Đứng trước hai cánh cửa của lớn bằng sắt đã bị gỉ sét theo thời, phía trên tường có một bức phù điêu hình một con chim đại bàng cùng dòng chữ khắc nổi “Phạm gia”, Phạm Thế Nam nhìn bằng ánh mắt vô cùng thân thiết nhưng tràn ngập nỗi bi thương, ông ta quay ra nhìn A Độ, Vương Trung cùng những người vệ sĩ mặc vest đen của Vân gia rồi cười lớn nói: “Hahaha…muốn bắt tao quỳ gối trước người của Vân gia xin được tha thứ hay sao?! không có chuyện đó đâu…dù có chết tao cũng phải ngẩng cao đầu hiên ngang mà chết trên mảnh đất của tổ tiên để lại, tao sẽ không quỳ gối trước kẻ thù để van xin cuộc sống nhục nhã đâu”.
Nói rồi Phạm Thế Nam rút từ trong túi áo ra một cái kíp nổ giơ lên, tất cả mọi người đều lùi lại phía sau.
Phạm Thế Nam cười thỏa mãn: “Tao đã cho chôn thuốc nổ khắp căn biệt thự này rồi cùng lắm thì chết chung chỉ tiếc là không kéo theo được Vân Tứ Thiên và Marry Scarlet kia… nhưng không sao tao đã nhìn thấy vợ tao còn có cả con tao đến đón tao đi cùng họ rồi...vĩnh biệt”.
Phạm Thế Nam nhấn nút vào kíp nổ.
A Độ, Vương Trung cùng những người khác lo mà chạy thoát thân.
“Đùng…đùng…đùng”.
Thuốc nổ được chôn trong nhà bắt đầu phát nổ những âm thanh như sấm rền vang lên làm rung chuyển cả một gốc trời, ngôi biệt thự nhuốm màu bi thương cũ kỹ kia chẳng mấy chốc bị ngọn lửa sáng rực nuốt chửng.
Cả một công trình đồ sộ như thế còn bị phá hủy huống chi là một Phạm Thế Nam nhỏ bé, ông ta cũng bị sức tàn phá của thuốc nổ làm cho tứ chi mỗi thứ một nơi sau đó bị ngọn lửa dữ nuốt trọn hóa ra tro bụi không còn lại dấu vết gì.
Những người chứng kiến cảnh tượng đó không tránh khỏi chạnh lòng và rùng mình một cái, cũng từng thời là thiếu gia của một gia tộc giàu có nổi tiếng ở Hoa Đô vậy mà lại chọn cách đau đớn như thế để kết thúc cuộc đời của mình.
Vân Tứ Thiên và Marry Scarler khi được đưa đến bệnh viện T thì được đội ngũ y bác sĩ hết sức chăm sóc tận tình.
Bản thân cũng là một bác sĩ nên Thịnh Hạ Nghi được cho phép ngồi trong phòng chăm sóc đặc biệt theo dõi tình trạng sức khỏe của Vân Tứ Thiên và Marry Scarlet cả đêm.
Khí độc đã được rút ra khỏi người của Vân Tứ Thiên và Marry Scarlet nhưng họ vẫn cần nghỉ ngơi để lấy lại sức, không những thế Vân Tứ Thiên còn bị đánh nên thời gian hồi phục sẽ lâu hơn Marry Scarlet.
Đám cháy ở biệt thự cũ của Phạm gia đến gần sáng mới tàn lụi, thêu hủy đi tất cả những thứ ở đó để lại một bãi cháy đen thui còn bốc lên những làn khói trắng lượn lờ.
Vương Trung ra lệnh: “Tất cả mọi người đề cao cảnh giác kiểm tra lại hiện trường một lần nữa tuyệt đối không để xảy ra sai sót gì hết”.
“Dạ”.
A Độ nhíu mày lắc đầu một cái: “Phạm Thế Nam chết rồi chúng ta lấy gì trao đổi con tin cứu Vân Tường tiểu thư về đây?”.
Vương Trung thở dài một cái: “Cho dù có giữ được mạng của Phạm Thế Nam thì cũng chưa chắc đổi được Vân Tường tiểu thư đâu, Vân Kiệt thiếu gia đã đến Dubai rồi chuyện ở đây đã giải quyết xong thì tôi tin thiếu gia và tiểu thư sẽ có cách không bị cái tên Phạm Lạc đó uy hiếp nữa”.
Đột nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên, A Độ và Vương Trung mất một lúc thật lâu mới nhặt được một chiếc điện thoại trong bụi cỏ, trên màn hình vẫn đang nhấp nháy tên người gọi tới là “Phạm Lạc”.
A Độ nhìn Vương Trung rồi hỏi: “Bây giờ chúng ta làm sao đây?”.
Vương Trung nghĩ gì đó rồi lên tiếng: “Chú Độ, giọng của chú và Phạm Thế Nam khá giống nhau chú giả làm hắn ta nghe máy xem Phạm Lạc nói gì để báo lại với thiếu gia có hướng xử lý”.
A Độ cầm lấy cái điện thoại rồi bắt máy: “Alo”.
Bên kia đầu dây vang lên giọng nói của William Author: “Chuyện ở Hoa Đô vẫn ổn chứ, chú không làm hại họ chứ?”.
“Đương nhiên là chưa đụng đến rồi chờ con thành công kết hôn với con bé rồi chú xử họ sau cũng được”.
“Không được đụng vào họ, tôi đã nói là sẽ lấy lại tất cả mọi thứ của Phạm gia rồi tôi không muốn Roise hận tôi ông có nghe rõ không?”.
“Được rồi chờ ngày làm được rồi nói tiếp”.
“Chú canh chừng Vân Tứ Thiên và Marry Scarlet cho cẩn thận vào đừng làm hỏng chuyện đại sự cả đời của tôi”.
Cúp máy A Độ nhìn Vương Trung rồi nói: “Chuyện đã xong tôi sẽ giữ liên lạc với hắn ta để nắm tình hình, bây giờ tôi phải về báo cáo tình hình với lão gia đây chắc là ông ấy đang lo lắng lắm, cậu cũng nên về chào lão gia một tiếng chứ năm xưa là lão gia đã thu nhận cậu vào làm vệ sĩ của Vân gia cho cậu ăn học thành người”.
“Ơn của lão gia nặng như trời biển Vương Trung chưa bao giờ dám quên nhưng bây giờ tôi phải lập tức đến Dubai hỗ trợ cho Vân Kiệt thiếu gia phiền chú Độ báo lại một tiếng, chờ cứu được Vân Tường tiểu thư tôi sẽ cùng họ trở về gặp mặt lão gia”.
A Độ gật đầu: “Được vậy chia ra hành động”.
Bạch Luân và Đới Thiên Sơn đến một căn hộ chung cư của Đoàn Nguyệt Sương nhấn chuông cửa.
Đoàn Nguyệt Sương thận trọng mở cửa ra, cô từng gặp qua Bạch Luân tuy nhiều năm anh đã thay đổi chững chạc hơn nhưng vẫn nhìn ra, cô đánh mắt nhìn sang Đới Thiên Sơn rồi lên tiếng hỏi Bạch Luân: “Bạch thiếu gia đây là...”.
Bạch Luân xua tay: “Không cần lo đều là người nhà cả, đây là Đới thiếu gia một trong tứ đại gia tộc của Hoa Đô cô biết chứ hơn nữa còn là vị hôn phu của Vân Tường đó”.
Đoàn Nguyệt Sương có chút ngạc nhiên sau đó cô liền gật đầu: “Dạ tôi hiểu rồi, mời hai vị thiếu gia vào trong để nói chuyện”.