Năm Ấy Anh Từng Đến

Chương 97: Hoá ra



Chọn Lý Đức là bởi lời nhắc nhở của Vương Thiên Thuận.

Theo như Vương Thiên Thuận nói, ông ta và Lý Đức đều là bệnh nhân của Lục Đỉnh Hiên, lúc nhập viên hai người ở cùng một phòng, cũng có thể coi là bạn cùng điều trị.

Lý Đức đến từ ngoại thành, không có học thức, con người cứng nhắc cố chấp, không nghe lời khuyên giải tốt bụng của bác sĩ, người nhà của ông ta cũng rất cứng đầu, vì cái gọi là lòng hiếu thảo mà cũng không sợ chuyện phi nghĩa, bán nhà vay tiền làm phẫu thuật cho Lý Đức. Thật ra trước khi phẫu thuật, bác sĩ đã nói ca phẫu thuật này rất nguy hiểm, điển hình của việc bỏ tiền ra cũng không mua được mạng sống, ông ta không chịu nghe, nằng nằng quyết một, kết quả phẫu thuật xong chưa được bao lâu đã phải nhập viện lại vì tình trạng hồi phục không tốt, sau đó thì chết...

Vương Thiên Thuận là người biết ăn nói, câu chuyện được ông ta kể lại rất truyền cảm, vẻ mặt cũng đau buồn vừa phải, vừa buồn vì bất hạnh của Lý Đức lại tức giận vì ông ta không biết điều. Quan Nam không biết Vương Thiên Thuận thêm mắm dặm muối vào câu chuyện bao nhiêu, chỉ là hiểu biết từ tận sâu của ông ta về sinh mạng lại lầ nữa làm mới lại giới hạn nhận thức của anh, vừa lạ kỳ vừa khϊế͙p͙ đảm.

Đúng ra thì bỏ ra một số tiền lớn như vậy mà bệnh nhân vẫn chết rất “chuyên nghiệp”, người nhà đáng lẽ phải trách móc nặng nề lắm nhưng tình hình thì ngược lại hoàn toàn, người nhà họ Lý không những không hề oán trách mà còn rất cảm kϊƈɦ bệnh viện Quang Minh và Lục Đỉnh Hiên.

Trần Du Dung cho người đi điều tra, chẳng mấy mấy công sức đã biết được nguyên nhân họ cảm kϊƈɦ tới vậy: Tiền!

Người nhà họ Lý vẫn luôn ăn nói dè dặt với nguyên nhân này, ngoài vài người trong dòng họ ra thì không nhắc tới với ai nhưng tất cả mọi thứ ta cho là bí mật đều là vậy đấy, trừ khi tuyệt đối không nói ra, nếu không chắc chắn sẽ lan truyền đi muôn nơi. Điều này có thể chứng minh phần nào qua việc con cái nhà họ Lý trước giờ nghèo khó lại đột nhiên mua được nhà mới.

Ngoài cảm kϊƈɦ, điều càng khiến cả bọn Quan Nam kinh ngạc hơn chính là người nhà họ Lý trước đây tán gia bại sản cũng phải chữa bệnh giờ lại như Vương Thiên Thuận, cho rằng “con người ta mắc bệnh hiểm nghèo đã là một việc rất khổ sở rồi, không cần phải khổ sở thêm lần nữa để tiếp nhận trị liệu, càng không thể ích kỷ làm gánh nặng cho gia đình...” nếu nói hoa mỹ một chút thì chính là “thay vì chết không chút tôn nghiêm, chi bằng chết vui vẻ vinh quang.”

Cảnh giới suy nghĩ nghe rợn gáy như vậy lại có được hiệu quả tuyên truyền tốt đến bất ngờ nhờ vào luận điểm sự thật là vết xe đổ trước đó. Không chỉ những người thân thiết với người nhà họ Lý tin vào điều này, mà còn có hàng xóm, bạn bè người thân của người thân...

Nhận thức sai lầm được truyền bá nhanh chóng khắp nơi như nước chảy, như mặt hồ được dâng lên bởi tảng đá khổng lồ, lăn tăn gợn sóng từng đợt một, càng lúc càng to, càng lúc càng lan rộng...

