Năm Ấy Gặp Được Em Thật Tốt

Chương 4: Chiến thắng Vinh Quang



"Tại...Tại sao ông cứ phải tát cậu ta mới được vậy hả!!!" Vũ Anh đang tức xù cả lông mắng Triết Minh một hồi rồi. Thực ra 10' trước đoàn có tập lại một lượt nữa ở đây nhưng khổ nỗi là cứ đến đoạn chính là hoàng tử lại đi vả đốp một phát vào mặt công chúa. Minh Châu phải đi dặm phấn hai lần liền, có vẻ tuy cũng thích Triết Minh nhưng bị vả nhiều như vậy nhỏ đấy cũng mất kiên nhẫn rồi.

"Ai biết được, tao dị ứng với phụ nữ đi"

Vũ Anh tức giận đến vuốt mặt xong quay qua nói: "Dị ứng? Dị ứng mà suốt ngày mày dính lấy con An Ngọc hả!"

"..."Mắc gì mày lôi tao vào.

"Tao với nó là đồng chí còn gì, đi với nhau không phải bình thường à"

Minh Châu bĩu môi: "Không bình thường chút nào"

"..."

"Hay mày cho nhỏ An Ngọc nó làm công chúa đi cũng được, lúc ấy mày sẽ hết dị ứng ha"

"Đánh rắm!" Tôi và Minh Châu đều cùng một lúc phản đối. Tôi còn khướt mới làm công chúa, chả hợp hình tượng tí nào. Còn Minh Châu thì nhỏ vốn thích Triết Minh nên việc cho tôi làm công chúa là không có chuyện đấy, hơn nữa nhỏ muốn là trung tâm của đám đông cơ.

"Còn lâu nhá, tôi vẫn là công chúa" Minh Châu tức giận hướng Vũ Anh rống lên.

"Đúng đó, với cả An Ngọc đang là chú lùn trong nhóm bọn tôi mà, sao mà nói đổi là đổi được, lại nói khí chất cậu ấy cũng không phù hợp làm công chúa, cậu thấy ai là công chúa mà đi bình bịch như đàn ông bao giờ chưa?" Hạo Duy cũng phản đối ý kiến cho tôi làm một công chúa. Dù hơi bất mãn với cách phân tích của cậu ta nhưng mà tôi không phải làm công chúa là may rồi

"Vậy nha, tôi vẫn giữ vai chú lùn không công chúa công nhẽo gì đâu!"

"Haizz, sao cái lớp mình nó lắm vấn đề thế không biết nữa" Vũ Anh vò đầu bứt tóc tức muốn xì khói.

"Thế giờ chúng mày giải quyết vụ này cho tao đi, làm sao mà để thằng Minh nó diễn cảnh hôn công chúa một cách trọn vẹn xem nào!"

"Dễ thôi ấy mà"

"??"

....

Diễu hành đã xong các lớp các khối liền xếp hàng ngay ngắn vào vị trí của lớp mình. Các thầy cô cũng ngồi vào ghế được sắp sẵn bởi nhà trường.

"Cô Diêu, lớp cô nay trình diễn gì vậy?"

"À, là kịch"

"Ôi trời, kịch giờ cũng không được hưởng ứng lắm đâu. Như lớp tôi này tụi nó chọn trình diễn dancer. Tụi nó tập luyện ghê lắm"

Cô Diêu khoé miệng khẽ giật giật, rõ ràng cô Tô đây đang có ý khiêu chiến đây mà. Nhưng đường đường làm chủ nhiệm, cô phải có tin tưởng vào các học sinh của mình

"Vậy sao, vậy thì chúng ta vẫn phải xem kết quả ra sao,chưa nói trước được gì cả mà"

"Haha, cô nói đúng" Nhìn từ ngoài hai cô giáo có vẻ đang rất hoà nhã nhưng từng lời nói đều là đâm chọt đối phương không thương tiếc.

