ninh ở tới đường Thiên Bạch nhanh lắm cũng phải hai mươi phút lái xe, khu chung cư đó đã là vườn địa đàng của đám quý tộc độc thân thì gần đó kiểu nhà hàng Tây nào mà chẳng có, đã tình cỡ gặp thì hai người không cần phải đi xa tới thế.
Lý An An vừa nghe đã tức tối: “Thì cũng tại cái thằng kẹt xỉ đó chứ ai, cứ đòi dùng voucher cho bằng được, tôi cũng là đi rồi mới biết hôm nay mớ voucher của cậu ta hết hôm nay là hết hạn, hèn gì lại mời tôi đi ăn.” Cô ta bĩu môi, hết sức khinh rẻ: “Thứ này không có bạn gái là vừa lắm.”
Nếu người thẩm vấn là Quan Nam thì gặp phải mấy cái cớ thế này, phần trăm cao sẽ khô lời, Trần Du Dung thì không giống vậy, gã cực biết coi theo mặt: “Hiểu rồi, đó là người theo đuổi cô chứ gì, tôi đoán là cậu ta không chỉ keo kiệt mà còn trông không xứng với cô phải không? Điều kiện của cô thế này thì tất nhiên là xứng có được người đẹp trai hơn rồi.”
Lý An An hừm khẽ, nhúc nhích khoé miệng không nói gì nhưng vẻ mặt lại đắc ý thấy rõ.
...Truyện được đăng tải duy nhất tại forum.kites.vn. Các nguồn khác như truyenfull, s1.truyenhd.com, rittruyen, truyendkm... đều đang ăn cắp chất xám của người khác...
Trần Du Dung rất biết giữ chừng mực, thấy hay liền làm tới: “Rồi sau đó thì sao?”
“Chúng tôi ăn xong là khoảng hơn tám giờ, cậu ta được rủ ra net chơi game, vậy là chúng tôi mạnh ai nấy đi. Tôi lại bắt xe về chỗ Hầu Ninh, tôi đứng dưới lầu nhìn thấy hình như đèn nhà anh ta đang sáng nên quyết định xông thẳng vào xem anh ta phản ứng thế nào. Tôi mở cửa bước vào, nhìn thấy phòng khách sáng đèn không có ai, gọi mấy tiếng cũng chẳng nghe anh ta trả lời, nghĩ là anh ta đã đi đâu xuống bên dưới nên gọi điện cho anh ta, ai ngờ chuông điện thoại lại reo lên trong nhà. Vì lúc đó trong phòng có bật nhạc nên tôi tìm mất một lúc mới xác định được tiếng chuông tới từ toilet. Lúc đó đèn trong toilet đang tắt, tôi bước vào không mò được công tắc, thấy trong ngăn tắm đang bật đèn, nghĩ là anh ta đang ở trong nên chạy ra ngoài.”
“Tôi bước vào, nhìn thấy Hầu Ninh nhắm mắt nằm trong bồn tắm như đang ngủ, tôi còn thầm nghĩ trông anh ta ngủ cũng đẹp trai nên ngồi bên bồn tắm nhìn một lúc, thấy chán bèn đưa tay hất nước trong bồn tắm lên mặt anh ta, anh ta không nhúc nhích gì, tôi mới đưa tay chọc vào đầu anh ta, ai ngờ anh ta lại trượt luôn vào trong nước.”
Hình như Lý An An vẫn còn sợ hãi với chuyện xảy ra tiếp theo sau đó, khuôn mặt lần đầu tiên thoáng chút buồn, nuốt ực mấy ngụm nước bọt rồi mới tiếp tục: “Tôi thấy anh ta chìm xuống như cá chết ấy, vô thức kéo anh ta lên, nhưng mà anh ta không có chút gì chống trả, tôi thấy mũi miệng anh ta đều như không còn thở nữa, nước cứ tuồn thẳng vào trong, tôi liền nhũn cả chân, một lúc sau mới hét lớn chạy ra ngoài... Thật ra lúc đó tôi không xác định được anh ta đã chết hay chưa đã chạy tới ban quản lí toà nhà, họ liền cho người theo tôi lên xem, lúc này mới báo cảnh sát.”
“Từ lúc cô xuống dưới đến khi quay trở lại cùng ban quản lý toà nhà, cô có gặp ai khác không?”
“Hình như là không, tôi không nhớ nữa, lúc đó đầu óc tôi trống rỗng.”
Trần Du Dung suy đoán lời cô ta, không biết nghĩ ra gì mà lại hỏi: “Vậy lúc cô lên lại, cửa nhà của Hầu Ninh đang mở hay đang đóng?”
