Tuyến tàu điện số 6 xuất phát vào giờ cao điểm buổi sáng suýt chút nữa đã ép chặt, biến Uông Lộ Hi thành thể lỏng.
Khi lên tàu, cô cố ý chọn toa có điều hòa “siêu lạnh”, nhưng dù luồng gió lạnh có mạnh đến mấy thì cũng không thể xua tan được cơn bực dọc của những người đi làm lúc 8 giờ sáng. Cách vài hành khách, Uông Lộ Hi nghe thấy tiếng cãi nhau, hình như ai đó lúc lên tàu đã vô tình đụng vào vai người khác hoặc dẫm vào chân ai đó. Khoang tàu chật kín, cô hoàn toàn không nhìn thấy chuyện gì xảy ra nên chỉ có thể im lặng ôm chặt chiếc balo trước ngực, che kín người, rồi nín thở để chống lại mùi không mấy dễ chịu trong toa.
Đến ga Bắc Hải Bắc, xuống tàu, ra cổng B.
Ra khỏi nhà sớm đúng là dễ chịu hơn, dường như ánh nắng gay gắt vẫn chưa thức dậy. Từ thang máy của ga tàu điện đi lên, cùng lúc thấy một góc bầu trời xanh là làn gió nhẹ mơn man qua mặt.
Uông Lộ Hi đứng ở ngay lối ra tàu điện, trong gió mát, dưới một góc râm nhỏ chờ đợi.
Hai người đã hẹn gặp nhau ở lối ra tàu điện, cô không đến muộn, còn Viên Bắc vốn không phải kiểu người hay trễ hẹn. Đợi một lúc mà vẫn chưa thấy, Uông Lộ Hi định nhắn WeChat hỏi, nhưng cô lại cảm thấy việc hối thúc là không cần thiết. Vì vậy, cô lại tiếp tục đứng yên, ngẩng đầu, nhắm mắt.
Cứ thế chờ đợi.
Lúc nào cô mới nhận ra có người đến nhỉ?
Có lẽ là khi làn gió mang đến chút mùi hương khác lạ, rất nhẹ, rất thoang thoảng, hơi hăng hăng, vừa như mùi cỏ dính sương, lại vừa như mùi cây vừa trải qua một trận mưa.
Uông Lộ Hi mở mắt, cô bất chợt nghe thấy tiếng cười khẽ.
Nguồn gốc của mùi hương đó, chính là Viên Bắc đang đứng bên cạnh cô. Nửa người anh bị ánh nắng chiếu thẳng vào.
Phản ứng đầu tiên của Uông Lộ Hi là đánh giá trang phục của anh.
Dựa vào hiểu biết trong những ngày qua, cô không thể không thừa nhận, gu thẩm mỹ của Viên Bắc thật sự tốt, ít nhất trong việc ăn mặc rất chỉnh tề và có phong cách riêng. Hôm qua là kiểu thực tập sinh bí ẩn dưới lòng đất, hôm nay lại quay về phong cách tạp chí Nhật Bản. Với chiều cao và đôi chân dài, dù đứng dưới nắng thì Viên Bắc vẫn giữ dáng vẻ lười nhác ấy. Anh chỉ nói một câu: “Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng…” Uông Lộ Hi rời mắt: “Anh đến sao không nói gì?”
“Thấy có người sáng sớm đã đứng ở lối ra tàu điện luyện thở, thú vị quá nên nhìn lâu thêm chút.”
Uông Lộ Hi ngẩn người một lúc rồi mới nhận ra anh đang nói về mình.
“Thở chút không khí trong lành thôi, kệ em.” Cô bước lên trước nửa bước, rồi hít mạnh thêm vài cái. Thật kỳ lạ, mùi vừa nãy lại biến mất rồi.
Viên Bắc không nhúc nhích: “Làm gì thế?”
“Không có gì.” Uông Lộ Hi nói: “Anh ăn sáng chưa?”
“Ăn rồi.”