Tiết mục đầu tiên là xiếc do lớp 11A5 công diễn đầu tiên. Có rất nhiều tràng pháo tay từ dưới khán đài. Nhiều hơn vẫn là lớp cổ vũ nhiệt tình ủng hộ lớp mình. Kế tiếp là tới lớp cô Tô lớp 11A1 có vẻ là lớp học giỏi trong trường nên đây là lần đầu tiên thấy được màn thể hiện của lớp chọn mà nhảy Dancer như vậy,lúc đầu ai cũng nghĩ là hát hay hợp xướng cơ.

Ca khúc được chọn là một bài nổi tiếng của nhóm nhạc lớn Hàn Quốc BlackPink. Nghe nói lớp phó văn nghệ là fan của nhóm nhạc nữ này nên đã cố chấp chọn nó và thay đổi phong cách nhạt nhẽo của lớp.

Nhạc vừa lên cả trường dường như bùng nổ.

Đúng là lớp phó văn nghệ Viễn Viễn có khác. Cô ấy từng tham gia dancer thành phố hẳn hoi đấy. Lớp 11A1 được một phen tự hào.

Mọi người bên dưới không ai là không quẩy hết mình.

"Ôi trời con bé Viễn Viễn thật sự rất giỏi đấy, phải công nhận là tài năng vượt xa người thường" Cô Tô che miệng cười nhẹ như có như không khiêu khích cô Diêu.

"Vậy sao đúng là lớp 11A1 có khác toàn những con người xuất chúng ha, không như lớp tôi toàn những gương mặt nhan sắc vàng"

"Haha, lớp cô Diêu nhan sắc đều kinh diễm, chắc cũng không phải bình hoa"

Hai cô toé lửa khiến các thầy cô bên cạnh cũng toát cả mồ hôi, không biết sao hai người này cứ thích hơn đo như vậy. Đây cũng chỉ là một hội giao lưu tài năng bình thường vui vẻ là chính thôi mà.

Các em à cô Diêu này rất tự tin vào mấy đứa đấy, đừng có làm cô thất vọng!

Vũ Anh từ phía cánh gà đột nhiên toát mồ hôi lưng. Hình như có từ trường nào đó mạnh tác động đến thần kinh cô thì phải, linh cảm à?

Cuối cùng sau sự chờ đợi của cô Diêu thì tiết mục của lớp 11A3 cũng lên sàn. Một tầm rèm tối rủ xuống che đi tất cả những gì có bên trong sân khấu.

"Sao che rèm vậy?"

"Nghe nói lớp 11A3 là diễn kịch đấy chắc là đang xắp xếp chuẩn bị sân khấu, chắc vậy"

"Kịch sao, tôi không thích kịch nên cũng không có mong chờ cho lắm"

"Ừ tôi cũng thế"

Nhìn đám học sinh bên dưới không mấy hứng thú hay mong chờ khiến cô Tô vô cùng vui vẻ được một phen tự hào một chút. Còn cô Diêu đã nóng cả ruột.

MC bước lên bục và phát biểu cho tiết mục tiếp theo: "Tiết mục tiếp theo của chúng ta là lớp 11A3, họ đã chuẩn bị một vở diễn vô cùng xuất sắc, đó là vở công chúa Bạch Tuyết, mời các bạn học sinh, các thầy cô giáo và các vị quan khác đón xem"

Sau một tràng pháo tay từ bên dưới thì màn che cũng từ từ mở ra hai bên để lộ ra sân khấu đã được chuẩn bị. Mở màn Vũ Anh sẽ là người dẫn truyện.

"Ngày xửa ngày xưa, tại một vương quốc nọ có một vị hoàng hậu xinh đẹp, bà luôn mong ngóng có một người con, bà đã ước với các vị thần rằng"_Vũ Anh

Ánh đèn sân khấu chiếu vào người diễn vai nhân vật hoàng hậu quá cố: "Hỡi các vị thần trên cao, con ước rằng con có một đứa con gái xinh đẹp, tóc đen như gỗ mun, da trắng như tuyết, môi đỏ như máu"

Rèm che lần nữa hạ xuống giọng Vũ Anh bắt đầu tiếp tục dẫn truyện.