“Đang...” Lý An An cau mày.
Trần Du Dung khích lệ: “Cô nghĩ cho kỹ, chuyện này rất quan trọng.”
“Đang đóng.”
“Cô chắc chứ?”
“Chắc.” Lý An An nói: “Lúc đó chúng tôi đang ở cửa, phía quản lý hỏi tôi có biết mật khẩu không, tôi ấn sai hai lần mới nhớ ra mật khẩu đúng.”
“Cô bảo là lúc đó trong nhà có bật nhạc đúng không? Phòng khách hay là toilet?”
“Loa từ phòng khách.”
“Chắc chứ?”
“Ừm, anh ta đặc biệt mua cái thứ đó về để mở mấy khúc nhạc thanh tao cao quý gì ấy.”
“Lúc đó đang bật bài gì?”
“Hình như là một khúc cổ cầm, à, đúng rồi, Quảng Lăng Tán, là bài Quảng Lăng Tán.” Lý An An nói xong, thấy Trần Du Dung nhìn mình với ánh mắt sắc nhọn bèn liếc sang bên cạnh: “Mềm mềm ấy, cũng không biết sao anh ta lại thích mấy thứ này.”
“Hình như cô không thích?”
“Có phải của tôi đâu, có gì mà thích với không thích.” Không biết vì sao Lý An An lại hơi bài xích vấn đề này, đến nỗi mặt mũi cũng có chút mỉa mai, hoặc có thể nói là... không cam tâm.
Trần Du Dung nhìn thấy được, nhanh chóng ra được lời nói có lẽ đang được cô ta ẩn giấu, thế nhưng gã không bắt thóp mà hỏi tiếp: “Quản lý báo cảnh sát rồi thì cô làm gì trong lúc chờ chúng tôi tới?”
“Tôi ngồi trong phòng khách chờ các anh thôi, lúc đó bên quản lý cũng ở đó, họ đều có thể làm chứng.” Lý An An sốt ruột nói xong, vội vã hỏi: “Anh cảnh sát, tôi biết gì đã nói hết với anh rồi, giờ tôi đi được chưa?”
“Còn phải đợi chút đã.”
“Tại sao?” Lý An An đột nhiên nổi nóng: “Tôi đã nói hết với các người rồi còn gì, anh đang giam giữ trái phép đấy.”
Giam giữ trái phép? Cô nhóc này thú vị ghê, Trần Du Dung ngẩng đầu nhìn cô ta, ánh mắt ép bức người khác: “Cô nôn cái gì, cô nói rõ rồi nhưng theo quy trình thì chúng tôi phải xác nhận thật giả đã chứ.” Gã cất lại lời khai, vừa cười vừa an ủi: “Xin của cô chút thời gian nữa thôi, đợi chúng tôi hỏi bên ban quản lý xong, xác nhận không có gì sai sót sẽ cho cô đi. Cô Lâm, ra ngoài pha cho cô Lý ly cà phê đi, lấy thêm chút đồ ngọt của cô tới chào hỏi tí.”
Trần Du Dung nói xong, Lý An An gọi “Này” tận mấy tiếng gã cũng không quay đầu lại.
Trong phòng quan sát, Quan Nam vẫn đứng giữ nguyên tư thế ban nãy, từ lúc đám Trần Du Dung ra ngoài, ánh mắt của anh vẫn không rời khỏi Lý An An không bỏ sót bất cứ cử động nhỏ nào trêи mặt cô ta.
Cô gái này hình như không đơn giản như bề ngoài, nhưng mà động cơ là gì? Bị mua chuộc sao?
Anh đang nhập tâm suy nghĩ, Trần Du Dung bưng hai ly cà phê từ ngoài vào, một ly đưa lên miệng, một ly đưa thẳng đến mặt anh: “Cà phê cô Lý pha đấy, số một đội tôi, thử đi.”
“Cảm ơn.” Quan Nam đón lấy, tiện tay đặt lên bàn.
“Sợ tối không ngủ được hả?” Trần Du Dung cúi đầu thổi đi hơi nóng trêи miệng ly: “Yên tâm đi, tối nay khả năng cao là khỏi ngủ.”
“Mùi tinh chất thế này thì ngoài béo ra chắc cũng không có hiệu quả tỉnh táo gì.”
“... Không uống thì thôi.” Trần Du Dung nhăn nhó: “Để tôi chống mắt lên xem Hứa Dữu chiều riết rồi cậu có thành bà thím luôn không.”
“Có đó.”
“...” Trần Du Dung bại trận, ực một hơi hết hơn nửa ly tinh chất, nấc một cái rồi hất cằm: “Thấy sao?”