Ngoài tin tức có được từ phía Lý Đức, hộp thuốc Quan Nam thấy được từ nhà Vương Thiên Thuân được kiểm nghiệm ra là thuốc được sản xuất từ một xưởng thuốc nhỏ kém tiếng tăm, phân loại dược phẩm trêи bao bì thuộc nhóm “đạt tiêu chuẩn”, tác dụng là giảm đau, kiểm tra hồ sơ của Cục Dược phẩm cũng quả thật có thủ tục sản xuất tiêu thụ chính quy.

Để không đánh rắn động cỏ, cảnh sát kết hợp với Cục Dược phẩm, lấy danh nghĩ thanh tra kiểm tra công thương để điều tra ghi chép tình hình sản xuất và tiêu thụ của xưởng thuốc này, phát hiện ra tuy số thuốc này không phải cung cấp độc quyền cho bệnh viện Quang Minh nhưng ngoài nơi này ra thì số lượng tiêu thụ ở các nơi khác cực kỳ ít ỏi, thậm chí là số lượng chỉ riêng ở bệnh viện Quang Minh cũng không gọi là nhiều.

Nhìn bề ngoài thì có vẻ không vấn đề gì nhưng Quan Nam vẫn có thể tìm ra điểm kỳ quái rõ rệt bên trong.

Đầu tiên là thành phần điều chế và tác dụng không phù hợp với nhau, nói chính xác là tuy thành phần bên trong có tác dụng giảm đau nhưng nếu dùng cho người bệnh nặng có cơn đau ác liệt thì chả bỏ bèn gì, nếu đây thật sự là thuộc đặc hiệu của bệnh viện Quang Minh thì không thể nào khiến nhiều người đổ xô chạy tới như vậy, dù gì thì bị tẩy não là một chuyện, lên cơn đau thật sự thì lại là một chuyện khác.

Điều thứ hai chính là nơi chọn đặt địa chỉ hoang vu của xưởng sản xuất này, diện tích xưởng không lớn, tình hình sản xuất và tiêu thụ bình ổn, lợi nhuận chỉ có thể xem là tạm được nhưng công nhân bên trong lại rất đông, số lượng nhân công vượt xa nhu cầu thực tế rất nhiều.

Vì thế, Quan Nam nghi ngờ số liệu họ xem được chỉ là vẻ ngoài, có thể bí mật được ẩn giấu của khu xưởng nhỏ không mấy tiếng tăm này có liên quan mật thiết với bệnh viện Quang Minh. Điều trùng hợp có thể chứng minh ngược lại suy đoán của anh chính là thời gian thành lập của xưởng thuốc này và bệnh viện Quang Minh là cũng một năm, ghi chép tiêu thụ cũng bắt đầu từ năm đó tới tận bây giờ chưa hề gián đoạn.

Nhận thấy được tính nghiêm trọng của vấn đề, Trần Du Dung lập tức báo cáo với cấp trêи sau khi nhận được kết quả, cấp trêи hết sức quan tâm về vụ việc, ra lệnh phái người điều tra nhanh chóng và kỹ càng.

Có được hậu thuẫn ủng hộ, Trần Du Dung càng mạnh tay hơn, đầu tiên, gã mang số thuốc lấy được ở xưởng đi kiểm nghiệm, xác thực được hiệu quả thành phần giống như trong hướng dẫn và đăng ký.

Sau khi lấy được kết quả, mấy ngày sau đó Trần Du Dung đều cố ý án binh bất động, gã rất hài lòng về đáp án trong dự tính này, nói cách khác thì mục đính gã mang thuốc đi kiểm nghiệm hoàn toàn không phải đều tìm ra sơ hở, thứ gã mong đợi hơn chính là sự an tâm của những tay đang nấp trong bóng tối.

Những tay đó có thể ẩn náu được, thế lực tai mắt được gài vào khắp nơi, trước tình hình địch trong tối ta ngoài sáng, dù cẩn thận đến thế nào cũng dễ dàng bứt dây động rừng, cách đơn giản nhất để thoát khỏi bị động bây giờ không phải nấp vào trông sâu mà là phô ra rõ ràng hơn, để địch biết ta đang làm gì, hơn nữa chỉ có thể làm đến đâu mới là quan trọng nhất.