"Thế rồi điều ước ấy của người đã trở thành hiện thực. Hoàng hậu đã hạ sinh một cô công chúa sinh đẹp, tóc đen nhánh như gỗ mun và da trắng như tuyết, nhưng không bao lâu bà đã qua đời. Đức vua đã rất đau lòng, vì cô con gái nhỏ người đã lập hậu một lần nữa trước khi bản thân qua đời. Nhưng ngài không biết đó là một phù thủy, bà ta chỉ trầm mê trong sắc đẹp của bản thân"

Bên dưới đã có rất nhiều người bắt đầu chán

"như vậy thật nhạt nhẽo"

"Ừ, thấy như kể chuyện ru ngủ ấy, chắc lúc nữa tớ sẽ buồn ngủ"

Nhưng những lời bàn tán ấy chưa bao giờ ảnh hưởng đến tâm trạng của các diễn viên

Nhật Hạ bước lên khán đài sau khi rèm lần nữa mở ra với một bối cảnh khác.

Nhật Hạ đã có khí chất phản diện sẵn trong máu nên thu hút được sự chú ý của những người phía dưới. Khí chất phản diện thuần túy này không phải ai cũng có thể có được đâu. Như một người có tố chất diễn viên thực thụ ấy.

Tôi dưới cánh gà khẽ bĩu môi, tôi chắc chắn rằng tôi làm phản diện cũng có thể doạ người hơn Nhật Hạ nhiều, nhưng tố chất diễn thì Nhật Hạ tốt hơn.

Dưới trang phục diễn không còn là tượng tượng như lúc tập mà đây là trang phục thật sự khiến Nhật Hạ càng dễ vào vai.

Sự chú ý cũng càng được nâng lên đôi chút.

Tiếp đó là phần diễn của Minh Châu lúc đang hát, vừa hát vừa dọn dẹp vui đùa với những chú chim xinh đẹp.

Lúc bối cảnh được mở ra, mọi người bên dưới từ trầm trồ đến bất ngờ không thể tin được.

Một người có thể đẹp vậy sao? Tất nhiên có thể.

Minh Châu xác thực hợp với vai, nhan xứng với danh. Hơn nữa Minh Châu từng tham gia cuộc "giọng ca vàng" của một chương trình lớn và đoạt giải ba nên việc cô nàng có giọng hát hay là không thể bàn cãi.

Dưới ánh nắng của mặt trời chiếu rọi tuy bộ váy rách rưới cũ rích với những vết bẩn kia cũng không che lấp đi được vẻ đẹp động lòng người ấy. Phối hợp với những con vật đáng yêu như thỏ và sơn ca cùng với giọng hát và điệu nhảy khi dọn dẹp của Minh Châu càng làm hình ảnh công chúa trở lên y như thực.

Thực chất những con vật này là papa Minh Châu tài trợ, đúng là nhà giàu không tiếc chi cho con gái rượu.

"Ôi, đó là bảo bối nhà tôi đấy! Con yêu ơi con thật là chói sáng, đúng là con gái yêu của papa" Papa Minh Châu lấy khăn tay lau nước mắt chảy ròng ròng.

Cuối cùng thì cũng đến lúc Hoàng tử lên sàn khi nghe được giọng hát của nàng công chúa. Lần này mới thật sự gọi là bùng nổ. Triết Minh bước ra sân khấu, không cần màu mè, riêng cái nhan sắc trời sinh kia đã đủ thu hút mọi ánh nhìn.

Mọi người bên dưới không ngừng hú hét.

An Ngọc bên trong bịp tai: "Như mấy con khỉ, hú hét cái quái gì vậy!"

"Đó! Đó là ai vậy, sao đẹp quá vậy!!!"

"Ôi má ơi chồng tao!"

"Va phải ánh mắt tao đã mang bầu!"

"Nhanh đưa tao vào bệnh viện"

"Hình như đó là ca ca mặc trang phục diễn được chụp lại trên diễn đàn trường đúng không?"

"Hình như là vậy đấy, chuẩn rồi"

"Lúc đầu tao còn tưởng diễn viên nào cơ, hết hồn thật"

Bên dưới nhốn nháo một màn. Cô Diêu thì cười nói với cô Tô: "Haha, nhan sắc này bình hoa cũng phải thua a" Đúng là học sinh tài năng của cô.

