Năm Ấy Anh Từng Đến

Chương 87: Đần độn



Quan Nam chuẩn bị tâm lí xong xuôi, bước vào mới nhận ra hình như mình đã nghĩ hơi quá. Đèn trong phòng đều đã tắt cả nhưng vì không kéo rèm, ánh trăng sáng rọi vào trong, không những không thấy tối mà còn có cảm giác mờ ảo nhàn nhạt.

Hứa Dữu yên lặng nằm ở một bên giường, trông hình như đang ngủ. Quan Nam nhẹ nhón chân bước tới, đứng nhìn một lúc rồi cẩn thận khuỵ xuống, chầm chậm ngồi trêи thảm lót sàn.

Vừa mới ngủ đã ngủ say rồi sao? Chắc không đâu.

Anh liếc nhìn hai chiếc dép không được đặt ngay ngắn bên giường như thường lệ, lại nhìn chiếc sofa tự dưng được đẩy tới trước cửa sổ, niềm vui bắt đầu lan rộng.

Làm sao để “vạch trần” cô một cách tự nhiên đây?

Anh dịu dàng ấm áp mỉm cười, đầu đã đưa tới sát, “tuần tra” mấy lượt với khoảng cách năm cm với mặt cô, thức thời lùi về ngay vào lúc xác định được cô chắc chắn đã muốn rụt cổ lại vì hơi nóng của anh, đồng thời bàn tay giấu trong chăn cũng rất có thể không nhìn được muốn vương ra vỗ vào đầu anh.

Sau đó, anh đưa ngón tay muốn vuốt ve khuôn mặt, tiện thể bóp chóp mũi cô theo thói quen...

Ánh trăng sáng như đang phủ lên mặt cô một lớp mỏng, mày mắt vốn rõ nét bỗng trở nên xa vời trong một chốc, gặp phải nét dịu dàng khắc sâu strong lòng, không chỉ câu dẫn hồn phách mà còn dẫn dắt ɖu͙ƈ vọng khó nói từ sâu trong lòng người một cách kỳ lạ.

Quan Nam dần cảm thấy miệng lưỡi khô ráp, yết hầu vô thức chuyển động thấy rõ, anh rút tay về, nụ cười trêи mặt cũng nhạt đi, do dự đứng lên, thở dài một hơi mạnh, quay người vào phòng tắm.

Phòng tắm nhanh chóng vang tới tiếng nước chảy, Hứa Dữu mở mắt, hai tay che lấy miệng thở mạnh, nhớ đến hành vi “bỉ ổi” ban nãy của Quan Nam, cô thật sự muốn cho anh một vố vào đầu!

Có lẽ là vì có phần nôn nóng mà Quan Nam tắm rất nhanh, chỉ năm sáu phút là soạn sửa xong xuôi rồi bước ra.

Anh cố ý dùng sức kéo góc chăn, cảm nhận được lực cản như mong đợi mới nhẹ nhàng vén chăn lên.

Ban đầu thì hai người mỗi người chiếm một bên giường lớn, giữ khoảng cách an toàn mà ngủ, anh nhìn chằm chằm vào lưng cô, cô nhắm mắt đoán chừng ý đồ của anh, hơi thở lẫn lộn như đang nín nhịn.

Cảm thấy đã đến thời gian cần thiết, Quan Nam chầm chậm đưa tay vẽ một trái tim lên lưng Hứa Dữu.

Không có phản ứng.

Anh tiếp tục động tác, vẽ một dấu X chia trái tim ra làm bốn, kêu lên thảm thiết như đang đồng cảm sâu sắc: “Á”

Hứa Dữa: “...” Cái thứ đần độn này!

Quan Nam không biết tâm lí Hứa Dữu hoạt động như thế nào, thấy cô không phản ứng bèn trắng trọn thu gọn khoảng cách, từ một cánh tay còn nửa cánh tay. Anh dùng hai ngón tay giả làm người đi bước nhỏ, nhanh chóng từ trêи đầu giường bay xuống, rơi bên eo cô, cánh tay cô, lại nhảy lên vai, cổ cô, cuối cùng diễu võ giương oai trêи đỉnh đầu... một loạt các thao tác biểu diễn đần độn mà anh tự cho là cao siêu.

