Nói thật thì ngoại trừ câu trả lời cần thiết ra, Trần Du Dung không có hứng thú với mấy nỗi đau tuổi thiếu thời này. Thế nhưng nói chuyện nãy giờ, gã cũng đã nắm rõ được tính cách của Lý An An, cô ta thiếu cảm giác an toàn, nhạy cảm, đa nghi, có yếu tố tâm thần, cảm xúc hoá, nói trắng ra thì là kiểu chướng ngại nhân cách điển hình, nếu không chiều theo cô ta, e là sẽ chọc trúng vảy ngược cổ cô ta, như vậy cũng không lợi gì cho gã.
Hơn nữa, Lý An An sướt mướt nhạy cảm, lại muốn khống chế Hầu Ninh như thế, nghe cô ta “kể chuyện” chưa chắc đã mất thời gian.
Trần Du Dung ngồi thẳng dậy, tôn nghiêm kính cẩn như mười mấy năm trước ngồi nghe chủ nhiệm giáo ɖu͙ƈ “về cuộc đời”, hết sức chân thành nhìn Lý An An: “Cô nói đi.”
“Nửa năm trước...”
Lý An An vừa mở miệng giọng đã nghẹn ngào, dường như cô ta không vừa ý với trạng thái này, huơ tay với Trần Du Dung, lấy khăn giấy giữ chặt mắt, ngẩng đầu hít thở sâu, cố giữ bình tĩnh rồi mới mở miệng.
“Nửa năm trước, lần đầu tiên tôi gặp anh ta.” Cô ta gỡ giấy trêи mắt xuống, trong mắt ánh lên khát khao: “Ở Phòng Triển lãm Nghệ thuật Bác Lâm.”
“Ồ.” Trần Du Dung phối hợp đúng lúc: “Nơi gặp gỡ rất có học.” Gã hỏi: “Hai người trúng tiếng sét ái tình ở đó sao?”
“Không phải.” Lý An An trống rỗng lắc đầu, khoé môi vương nét cười khổ không phù hợp với độ tuổi: “Chỉ có tôi trúng tiếng sét ái tình với anh ta thôi, lúc đó anh ta còn không nhìn thấy tôi.”
“Lúc đó cô đi xem triển lãm sao?”
“Ừm.” Lý An An gật đầu, nụ cười khổ biến thành cười nhạo: “Anh cũng thấy ngạc nhiên lắm sao?”
“Không tới nổi, làm nghề của chúng tôi mà đụng đâu cũng hết hồn thì chắc đứng tim từ lâu rồi.” Trần Du Dung cười ha hả, mở miệng là dốc tổ: “Lúc trước ngoài giờ học thì tôi cũng chỉ đi mấy hoạt động bị trường ép uổng thôi. Dù gì thì tôi cũng không đi mấy nơi như thế đâu, không có cái tế bào nghệ thuật đó, xem mà đau tim nhức phổi.”
Gã tỏ ra chán ghét bất lực cực độ, Lý An An cười thành tiếng: “Ha ha ha ha ha, cảnh sát Trần, anh thú vị ghê... Tôi cứ tưởng cảnh sát các anh thẩm vấn tội phạm phải dữ lắm chứ.”
“Chúng tôi đều là người văn minh, chỉ có pháp luật mới dữ thôi.” Trần Du Dung bắt được ý của cô ta, nhắm thẳng vào đích: “Cô đoán Hầu Ninh ngạc nhiên lắm hả?”
Lý An An không trả lời thẳng nhưng vẻ mặt rõ là đang âm thầm thừa nhận: “Đó vốn chỉ là một buổi cuối tuần rất bình thường thôi, trường chúng tôi tổ chức đến Phòng Triển lãm Nghệ thuật Bác Lâm xem tranh, trước giờ tôi không cảm mấy thứ đó lắm, điểm danh xong đang chuẩn bị chuồn, ai ngờ chủ nhiệm giữ gắt quá, chỉ đành lẫn trong đám đông dạo quanh. Hôm đó là buổi triển lãm của một số danh hoạ trong nước, chia thành từng khu theo cách vẽ, anh ta là người diễn thuyết của một khu trong số đó.”