Bên trên Triết Minh đã hoảng một cục, may sao bản thân thích ứng nhanh và sự tiếp trợ của Minh Châu lên không xảy ra vụ lúng túng trên sân diễn.

"Ôi, giọng hát thật tuyệt vời làm sao, ta có vinh dự được nghe một lần nữa hay không" Tự nhiên nói xong muốn cười ỉa.

"Ngươi là ai! Sao ngươi có thể ở đây được!" Minh Châu theo mạch truyện trốn sau bức tường định sẵn nhen nhóm nhìn Triết Minh trong vai Hoàng tử.

"Ta là hoàng tử nước láng giềng có đi ngang qua, ta nghe được giọng hát của nàng liền say mê, có thể lần nữa hát ta nghe được không?"

"Không... không thể, ngươi mau đi đi"

Nói rồi chàng hoàng tử thất vọng rời đi, nhưng hôm sau ngài vẫn tới và đưa một bức thư vào trong lỗ hổng trên tường.

Minh Châu thay trang phục diễn thành một bộ gọn gàng và đẹp hơn càng tô điểm thêm vẻ đẹp không gì bằng tiếp nhận bức thư ấy và như một cô gái đang yêu khẽ đỏ mặt.

Mợ nó phải cầm về trưng tủ kính!

Mọi thứ êm xuôi tiếp diễn và nhóm chú lùn hề hước của tôi lên sàn.

"Chú lùn cao vậy tụi mày"

"Nhìn cũng hơn mét 7"

"Sai kịch bản à?"

"Thấy vẫn có người lùn mà"

May là tôi không nghe thấy nếu mà nghe được con mợ nó tôi sẽ chửi tên nói 1000 lần, làm như bà đây muốn à!

Cuối cùng cũng đến cảnh mọi người trông ngóng, cảnh đánh thức công chúa của hoàng tử.

Đến cảnh này ai bên dưới cũng nhốn nháo hết cả lên khóc như chưa bao giờ được khóc kêu gào dừng lại.

Triết Minh bước ra dưới con mắt của nhiều người vả nhẹ đôm đốp vào mặt Minh Châu.

"..."

"..."

".?" Chuyện gì đang xảy ra vậy? Không phải hôn à?

"Mau tỉnh dậy chạy dealine đi, dí tới đít rồi" Câu nói của Triết Minh không lớn không nhỏ rơi vào trong mic và tai của Minh Châu.

"..." Sao có dealine ở đây vậy?

Minh Châu trừng lớn mắt nhìn Triết Minh. Cậu ấy quên lời thoại sao! Không phải họ bàn cách giải quyết rồi sao! Sao lại thành ra như vậy! Nụ hôn mình mong đợi đâu!?

Hàng loạt câu hỏi xuất hiện trong đầu của Minh Châu cũng như người xem.

Công chúa theo quán tính ngồi dậy: "Chàng đang nói gì vậy?"

"Ác mộng sẽ khiến nàng tỉnh dậy một cách thần kì mà" Triết Minh cười rất thiện chí như thể đang diễn kịch thực thụ.

"..." Có chuyện này luôn à?

Kết thúc vở diễn Vũ Anh cùng những diễn viên khác đi ra chào khán giả dưới sự vỗ tay nồng nhiệt.

Lúc đi vào cánh gà có một đạo cụ không may chưa thu dọn Minh Châu mặc váy chùm khó di chuyển nên khi đi vào vừa vấp vào cả váy khiến chân bị chẹo ngã xấp xuống.

"A!"

"Minh Châu!"

Mọi người quây lại đỡ cô nàng lên ghế. Chân có vẻ bị sưng đỏ một cục luôn kìa. Minh Châu nước mắt lưng tròng: "Hức! Đau đau! Đừng có ấn vào nữa"

Vũ Anh sốt cả ruột, đang yên đang lành sao lại thành ra thế này rồi?

"Có sao không?"

"Bộ không nhìn hay sao còn hỏi, đau muốn chết!"