Vẫn không có phản ứng gì nhưng mà... cũng không phản đối.

Quan Nam thở dài, sử dụng chiêu mặt dày nhất có thể, chỉ trong một chốc nhích tới gần cô, đồng thời không thèm hỏi han mà luồn tay chính xác vào trong vạt áo cô...

..Truyện được đăng tải duy nhất tại forum.kites.vn. Các nguồn khác như truyenfull, s1.truyenhd.com, rittruyen, truyendkm... đều đang ăn cắp chất xám của người khác...

Hai người chưa từng thử cách này bao giờ, lồng ngực anh áp chặt vào lưng cô, cả người cô lọt tõm vào lòng anh, cả hai đều không thấy mặt nhau, một người cấp tiến, một người lười nhác, đều im lặng như đang giận dỗi, lại vui vẻ hợp lại với nhau.

Mồ hôi đã rửa trôi khoảng cách mơ hồ vốn đã không tồn tại, cô mềm mại dịu dàng vùi trong lòng anh, lắng nghe tim anh, cam tâm tình nguyện đắm chìm trong trận mưa bão đột ngột bên ngoài.

“Quan Nam...” Một hồi lâu sau, cô khàn giọng gọi anh.

Quan Nam mệt nhoài sắp ngủ tới nơi, nghe thấy liền vô thức ôm cô chặt hơn: “Sao?” Anh hôn lên trán cô, giọng nói lười nhác hơn cả: “Mới nãy có thoải mái không?”

Cô không trả lời, cười khúc khích cắn tai anh: “Anh Quan càng lúc càng hư hỏng.”

“Cô Hứa đang khen anh đấy à?”

“Anh cứ thích nghĩ vậy thì em cũng không cản được.”

Giọng nói hình như hơi gắt hơn một chút, Quan Nam lập tức mở mắt, sự lười biếng lập tức thay bằng hồi hộp kèm chút dè dặt: “Chiến tranh lạnh của chúng ta... chấm dứt được rồi đúng không?”

“Anh thấy được không?”

“Anh thấy được.”

“Dựa vào đâu?”

“...” Quan Nam ngậm câm hồi lâu mới lầm bầm: “Ban nãy mình mới... không tính là làm lành rồi à?”

“Dùng cách này để lừa em làm lành à, sao anh Quna lại trở nên vô lại vậy?”

Quan Nam nghe giọng nói mang tiếng cười của cô, biết ngay cô đang đùa anh, càng ôm cô chặt hơn, nụ hôn cũng thắm thiết hơn: “Ừ, anh vô lại, anh mặt dày mày dạng, mà anh cũng không có cần... Anh chỉ cần em.”

“...” Đúng là “kẻ mặt dày là thiên hạ đệ nhất”, Hứa Dữu không phản bác lại được, chỉ có thể cười thầm bỏ qua.

Quan Nam nghịch ngợm một lúc, có lại được chút tinh thần, anh nghĩ ngợi một hồi rồi nắm lấy tay cô, giọng nói cuối cùng cũng trở nên trịnh trọng: “Hứa Dữu, anh đã nghĩ kỹ những gì em nói hôm qua rồi, anh bằng lòng nghỉ việc...”

“Xin lỗi, hôm qua em hơi mất khống chế.” Hứa Dữu ngắt lời anh, cô cũng rất chân thành: “Em không nên định nghĩa công việc của anh một cách độc đoán như vậy, lại còn cưỡng ép can thiệp vào phán đoán của anh.”

“Em không cần xin lỗi, những chuyện em lo quả thật thực sự tồn tại, chỉ cần anh còn ngồi trêи ví trí đó, bất cứ lúc nào những chuyện đó đều có thể xảy ra. Còn anh là chỗ dựa cho em mà không những không để em thấy yên tâm mà cứ phải khiến em lo lắng.”

