Phòng mới thuê rất đơn giản, dụng cụ trong nhà còn chưa mua đầy đủ, chủ nhà cho biết cậu bảo vệ muốn tìm công việc ở công trình gần đây mà làm, để tiện nên mới thuê căn này. Còn việc vì sao lại có người tìm tới rồi vì sao hai người lại đánh nhau thì chủ nhà không biết.
Cậu bảo vệ đã tắt thở trêи đường đi đến bệnh viện, thêm vào đó là trong nhà sạch sẽ gọn gàng như bị “chó ɭϊếʍ”, manh mối của cậu ấy xem như đã đứt đoạn, nhưng lần hành động lần này cũng không phải là không được gì, hoặc có thể nói là vô tình thu hoạch được rất nhiều thứ.
Pháp y đã khám nghiệm thi thể của Tổ trưởng tổ bảo vệ, có hai vết thương chí mạng, một vết trêи đỉnh đầu, một vết ở ngực, vết thương rất sâu, lúc đó chắc cậu bảo vệ đã dùng hết sức lực, liều chết mà chém. Theo lý thì đúng ra hai người không đến nỗi có thâm thù đại hận gì với nhau, cãi vã gay gắt mấy cũng không đến nỗi ra tay tàn độc đến thế, chuyện này ắt có ẩn tình.
Nghi ngờ của cảnh sát nhanh chóng được chứng thực, điều trực quan nhất là những vết kim tiêm mắt thường có thể thấy rõ trêи cánh tay Tổ trưởng, phân tích theo màu sắc, pháp y đã bước đầu xác định nguyên nhân là do tiêm chích ma tuý, chỉ cần đợi có kết quả xét nghiệm là sẽ xác định được tay Tổ trưởng có hút ma tuý hay không.
Trêи vai cậu bảo vệ cũng có vài vết kim tiêm còn rất mới, mới có không lâu trước khi chết, pháp y sau khi xét nghiệm đã nhận định được trong máu cậu bảo vệ có thành phần ma tuý nhưng loại bỏ khả năng cậu ấy là một con nghiện.
Cảnh sát tiến hành tìm kiếm thông qua nghi vấn này, cuối cùng tìm thấy được một ống kim tiêm trêи nóc một căn nhà khác ngoài cửa sổ lúc xảy ra chuyện, tàn lưu bên trong được mang đi xét nghiệm, trùng khớp với thành phần nồng độ trong cơ thể cậu bảo vệ.
Từ đó, cảnh sát suy đoán được tình hình đại khái lúc đó.
Tổ trường tổ bảo vệ đến tìm cậu bảo vệ, hai người xảy ra xung đột, tay Tổ trường cầm ống kim tiêm có ma tuý bên trong đâm cậu bảo vệ, cậu bảo vệ phản kháng ra sức giết tay Tổ trưởng.
Câu chuyện đơn giản, dễ hiểu nhưng bên trong lại có quá nhiều vấn đề.
Một là so với làm phụ hồ ở công trình thì công việc ở bệnh viện Quang Minh vẻ vang hơn, nhẹ nhàng mà phúc lợi lại tốt, sao cậu bảo vệ lại nghỉ việc chạy tới đây?
Hai là một nơi quản lí khắc khe có tiếng như bệnh viện Quang Minh sao lại để phường nghiện ngập lên làm Tổ trưởng tổ bảo vệ, dù là lúc ứng tuyển chưa sử dụng ma tuý thì sau đó đã vướng vào, bọn họ lại ở chung một ký túc xá nhân công, những người còn lại chẳng lẽ không hề phát giác ra?
Ba là một Tổ trưởng tổ bảo vệ với một cậu bảo vệ nhỏ bé có thể có thâm thù đại hận gì mà đã nghỉ việc rời đi rồi còn phải truy sát tới tận đây. Hoặc là... y hoàn toàn không hề muốn giết người, vì nồng độ được tiêm vào không cao, không thể khiến người ta thiệt mạng, quá lắm chỉ có thể nghiện.
Lên cơn nghiện?
Nghĩ đến cụm từ này, Quan Nam bỗng loé lên một suy nghĩ: Nếu như mục đích của y là khiến cậu ấy nghiện thì sao?
Sao y lại phải làm cho cậu ấy nghiện? Để khống chế, đe doạ, cưỡng ép,... như Hầu Ninh với Lê Sâm vậy.
Nghi vấn trong đầu Quan Nam càng lúc càng mãnh liệt, có lẽ bệnh viện Quang Minh thật sự không đơn giản như những gì bên ngoài đồn đại!
Hà Tiếu nhìn thấy thứ không nên thấy ở đó dẫn đến việc bị diệt khẩu, cậu bảo vệ này rõ là không phải chủ động xin nghỉ mà là bị ép, vì sao lại bị ép? Vì “nhiều chuyện”, không chỉ mất việc mà còn mất mạng, còn có những bác sĩ bệnh nhân có tư tưởng như bị nô ɭệ hoá, kỳ lạ vô cùng...
