Sau khi ăn tối xong, Đới Thiên Sơn và Vân Tường ngồi trước lều hóng giá ngắm mây trời, ngắm sao đêm trông rất lãng mạn.
Đới Thiên Sơn suy nghĩ gì đó rất lâu rồi hỏi: “Nè Vân Tường, vì sao cậu sợ nước như vậy?”.
Mắt Vân Tường rủ xuống: “Lúc nhỏ mình bị bắt cóc, bọn chúng vì không thỏa thuận được điều kiện với gia đình mình nên quyết định ném mình xuống sông dìm chết mình để ông nội mình phải hối hận, mình cũng nghĩ là mình chết chắc nhưng có một cậu bé điển trai đã dũng cảm lao xuống cứu mình, tuy mình sống sót nhưng điều đó đã trở thành nỗi ám ảnh kinh khủng lớn nhất cuộc đời mình”.
Vẻ mặt của Đới Thiên Sơn càng đăm chiêu hơn bởi vì cậu cũng có một hồi ức giống với Vân Tường, cô bé mà cậu chơi thân lúc nhỏ cũng rơi hoàn cảnh như thế và cậu chính là người đã liều mình nhảy xuống dòng nước lạnh lẽo ngày hôm đó cứu cô bé ấy.
Đới Thiên Sơn tự hỏi vì sao vật đính ước nằm trong tay Mộ Tuyết Vi nhưng Vân Tường lại có hồi ức giống với cậu, chuyện này thật là khó hiểu.
Lúc Vân Tường nằm ngủ trong lều, Đới Thiên Sơn ngồi nhìn cô thật lâu, gương mặt xinh đẹp không góc chết mi dày uốn cong, mũi cao, môi mỏng cứ như một nàng tiên giáng trần đang nằm đó, Đới Thiên Sơn lẩm bẩm “Vân Tường, cậu rốt cuộc là ai?”.
Một ngày đi ra ngoài chơi cũng kết thúc, Đới Thiên Sơn và Mộ Tuyết Vi quay trở lại khu nghỉ dưỡng trước 6 giờ sáng ngày hôm sau.
Vân Tường vừa đi lên phòng đã thấy Mộ Tuyết Vi đứng trước cửa nên lên tiếng hỏi: “Lớp trưởng cậu đứng đây có việc gì không vậy?”.
Mộ Tuyết Vi tỏ vẻ áy náy rồi lên tiếng: “Vân Tường cậu có thể nào xin với cô Kiều Hân đừng có đuổi học Dĩnh Nhiên được không? Cậu ấy đã biết lỗi rồi mình thay mặt cậu ấy xin lỗi cậu”.
“Tuyết Vi cậu đừng nói như vậy nhưng mà…thôi cậu cứ về trước đi mình sẽ suy nghĩ rồi báo cho cậu biết sau nha”.
Trở về trường học Cầu Vồng, mọi người đều hoang mang trước thông tin Tiêu Dĩnh Nhiên không bị đuổi học.
Đám bạn bè của Lâm Nguyệt Dung tỏ vẻ không hải lòng bàn tán với nhau.
Kim Huyền Trâm: “Thật không thể tin được là con nhỏ đó không bị đuổi học”.
Hà Khánh Linh: “Ừ đúng là tức thiệt”.
Lâm Nguyệt Dung từ đâu bước tới liền nhếch môi cười gian ác: “Tuy là nó không bị đuổi học nhưng chắc chắn nó và Mộ Tuyết Vi khó mà làm bạn với nhau được nữa rồi”.
Bạc Mỹ Mỹ nhíu mày hỏi: “Tại sao lại như thế hai đứa nó trước giờ thân thiết với nhau lắm mà”.
Lâm Nguyệt Dung liền cười khinh rồi nói: “Mấy bồ chưa nghe tin gì sao, thư ký của Mộ Khánh Đông là Tiêu Chí Thành đã đứng ra tố giác ông ta biển thủ công quỹ không những vậy còn trốn thuế trong nhiều năm liền, Thường Tín không vực dậy nổi đâu còn chủ tịch của Thường Tín-Mộ Khánh Đăng có thể sẽ phải gánh án tù nhiều năm đó nha…các cậu nghĩ Mộ Tuyết Vi có còn thân thiết như chị em với Tiêu Dĩnh Nhiên được hay không?”.
Hà Khánh Linh tỏ vẻ thích thú: “Thông tin chắc chắn không đó Nguyệt Dung?”.
“Xem tin tức đi rồi biết”.
Cả nhóm vừa đúng dậy thì thấy Mộ Tuyết Vi và Tiêu Dĩnh Nhiên đứng sau lưng mình nên có chút giật mình nhưng ngay sau đó Lâm Nguyệt Dung liền lấy lại bình tĩnh lên tiếng: “Ô hoa khôi của trường đây mà, chào buổi sáng nhé”.
Trong mắt của Mộ Tuyết Vi hằng lên tia máu, cô chấp vấn Lâm Nguyệt Dung: “Những gì mà cậu nói là thật sao Nguyệt Dung?”.
Kim Huyền Trâm tỏ vẻ khinh bỉ: “Ôi trời ơi, bây giờ gia đình cậu xuống cấp đến độ không có điện thoại để xem tin tức luôn đó hả? Có cần mình cho mượn điện thoại không hả?”.
Bạc Mỹ Mỹ search thông tin về vụ việc của Thường Tín trên mạng xã hội rồi đưa điện thoại cho Mộ Tuyết Vi: “Cậu tự mình đọc đi”.
Bài viết đó nói rõ ràng thư ký của Mộ Khánh Đông là Tiêu Chí Thành đã đứng ra tố giác ông chủ của mình biển thủ công quỹ không những vậy còn trốn thuế trong nhiều năm liền, Thường Tín không vực dậy nổi nên sẽ đổi chủ còn chủ tịch của Thường Tín-Mộ Khánh Đông có thể sẽ phải gánh án tù dài hạn.
Không những thế hiện tại Tiêu Chí Thành lại đến làm việc cho tập đoàn Bạch Sa của Bạch gia một trong tứ đại gia tộc của Hoa Đô, nên có nhiều lời đồn đoán rằng trước đây tập đoàn Bạch Sa vốn muốn mua lại xí nghiệp Thường Tín nhưng Mộ Khánh Đông không thỏa hiệp, do đó bây giờ Bạch gia ra tay lật đổ Thường Tín trước rồi mới thâu tóm sau.
Từ lúc nghe Lâm Nguyệt Dung nhắc đến chuyện của xí nghiệp Thường Tín thì Tiêu Dĩnh Nhiên đã tái méc mặt mày tay chân run rẩy rồi, cô cố gắng kìm nén bản thân kéo tay của Mộ Tuyết Vi: “Chúng ta đi thôi Tuyết Vi đừng nghe bọn họ nói nhảm”.
Tiêu Dĩnh Nhiên bước đi rồi mà không thấy Mộ Tuyết Vi nhúc nhích lấy một ly liền quay người lại hỏi: “Tuyết Vi cậu không tin tưởng mình sao?”.
Kim Huyền Trâm bước tới giật lấy cái điện thoại của mình từ trong tay của Mộ Tuyết Vi rồi cười thỏa mãn lên tiếng nói với Tiêu Dĩnh Nhiên: “Cậu nên nhớ giấy không gói được lửa, hơn nữa mọi chuyện đã rành rành trước mắt chắc chỉ có bị mù mới không thấy, bị điếc mới không nghe thôi”.