"Để đưa cậu vào phòng y tế"

"Triết Minh, tớ muốn cậu ấy bế tớ vào phòng y tế"

"..." Giờ lúc nào rồi mà còn để ý cái tiểu tiết này vậy. Mà thằng Triết Minh với nhỏ An Ngọc chạy từ đời nào rồi.

Hoàng cũng không cần sự đồng ý của Minh Châu, cậu ôm cô lên theo kiểu công chúa khiến không chỉ chính chủ bất ngờ mà xung quanh ai cũng bất ngờ.

"Làm cái gì vậy hả! Bỏ ra" Minh Châu tức giận, dùng hết sức bình sinh giựt tóc cậu.

"Im một chút đi, Triết Minh không có ở đây cô định ngồi đây đến mai à?"_Hoàng

Mọi người cũng phụ hoạ: "Đúng đấy, tớ vừa thấy Triết Minh chạy rồi"

"Vẫn lên nhanh chóng xuống phòng y tế đi"

Minh Châu bị nói như vậy cũng nghẹn lại không có đôi co nữa nhưng trong lòng vẫn tràn trề một cỗ thất vọng.

Lúc được bế lên phòng y tế mặt Minh Châu luôn cau có mà chửi mắng Hoàng

"Đều tại cậu, nếu không phải cậu thì Triết Minh chắc chắn sẽ phải đến" Nháo to hơn thì Minh phải quay lại thôi, đều tại tên này phá hỏng.

"Cậu coi Triết Minh còn hơn bản thân mình sao?"

"Cái này..."

Hoàng vẫn cái mặt lạnh như thường ngày không để ý những câu nói trách mắng của Minh Châu nữa mà đi vào phòng y tế. Cô y tế bắt đầu xem vết thương và nắn chân kê thuốc cho Minh Châu, cả quá trình cô nàng không khóc thì cũng là túm chặt áo Hoàng nhịn cơn đau.

"Được rồi, vậy là xong em ngồi trong này nghỉ nhé ít đi lại chút"

"Vâng...vâng ạ"

Hoàng định đi ra ngoài rót cốc nước thì Minh Châu đã hằn học lên tiếng: "Cảm...cảm ơn!" Cô tiểu thư chảnh choẹ này đột nhiên nói cảm ơn, nếu Vũ Anh và tôi mà ở đây chắc là rớt quai hàm.

Hoàng mặt vẫn không có biểu cảm gì mới cũng chỉ có gật đầu. Anh rót nước cho cô rồi lấy ghế ngồi lôi điện thoại ra nghịch.

"Không ra ngoài à?"

"Ồn, không có gì thú vị cả"

"..."

...

Kết quả nhanh chóng được thông báo do thầy cô giáo, học sinh và mọi người có mặt bỏ phiếu cho từng lớp và lớp cao nhất sẽ đoạt giải nhất.

MC nhanh chóng bước lên sân khấu và phát biểu: "Xin chào mọi người, có lẽ mọi người đang rất hồi hộp đợi chờ kết quả, không kéo dài thời gian của mọi người nữa, kết quả đã được dự tính sau đây tôi sẽ công bố"

Bên dưới không ít người hồi hộp chờ đợi. Hai cô giáo Diêu và Tô mắt cũng đang rất nảy lửa.

"Giải ba của chúng ta là....12A8! Xin chúc mừng!"

"Yê!"

"Giải nhì là..."

Mọi người đều nín thở chờ đợi và cuối cùng MC cũng không trêu đùa nữa mà nói: "Giải nhì của chúng ta là lớp 11A1! Xin chúc mừng"

Cô Diêu cười ha hả vào mặt cô Tô: "Ô hố hố sao cô bảo sẽ được hạng nhất cơ mà?"

"Hừ, còn cô ấy, lớp cô nhạt nhẽo chưa chắc đã nằm trong top 3 chứ đừng nói hạng nhất"

"Giải quán quân của chúng ta năm nay là lớp 11A3 xin chúc mừng các bạn những tài năng trẻ!"

Cô Tô vừa dứt lời thì MC đã oang oang lên làm cô bẽ cả mặt.

"Aaaaa! Thắng rồi" Cô Diêu thì vui đến đạp cả ghế. Tự hào dễ sợ, học trò của cô đấy!