“Tôi thấy cô ta hơi có vấn đề...” Quan Nam chỉ vào bóng của Lý An An trêи kính nói: “Từ lúc anh rời đi, cô ta lại căng thẳng hơn trước, anh nhìn tay chân với môi cô ta run xem, chỉ là đang cố cắn răng nhịn lại thôi, trừ khi...” Anh quay đầu nhìn Trần Du Dung: “Anh không cảm thấy câu trả lời của cô ta ban nãy hoàn hảo quá sao?”
“Đúng là hoàn hảo, nhìn thấy người chết, lại sợ tới nhũn cả người mà còn nhớ được chi tiết rõ ràng tới vậy, không có chút sơ sót.” Trần Du Dung uống sạch cà phê trong tay, đặt ly cà phê sang một bên, tiện tay bưng ly của Quan Nam lên: “Cũng khó cho cô ta thật, phí công “diễn” ở hiện trường lâu tới vậy?”
“Anh cũng thấy cô ta cố tình làm vậy ở hiện trường sao?”
“Ban đầu không thấy vậy, cái đám thiếu niên ngu xuẩn này mà đã lên cơn mất não rồi thì cái gì cũng làm được. Nhưng mà cô ta không giống vậy, tư duy mạch lạc, tới lui có chừng mực, so với sự lố lăng lúc trong nhà thật sự kỳ cục thấy rõ, nhìn thế nào cũng thấy giống một diễn viên tệ hại, đài từ với động tác đều đúng nhưng mà trông ưỡn ẹo lắm.”
“Nhưng mà tôi thấy chắc cô ta cũng nãy ra ý định ngay lúc đó thôi, không có kế hoạch chu toàn, nếu không lúc nãy trả lời, cô ta sẽ không tránh ánh mắt của anh, còn nhìn trộm vẻ mặt anh nữa, hình như rất lo anh sẽ nghi ngờ.”
“Cậu nghi ngờ cái chết của Hầu Ninh có liên quan tới cô ta sao?”
“Ít nhất thì cô ta đang nói dối, pháp y nói Hầu Ninh chết vào khoảng một đến bốn giờ chiều, nếu thật sự như cô ta bảo là hơn chín giờ mới vào phòng xem thì với ngần ấy thời gian, nếu Hầu Ninh không tự trượt vào bồn tắm thì xác cũng đã cứng lại, sao mà bị cô ta chọc một cái lại trượt vào được?”
“Tôi cũng để ý chuyện này, ban nãy bên pháp chứng gọi tới bảo bước đầu nhận định Hầu Ninh chết do hút ma tuý quá đà, nhìn công cụ sử dụng ma tuý với mấy vết kim trêи cánh tay cậu ta tại hiện trường thì ma tuý là do tự cậu ta tiêm vào.”
“Tự sát sao?”
“Đừng nhìn tôi với anh mắt kinh ngạc chăm chú đó.” Trần Du Dung nhướng mày: “Tôi dễ nghĩ sâu xa lắm đó.”
“...” Quan Nam đã quá quen với mọi lời nhảm nhí của cái mồm đại bác này, anh tự động làm lơ, chỉ hỏi chuyện quan trọng nhất: “Hầu Ninh có tiền sử hút ma tuý không? Không có di thư ở hiện trường, không có dấu vết chống trả, nếu không phải tự sát thì có khi nào chỉ đơn giản là tiêm quá liều thôi không?”
“Nếu cậu ta đã ở lâu ngày với đám Tôn Lâm thì phần nhiều là có, nhưng mà cũng không đặt cái này thành ý chính được, bên pháp y đang giải phẫu, phải đợi kiểm tra để lấy được báo cáo chi tiết.” Trần Du Dung nhìn lại sang Lý An An, thời gian bị chà sát trong chờ đợi, lòng kiên nhẫn và sự bình tĩnh của Lý An An cũng dần biến mất, so với ban nãy, lúc này cô ta đã tiều tuỵ hơn thấy rõ: “Thì ra cô bé không dũng mãnh như chúng ta nghĩ.”
“Tôi cảm thấy cô ta với Hầu Ninh không phải chỉ mới quen mấy ngày, hơn nữa nhìn chung thì nếu cô ta nói dối, chắc phải có động cơ khác.”
“Ý cậu là nguyên nhân tình cảm sao?”
“Đã tìm hiểu tư liệu và dấu vết hoạt động gần đây của Lý An An chưa?”
“Đang tổng kết.”
Trần Du Dung vừa nói xong, một cảnh sát gõ cửa bước vào, giơ hồ sơ trong tay lên: “Đội trưởng Trần, tìm được rồi.”