Cô ta cúi đầu cười, phấn son dày cộm đang dần bê bết trêи mặt cũng không giấu được sự e thẹn, thậm chí còn có chút đê mê: “Lúc đó tôi vừa nhìn thấy anh ta là đi hết nổi, có lẽ trong mắt tất cả những người ngoài kia, anh ta chỉ là một tên phú nhị đại không học thức không nghề ngỗng, là sâu mọt sống cuộc đời thối rữa, thế nhưng ngày hôm đó anh ta thật sự rất rạng rỡ, rất sạch sẽ, cũng rất điển trai.”
“Hầu Ninh là người thuyết diễn ở Phòng Triển lãm Nghệ thuật Bác Lâm sao?” Tuy đã biết trước đáp án này, Trần Du Dung vẫn hỏi lại Lý An An, tỏ vẻ ngạc nhiên vừa đủ.
Lý An An nhìn ra được, hơi kiêu ngạo cười nhạo: “Lần này thì cảnh sát Trần bất ngờ thật rồi nhỉ?”
Trần Du Dung không giấu giếm: “Đúng là không ngờ tới cậu ta còn có tài này.”
Lý An An dường như bất mãn việc Hầu Ninh bị xem thường, phụt cười vặn lại: “Thứ anh ấy biết còn nhiều lắm.”
“Tôi không có mắt nhìn.” Trần Du Dung không để ý, cười nói: “Nhưng mà tôi đoán lúc đó chắc không có tình tiết lãng mạn bất ngờ nào đâu nhỉ, hai người quen nhau sau đó là ở nơi khác?”
Lý An An trợn tròn: “Sao anh... sao anh đoán được?”
“Tôi cũng từng trẻ tuổi mà.” Trần Du Dung như có chuyện gì khác: “Không có trắc trở thì sao gọi là tình yêu.”
...Truyện được đăng tải duy nhất tại forum.kites.vn. Các nguồn khác như truyenfull, s1.truyenhd.com, rittruyen, truyendkm... đều đang ăn cắp chất xám của người khác...
Cảnh sát bên cạnh đang cúi đầu ghi chép vốn đã quen với dáng vẻ trấn tĩnh miệng đại bác của gã, vẻ mặt lẫn hành động đều không có gì kinh ngạc, chỉ là đau đầu cái lời khai đầy tính văn nghệ như thế này phải phiên dịch nghiêm túc lại thế nào.
Lý An An nói: “Liên tiếp mấy cái cuối tuần sau hôm đó, tôi đều chạy đến Phòng Triển lãm, rất may là lần nào đi tôi cũng gặp anh ta, thật ra tôi hoàn toàn không có hứng thú với mấy thứ đó, thế nhưng để nói thêm được với anh ta vài câu, lần nào tôi cũng nhồi sẵn bài vở để nói được với anh ta vài chủ đề chả chuyên nghiệp gì nhưng cũng không quá ngốc. Sau nhiều lần như vậy, chúng tôi dần thân hơn chút, tôi không nhịn được mà tìm anh ta xin Wechat, anh ta từ chối tôi với lý do lúc làm việc không mang điện thoại. Tôi hơi giận, tận mấy tuần không đến tìm anh ta.”
“Tôi nghĩ chỉ cần tôi không chủ động, chúng tôi sẽ không gặp lại nữa, ai ngờ một tối tháng Ba năm nay, của anh trai bạn thân từ nhỏ của tôi tổ chức sinh nhật ở nhà, cô ấy bắt tôi sang chơi cho bằng được, từ nhỏ tôi đã có ít bạn bè, cô ấy là một trong số ít người thật lòng đối xử tốt với tôi, vì vậy dù không biết tiệc của họ như thế nào, tôi cũng đã đi, tôi đã gặp anh ta ở đó.”