“Dựa vào chứng cứ hiện có, có thể xin được thủ tục lục soát không?” Một lúc sau, anh hỏi.
Trần Du Dung hiểu được đại khái ý của anh, vẫn hỏi lại theo hướng xác định: “Cậu muốn điều tra bệnh viện Quang Minh sao?”
“Đúng!”
“Về cơ bản là không thể nào, không có bất cứ một chứng cứ thực tế nào chứng minh họ thật sự có vấn đề, quá lắm chỉ là người phía dưới không an phận.” Trần Du Dung nói: “Hơn nữa vì mấy năm nay bệnh viện Quang Minh có rất nhiều cống hiến lớn, bây giờ bọn họ thuộc nhóm doanh nghiệp quan trọng được nâng đỡ trong thành phố, khoan nói tới việc bây giờ chúng ta không có chứng cứ thực tế, dù có thì nếu không đủ cũng không thể dễ dàng điều tra được.
“Vậy thì bỏ đi, tuy cách này rất dễ nhưng cũng dễ đánh rắn động cỏ.” Quan Nam ngẫm nghĩ rồi nói: “Hoặc là chúng ta có thể nghĩ theo hướng khác, tìm hiểu thử các ghi chép bệnh án của bệnh nhân mắc bệnh nặng những năm gần đây ở bệnh viện Quang Minh.”
“Cậu đang nghi ngờ cái gì?”
“Tôi nghi ngờ có người lấy cái cớ vinh hiển ra để che đậy, thật ra thì là để thực hiện mục đích nào đó không thể để ai biết.”
“Mục đích gì?”
“Tạm thời tôi chưa nghĩ ra được, đây cũng là chỗ tôi nghĩ không ra, tại sao nhỉ? Vô lý thật. Không lẽ là để bọn họ từ bỏ chữa trị?”
Anh đột nhiên buột miệng nói một câu, nói xong cả hai đều hơi chấn động. Đúng vậy, lúc trước khi họ nghe những lời nói đó cứ thấy kỳ lạ, điều mâu thuẫn kỳ lạ nhất chính là điều này: bác sĩ cứu chữa người bệnh, bệnh viện với mục đích điều trị cứu sống bệnh nhân sao lại tự dưng đảm đương trách nhiệm của thầy tu cha xứ, khuyên người ta nhìn thấu thế sự, siêu thoát khỏi vạn vật được chứ?”
Tuy chỉ có vậy thì không đủ thuyết phục nhưng không thể không nói đây là một phương hướng sáng tỏ hơn hẳn! Nét mặt Trần Du Dung liên tục thay đổi, chỉ trong phúc chốc đã hiện đủ thứ màu.
“Tôi biết rồi!” Gã nói: “Tôi lập tức cho người đến nhà Vương Thiên Thuận tìm hiểu tình hình, à không...” Gã nghĩ ngợi rồi lại nói: “Phải âm thầm đi nghe ngóng chuyện bên lề trước!”
..Truyện được đăng tải duy nhất tại forum.kites.vn. Các nguồn khác như truyenfull, s1.truyenhd.com, rittruyen, truyendkm... đều đang ăn cắp chất xám của người khác...
Nửa đêm, Quan Nam lại lần nữa tỉnh dậy từ trong mộng, từ sau giấc mơ đêm trước, tình hình này đã xuất hiện liên tục mấy ngày. Anh đã mất ngủ, dù không nằm mơ thì nửa đêm cũng sẽ tự dưng tỉnh giấc, sau đó rất khó ngủ lại.
Hứa Dữu vẫn gối đầu trong lòng ngực anh, tay vòng lấy eo anh, ngủ rất say. Cô lúc nào cũng dựa dẫm vào anh như thế, đêm nào cũng phải ôm lấy nhau như vậy, thậm chí mỗi lần xong trận, cả hai mồ hôi nhễ nhại, vừa nhớp nháp vừa khó chịu, cô cũng vẫn chịu dính lấy anh.
Anh thì không sao, chỉ sợ cô khó chịu, vậy nên lần nào cũng phải bế cô vào phòng tắm, thế nhưng thời gian tắm đàng hoàng lại ít thê thảm, đánh trận trong đó lúc nào cũng kịch liệt hơn.
Cô nói với anh cô thích nghe nhịp tim anh, điều đó làm cô thấy rất tốt đjep, cứ như thời gian có thể trôi ngược vậy. Lúc đó anh cười cô ngốc nghếch, thời gian sao có thể trôi ngược, thế nhưng giờ đây anh lại không khống chế được mà nghĩ có lẽ cô thật sự mong thời gian có thể trôi ngược, trôi về thời điểm cô mong muốn giữ lấy nhất, tìm được người cô nhung nhớ nhất.
Mắt Quan Nam có hơi cay cay, lồng ngực cũng không nén được nghèn nghẹn, cảm giác rất khó chịu.
Nếu không phải do dạo gần đây nằm mơ tỉnh giấc, lần nữa nghe rất rõ cô mê man nhắc đến cái tên kia, anh cũng rất muốn tiếp tục lừa dối mình rằng cô yêu anh, giống như cách cô thể hiện vậy, giống như anh yêu cô...