Anh nhìn sâu vào đôi mắt cô, ánh mắt đong đầy tất cả dịu dàng anh có thể dành cho cô: “Hứa Dữu, anh không biết nên biểu đạt thế nào, em là bất ngờ và may mắn lớn nhất cuộc đời này của anh, anh yêu em, hơn cả mạng sống của anh, anh bằng lòng dùng tất cả những gì anh có để đổi lấy bình yên vui vẻ mãi mãi cho em nhưng anh là một cảnh sát, ngoài tình cảm riêng tư, anh vẫn còn sứ mệnh và tín ngưỡng của riêng anh. Anh đồng ý với em, anh sẽ nghỉ việc nhưng thầy có ơn với anh, về công hay tư anh đều không thể để ông ấy chết oan, anh bắt buộc phải tìm ra hung thủ thật sự, trả lại công bằng cho ông ấy.”

“Em có thể hiểu những gì anh nói không?”

Hứa Dữu hồi lâu không lên tiếng, trong đêm tối mưa bão, anh bộc bạch tình cảm nồng cháy của mình, như một dòng sông chảy quả thời gian và kỳ vọng, róc rách chảy vào mắt cô, len qua gót chân, vòng đến eo rồi cuộn vào tim. Nước chảy càng lúc càng gấp gáp, cuối cùng cũng vô tình gợn dậy sóng to gió lớn nén kìm đã lâu trong một khe hở không thể lần ra.

“Em biết” Giọng nói cô gay gắt có chút bất lực: “Nhưng em không muốn ủng hộ.”

“Hứa Dữu...”

“Anh nghe em nói xong đã.” Hứa Dữu nói với giọng chắc nịch không cho anh xen vào: “Em có thể chấp nhận anh theo đuổi tín ngưỡng, cũng có thể chấp nhận để anh hoàn thành sứ mệnh chưa hoàn thành, càng hiểu được tâm trạng muốn trả ơn và hành động thực hiện của anh nhưng em muốn anh xếp ba thứ này với cả người quan trọng nhất trong mắt anh là em ra đằng sau. Em muốn anh đặt tính mạng của anh ở hàng đầu, tham sống sợ chết cũng được, chịu nhục để sống cũng được, quá hơn nữa thì nén nhịn không cần về gặp em cũng được, em chỉ cần anh sống tốt.”

“Anh có hiểu những gì em nói không?”

“Anh đồng ý” Quan Nam cắn răng, lưỡng lự không tình nguyện một lúc, cuối cùng lựa chọn đối diện: “Nhưng em phải đồng ý với anh một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Nếu... anh nói là nếu lỡ đâu anh xảy ra chuyện gì, em hứa với anh là chỉ đau lòng một thời gian thôi, sau đó...”

“Sau đó thì sao?” Hứa Dữu vùng ngồi dậy, tức đến lồng ngực phập phồng: “Sau đó quên anh đi, vui vẻ bắt đầu tình yêu mới, oanh liệt cũng được, bình đạm vô vị cũng được, chỉ cần quên anh đi là có thể kết hôn sinh con, vui vẻ binh yên cả đời theo lệ thường đúng không?”Cô thấy mình bị anh chọc cho tức cười: “Anh thấy vậy được không?”

“Anh...” Quan Nam lập tức ngậm miệng, hai tay vịn lấy vai cô, “cả gan” lập lại: “Anh nói là nếu như...”

“Không có nếu như... Quan Nam, nếu mà anh dám chết, em sẽ...” Hứa Dữu nói không ra, cô tức đến nghẹn, sau đó buồn bã nhận ra cô lại còn không đe doạ được anh! Anh đã chết rồi, cô có làm kinh thiên động địa đến mấy thì cũng có chọc tức được một người chết đâu? Huống hồ gì cô cũng nói không được cái câu ngu ngốc “anh chết em cũng chết”.

Cô không nói ra được, bầu không khí là im lặng đến kỳ lạ, sau đó hoàn toàn sụp đổ trong tiếng cười mà Quan Nam không nhịn được bật ra.