“Nói thật thì lúc nhìn thấy anh ta ngồi trong đám yêu ma quỷ quái kia, uống rượu đùa nghịch với họ, nói mọi loại chuyện ô uế tục tĩu không có giới hạn, không chút nhục nhã tán tĩnh mấy cô gái ngồi cạnh, thậm chí còn bê tha hút chích, tôi thất vọng tới khóc không nổi. Tôi cảm thấy lúc đó tôi đã rời khỏi chính mình, cơ thể tôi còn ở đó nhưng linh hồn đang lơ lửng trong không trung.” Lý An An đột nhiên nhìn Trần Du Dung: “Cảnh sát Trần, anh có hiểu cảm giác đó không?”
“...” Hiểu cái quần què gì! Trần Du Dung chân thành cảm thấy tiếc cho cái tài văn vẻ của Lý An An, kể lại vụ án mà cũng màu mè, gã cũng nể cô ta hết sức!
“Sau đó thì sao?” Lúc sau gã hỏi.
“Tôi đã làm chuyện lớn gan nhất cuộc đời này, không phản kháng, để yên cho anh ta đè tôi ra sofa.”
“...” Đúng là thối nát thật, hôm nào phải hợp tác với đội an ninh trật tự, cho đám phú nhị đại vô pháp vô thiên này biết thế nào là lễ độ.
“Ngày hôm sau tỉnh lại, anh ta đã đi mất, tôi hơi đau lòng nhưng bạn thân nói với tôi, trước đây anh ta có mất khống chế đến mấy đều không động vào mấy cô gái kia, tối qua là lần đầu tiên anh ta như thế, tôi đột nhiên tin rằng tôi có khác biệt trong mắt anh ta. Tôi dâng đầy yêu thích đi tìm anh ta lần nữa, ai ngờ... anh ta còn không biết tôi là ai nữa.”
“Tôi giúp anh ta gợi nhớ lại tất cả mọi chuyện xảy ra hôm đó, tôi nói tối đó tôi có đàn một bài, là do anh ta đề nghị, mắt anh ta liền sáng lên, âm thầm chấp nhận để tôi ở bên cạnh.”
“Tôi dần nhận ra, lúc tỉnh táo anh ta chưa từng động vào tôi, cũng ít khi nói chuyện với tôi, chỉ có lúc cắn thuốc anh ta mới đối xử với tôi dịu dàng, anh ta sẽ nói với tôi rất nhiều lời ngon tiếng ngọt, sẽ áp sát mặt tôi, gọi tôi ngọt ngào.” Lý An An ra sức lắc đầu, như muốn thoát khỏi hồi ức đó: “Nhưng anh biết không? Đó là ác mộng của tôi, luôn là ác mộng của tôi.”
“Anh ta không gọi cô sao?”
“Anh ta gọi tên một người khác.” Lý An An lạc lõng, nhục nhã ê chề: “Dữu, người phụ nữ đó tên Dữu, mỗi lần nhắc đến chị ta thì anh ta mới vui thật sự, anh ta dành hết ấm áp cuộc đời này cho chị ta. Sau này tôi mới biết vì sao tối đó anh ta lại mất khống chế, là bởi vì khúc nhạc đó, Quảng Lăng Tán.”
“Hừ, trùng hợp buồn cười thật.” Lý An An cười hừ: “Chắc cũng là báo ứng, anh ta đối xử với tôi thế này, người anh ta thích cũng không thích anh ta.”
Lý An An méo mó mặt mày, khó hiểu tự hỏi tự trả lời: “Sao chị ấy là không thích anh ta? Anh ta đối xử với chị ấy tốt thế cơ mà...”
“...” Trần Du Dung ho khan, vô thức liếc mắt sang phòng quan sát, gã đoán tâm trạng người đứng bên trong đó bây giờ chắc còn phức tạp hơn gã.
“Tôi không thấy anh ta đối xử với cô và... Dữu có gì khác nhau? Chỉ là một người không có được, một người đã có được mà thôi. Nhìn từ góc độ của đàn ông thì tâm lí này rất bình thường.”
“Anh không hiểu đâu.” Lý An An nhìn Trần Du Dung với ánh mắt kϊƈɦ động, ánh mắt khinh thường tất cả mọi người: “Hầu Ninh từng giết người vì chị ta.”