Qua mấy ngày, xưởng thuốc xuất hàng lần nữa, xe hàng ra khỏi xưởng thuốc đi một mạch tới thành phố Gia Lăng, bị cảnh sát chặn lại ở kho hàng cách bệnh viện Quang Minh khoảng năm cây số, nguyên nhân thôi thúc Trần Du Dung quyết định ra tay chính là nhờ Quan Nam nhận ra người đợi tiếp ứng ở kho hàng thành phố Gia Lăng lại là người bị nghi ngờ là đàn em của Lưu Thịnh có tiếp xúc với cả Hầu Ninh và Lê Sâm xuất hiện ở quán bar Lưu Hoả.

Người này tên Trần Hạo, ba mươi lăm tuổi, người Vân Nam, là quản lí kho.

Số thuốc bị giữ lại điều tra được đưa thẳng đến chỗ kiểm nghiệm, Trần Hạo cũng bị mời về phòng thẩm vấn, có lẽ là do cảm xúc muốn trốn tránh, Quan Nam lấy cớ không khoẻ rời đi, trong lòng anh rất rối ren, tạm thời không biết nên đi đâu.

Anh nhận được điện thoại của Lý Quảng Xuyên lúc đang ở nhà mình, tin tức gã mang tới như đổ thêm dầu vào lửa.

“Đã xác nhận thời gian địa điểm giao hàng của Lưu Thuật Huân.” Lý Quảng Xuyên chậm rãi, dò xét thấy rõ: “Năm ngày sau, Phòng Triển lãm Nghệ thuật Bác Lâm.”

Điện thoại dán sát bên tai, hai người đều nghe rất rõ hơi thở của người kia cùng bối cảnh yên tĩnh trong sự đợi chờ tĩnh mịch.

“Quan Nam...” Một hồi lâu sau, Lý Quảng Xuyên lên tiếng: “Anh định làm thế nào?”

Quan Nam không giấu gã: “Tôi chưa nghĩ ra.” Anh khựng lại, không biết phải thuyết phục Lý Quảng Xuyên hay thuyết phục mình, cắn răng nói thêm: “Lưu Thuật Huân có nhắc đến Hứa Dữu không? Có khi nào là trùng hợp không?”

Anh nghe thấy tiếng mình rất thấp, là kết quả của việc kìm nén quá mức. Vào lúc đó, trong đầu anh toàn là cảnh tưởng của đêm ấy, anh nghe trộm cô nói chuyện trong phòng làm việc: “Em biết chuyện này rất nguy hiển nhưng em buộc phải làm vậy, bởi vì đây là tâm nguyện chưa hoàn thành của Tuân.”

“Lần trước em đã nói rồi, anh ấy là người ngoài cuộc, yên ổn ở cạnh em là được rồi, không cần biết tất cả những chuyện khác.”

Nguy hiểm mà cô nói là gì? Chuyện gì có thể khiến cô thấy nguy hiểm? Chuyện gì không thể để anh biết?

Tuân... Âu Dương Tuân??

Nhiều suy nghĩ loé lên như dòng điện gặp nhau, liên kết với nhau không nguyên do, cứ như mặt trước yên bình lăn tăn gợn sóng, nổi gió có lẽ chỉ cần một chốc lát.

Tuân... Âu Dương Tuân.

Quan Nam cắn chặt răng, anh không hiểu vì sao mình đột nhiên lại nghĩ đến điều này, tuy đã cố cật lực bác bỏ nhưng trong lòng vẫn không tránh nghĩ theo hướng ấy.

Trông phút chốc, vô số những dấu vết nhỏ nhoi chưa từng để tâm lại lũ lượt ập đến.

Cô từng hỏi anh: “Quan Nam, anh từng đến Tam Giác Vàng chưa?”

Cô từng nói với anh: “Em mơ thấy một người bạn rất quan trọng quen biết trước kia, trong một khoảng rừng rậm, anh ấy đã cứu em, bọn em rất thân với nhau nhưng sau đó anh ấy xảy ra chút chuyện.”

Thậm chí cô từng vì anh mà nổi nóng với người khác, cô đã hỏi người đó: “Cậu có biết cầm súng không? Có sống nổi ở nơi hoang dã nổi hai ngày không? Nếu có người cầm súng chỉ vào cậu, cậu có dám đỡ súng cho người phụ nữ của mình không?”

...

Từ mảnh ký ức như tuyết rơi gãy cành thông, ầm một tiếng, Quan Nam thấy tim mình có một phần bị hiện thức bóp nát vụn.