Hứa Dữu vừa thẹn vừa tức, cầm cái gối sau lưng đè lên mặt anh. Quan Nam hợp tác ngửa ra sau, lúc lắc dưới tay cô, kêu lên ưm ưm.

Anh diễn không hề giả trân, tay chân quơ loạn xạ làm như sắp đứt hơi tới nơi, Hứa Dữu sợ anh đột nhiên phản kháng, quyết tâm ngồi hẳn lên người anh, gõ đầu anh dạy dỗ: “Động đậy lung tung cái gì? Dù sao anh cũng đâu có sợ chết, so với chết ở ngoài thì thôi để em giải quyết luôn cho rồi, để bớt vô lại lươn lẹo trước mặt em.”

Cô sợ làm nghẹt thở anh thật nên cuối cùng cũng không dám dùng sức quá, chỉ đè cho có, tiếc là người bị đè còn lâu mới lương thiện như cô nghĩ.

Quan Nam dùng một tay bắt lấy cánh tay cô, hơi dùng sức kéo cô tới, Hứa Dữu chỉ cảm thấy thế giới đảo lộn, chưa kịp kêu lên thì đã bị anh quặp lấy hai tay, giữ ở dưới người.

Ánh mắt Quan Nam nhuốm ánh sao trời, nóng bỏng mà chăm chú: “Mỗi lần ăn no chùi mép xong là muốn mưu sát chồng, hôm nay phải dạy dỗ một trận cho đàng hoàng em mới biết được thế nào chồng mạnh nhờ vợ.”

Hứa Dữu không cử động được tay chỉ đành đá chân: “Quan Nam, em cảnh cáo anh đấy, bỏ em ra.”

Quan Nam đưa chân dài quét ngang, dễ dàng giữ được cô, vẻ mặt đắc ý gợi đòn: “Chắc là em không biết anh học Trường Cảnh sát năm đầu đã bị cảnh cáo hai lần, đến năm ba nếu không nhờ thành tích quá tốt thì đã bị đuổi khỏi trường rồi. Anh nở nụ cười đê tiện nhất, đánh úp chính xác vào eo cô: “Em thấy anh có sợ bị cảnh cáo không?”

“Ha ha.. hi hi... hơ hơ” Nếu mà có năng lực tắt tiếng thì Hứa Dữu thật sự muốn biến thành đứa bị câm ngay lúc này, còn đỡ hơn là phát ra mấy tiếng cười “đáng sợ” mất mặt thế này.

Quan Nam hỏi: “Mai mốt còn dám bắt nạt chồng nữa không?”

“...” Cô vẫn không thèm nói gì.

“Hửm? Lơ luôn chứ gì?” Tay anh lại trượt xuống dưới nách cô, chọc nhẹ.

Hứa Dữu gọi lớn: “Quan Nam!”

“Còn dám nữa không?”

“... ... ...”

“Dám không?”

“... ... Không dám nữa.”

“Lần tới tái phạm thì làm sao?”

“...” Cái thứ thối tha được nước làm tới này, Hứa Dữu bị giữ chặt không động đậy được, từ bỏ phản kháng: “Anh muốn sao?”

Quan Nam buông cô ra, phủ người lên trêи, ánh mắt không đơn giản gì, Hứa Dữu thấp thỏm trắng trợn suy đoán hành vi đáng hổ thẹn sắp xảy ra, anh lướt môi qua môi cô, sượt qua má, ngừng lại ở vành tai, dùng sức dịu dàng vừa đủ, thổi một luồng “tiên khí” vào tai cô...

“Này...” Hứa Dữu bịt tai cuộn người lại, mặt mũi trán cổ đều đỏ ửng vì nhột, cũng là vì xấu hổ...

“Sợ chưa?” Quan Nam đắc ý hào hùng: “Lần tới tái phạm thì phạt thế nhé!”

Hứa Dữu: “...” Nếu mà sức lực cho phép thì cô thật muốn nhặt đôi dép dưới giường lên quạt cái thứ đần này xuống dưới!

Thật đấy!!