Thế nhưng...
Anh mượn ánh sáng vầng trăng ngơ ngẩn nhìn cô, rung động một cách rất dễ dàng, anh nhích tới định hôn cô, tới gần bên môi rồi lại kìm nén.
Có phải lúc này cô lại đang mơ không, mơ thấy gì thế? Là người đó sao?
Quan Nam rất ghét cái cách mình so đo từng tý như thế này, cứ như một cô vợ nhỏ vậy, tự làm hao tổn tinh thần mình, vờ ghen tức, giận dỗi, thậm chí là không thể ngủ được chỉ vì không biết người mình yêu có toàn tâm toàn ý hay không.
Điều càng đáng buồn và hèn mọn hơn là cô còn không biết gì về những hành động này!
Quan Nam ngửa đầu há miệng thở sâu, qua một lúc, anh thật sự cảm thấy không đủ, nhẹ đẩy Hứa Dữu sang gối, cẩn thận vén chăn xuống giường.
Đầu tiên, anh vào phòng thay đồ, khoảng thời gian trước cô lại mua cho anh không ít quần áo, anh cũng không biết sao cô lại có thói quen như thế, cô không đam mê mua sắm, quần áo phụ kiện của cô chỉ đặt theo từng quý, giao tới theo kỳ hạn, cô rất ít khi hao phí tinh thần vào mấy việc này, thậm chí có thể nói là không bao giờ, ngoài váy dạ tiệc rất ít khi mặc lại thì áo quần hằng ngày đều phối theo vai vế và lễ lộc.
Nhưng đối với anh thì rõ là rất hiếm khi có cơ hội mặc những bộ vest hay vài bộ quần áo có phong cách thoải mái này, cô vẫn mua cho anh, cứ như một thú vui rất cao cấp ấy, cô sẽ hỏi ý kiến anh, sẽ bảo anh thử cho cô xem, dù sau đó anh không có dịp để mặc nữa cô cũng sẽ không để tâm.
Tình yêu trong mắt cô thật sự là anh sao? Hay là một người nào khác mà cô nhìn thấy được qua anh? Quan Nam cắn chặt răng, nhấc tay lên rồi lại vô lực bỏ xuống, anh từng hận mình hẹp hòi, lại không thể khống chế mà càng lúc càng lún sâu.
Đèn trong hành lang vẫn tắt, chỉ có một nguồn sáng yếu ớt, lần lượt sáng lên theo khi anh đi và mở cửa.
Anh đứng lại trước cửa phòng làm việc, băn khoăn không biết có nên vào hay không. Từ lần đầu tiên nhìn thấy cái bookmark trong quyển sách đó, anh đã vô thức để ý cô có thói quen đọc sách trước khi ngủ, vì vậy đầu giường thường đặt mấy quyển sách.
Có vài lần, anh nhân lúc cô đi tắm, ma sai quỷ khiến mở những quyển sách kia ra, kiểm tra như thằng ăn trộm...
May là tuy mỗi quyển đều có bookmark nhưng không thấy lại cái tên đó nữa.
Chỉ có một lần anh lại về rất muộn, cô cũng lại thϊế͙p͙ đi trong lúc chờ, anh lại lần nữa nhìn thấy cái tên đó trong quyển sách bên tay cô.
Hoặc có lẽ cô cũng sợ anh phát hiện, anh hơi tự giễu nghĩ rằng cô lo sợ như thế chứng tỏ trong lòng cô có suy nghĩ khác.
Thế nhưng có lẽ anh còn lo sợ hơn cô nghĩ.
Nếu bây giờ bước vào, chỉ cần đến kệ sách tuỳ tiện lật một lúc, nhất định sẽ có thể moi ra càng nhiều hơn nữa. Quan Nam nghĩ thế, từ đầu đến cuối vẫn không dám bước vào, tìm được rồi thì sao nữa? Anh tự hỏi mình, anh có thể làm sao?
Giận dỗi? Chất vấn? Cãi cọ? Hay là chia tay?
Có chuyện nào mà anh nỡ đâu?
Một chuyện cũng không dám, anh không nỡ giận cô, không nỡ chất vấn cô, không nỡ nặng lời với cô, càng không nỡ rời xa cô.
Thế nhưng nếu cô... nếu cô làm chuyện sai trái thì sao?
Suy nghĩ này vừa bật ra, Quan Nam đã chấn động run cả người, tuy anh không muốn thừa nhận, không muốn tin, càng không muốn làm rõ thì anh đều phải nhìn thẳng, người tiếp xúc với Lê Sâm, Hầu Ninh ở quán bar Lưu Hoả có quen biết với Hứa Dữu, hơn nữa trông còn khá là thân thiết.
Anh là người đàn ông của cô, hơn thế nữa, anh là một cảnh sát, anh không thể vì tình cảm riêng tư của mình mà bỏ qua công lý chính nghĩ, bỏ qua tín ngưỡng và những chiến hữu cùng sống chết được!