Đau tận tâm can!

Anh gồng chặt vai, tay không cầm điện thoại giữ chặt lòng ngực, cứ như chỉ có như thế anh mới có thể tiếp tục duy trì nhịp thở, chỉ có như thế anh mới có thể gắng gượng không lập tức đổ khuỵ.

“Quan Nam!” Tuy giọng nói vẫn dịu như cũ như Lý Quảng Xuyên ở đầu dây bên kia rõ đã cảm thấy không ổn, gã quan tâm hỏi: “Anh không sao chứ?”

“Không sao...”

Quan Nam cố gắng nhếch miệng cười, anh biết nếu có gương ở đây, nét mặt này chắc là không khác gì đang khóc, anh vẫn cố gắng phát ra chút âm thanh.

“Có lẽ tôi cần chút thời gian.” Anh hỏi Lý Quảng Xuyên: “Có thể cho tôi chút thời gian không?”

Lý Quảng Xuyên khẽ thở dài: “Cần bao lâu?”

“Ba ngày?” Anh nói xong tự nhận thấy là không thể nào: “Hai ngày?”

Lý Quảng Xuyên chưa từng nghe thấy giọng nói thất thểu như thế của anh, vừa định cắn răng đồng ý lại nghe anh nói: “Một ngày vậy, chiều mai tôi sẽ cho anh câu trả lời.”

..Truyện được đăng tải duy nhất tại forum.kites.vn. Các nguồn khác như truyenfull, s1.truyenhd.com, rittruyen, truyendkm... đều đang ăn cắp chất xám của người khác...

Vẫn là một đêm như thường lệ, chỉ là tâm trạng lại khác thường.

Quan Nam vẫn không ngủ được, nói cách khác là anh vẫn đang vờ ngủ, anh nhờ ánh trăng sáng ngắm nhìn lần nữa khuôn mặt đang say giấc của người phụ nữ trong lòng mình, dù không son phấn thì khuôn mặt này vẫn đẹp đến nao lòng.

Quan Nam vô thức vươn tay tới, chạm vào đầu mũi cô như dạo thường, dù lần này anh không dám động mạnh nhưng hình như cô vẫn cảm nhận được, may là chỉ cựa quậy một chút rồi lại vùi vào lồng ngực anh ngủ tiếp.

Nếu là trước đây, chắc anh đã dâng đầy hạnh phúc trước cảnh tượng này nhưng hiện giờ, anh không thể nén nổi cảm thấy tự giễu, thậm chí là hoài nghi những diệu dàng mật ngọt của cô liệu có từng thật sự thuộc về mình không.

Một lát sau, Quan Nam cảm thấy Hứa Dữu đã ngủ say bèn nhích nhẹ cánh tay, đặt cô nằm lên gối, vén chăn xuống giường.

Anh đi thẳng vào phòng làm việc, không phải lần đầu tiên đến, tuy không đến nỗi quen thuộc nhưng vì đã hiểu rõ nên có thể bớt rất nhiều rắc rối!

Ngăn kéo dưới bán không có vật dụng gì quan trọng, anh tìm hết một lượt tất cả nhưng nơi có thể để đồ quan trọng nhưng không tìm được gì. Cuối cùng, ánh mắt Quan Nam ngừng lại trêи giá sách chiếm cả bức tường.

Trong lòng anh bỗng ma xui quỷ khiến mà loé lên một suy nghĩ rất lạ lùng, anh bước tới như quỷ thần dẫn lối, lấy từng cuốn từ bên trêи xuống. Trong mỗi quyển đều có bookmark nhưng không phải bookmark trong quyển nào cũng là thứ anh muốn tìm, anh lật từng quyển ra rồi lại gập từng quyển vào, cho đến khi trêи tất cả bookmark đều in lên cái tên đó: Tuân.

Tuân... Âu Dương Tuân!

Cuối cùng anh cũng nhìn thấy trọn vẹn ba chữ này trêи một cái bookmark trong số đó, nét chữ Khải rất có chuẩn mực, từng nét thẳng đứng, không đẹp đẽ cũng không cứng cáp, có lẽ còn có chút trẻ con luyện chưa tới nhưng lại trắng trợn tàn khốc như đâm vào mắt anh!

Thì ra lại thật sự là hắn...