Trong lúc Viên Bắc trả lời, Uông Lộ Hi mở khóa kéo balo ra. Cô mở hẳn túi, bên trong đầy ắp đồ ăn vặt và đồ uống. Sau đó Uông Lộ Hi đưa đồ đến trước mặt Viên Bắc, ánh mắt cô tràn đầy mong đợi.
Thậm chí Viên Bắc còn nhìn thấy một dây sữa bổ sung canxi AD của Wahaha.
“Em đi dã ngoại tiểu học à?”
“Không ăn thì thôi, lát đi đường đói đừng có xin em.” Cô kéo khóa lại.
“…”
Dường như cuộc đối thoại của hai người đã có chút thay đổi nhỏ, phần đấu khẩu ngày càng tăng lên, việc châm chọc Viên Bắc khiến Uông Lộ Hi cảm thấy vui vẻ. Cô cũng nhận ra điều đó, chỉ là tạm thời chưa hiểu rõ ý nghĩa của nó mà thôi.
…
“Bên trái? Hay bên phải nhỉ?”
Cổng công viên gần lối ra tàu điện nhất chỉ cách vài trăm mét, nhưng Uông Lộ Hi đã quên đường. Khi cô định mở điện thoại ra tìm bản đồ thì Viên Bắc đã kéo con “Phượng ríu rít” của cô đi về phía trước.
“Kéo hỏng rồi thì đền cho em một con!”
“Đền cho em mười con luôn.” Viên Bắc nói: “Nhanh lên, lát nữa đông người lắm.”
*
Công viên Bắc Hải là khu vườn hoàng gia cổ đại, đồng thời cũng là vườn ngự uyển của các hoàng đế thời Minh và Thanh.
Gọi là Bắc Hải, song đương nhiên không có biển mà chỉ là một hồ nước mà thôi, đảo Quỳnh Hoa nằm giữa hồ. Trên đảo có chùa Vĩnh An, vì có một tháp trắng mang phong cách Tây Tạng nên còn được gọi là chùa Bạch Tháp.
Từ lúc bước vào công viên, Uông Lộ Hi đã bắt đầu ngân nga một bài hát – “Hãy cùng chúng ta đẩy mái chèo, con thuyền nhỏ xô sóng nước.”
Bạch Tháp giữa mặt hồ, cây xanh, tường đỏ, quả thực giống hệt như những bức minh họa trong sách âm nhạc hồi bé. Điều duy nhất không hoàn hảo là quá đông người. Họ đã cố chọn giờ sáng sớm để tránh cao điểm, nhưng cuối cùng vẫn suýt bị đám đông nuốt chửng. Giờ này mà đã có vài đoàn du lịch giơ cờ nhỏ đi vào trước rồi.
Trước đây Uông Lộ Hi từng tham gia một tour, nhưng thời gian quá ngắn, không bao gồm điểm này. Nhưng không sao, giờ cô đã có hướng dẫn viên riêng rồi.
Cô trơ mặt cười toe toét, bước tới vỗ vai Viên Bắc: “Hướng dẫn viên Viên? Bây giờ chúng ta đi đâu đây?”
Dù sao cũng chỉ có hai hướng quanh hồ để chọn.
Hai người đứng yên tại chỗ. Viên Bắc đặt điện thoại xuống, khẽ hất cằm ý chỉ về hướng vừa có đám đông đi qua: “Phía tây nhiều điểm tham quan hơn.”
Tịnh Tâm Trai, Tây Thiên Phạn Cảnh, Khoái Tuyết Đường, và đặc biệt nổi tiếng là Cửu Long Bích đều nằm ở phía tây. Đó cũng là tuyến đường mà hầu hết du khách chọn sau khi vào công viên.
“Hướng dẫn viên Viên rất rành nhỉ. Anh thường tới đây à?”
“Cũng tạm.” Viên Bắc nói: “Năm ngoái có bạn đến Bắc Kinh chơi, tôi dẫn đường cho họ.”
“Bảo sao.” Uông Lộ Hi khẽ nhếch miệng: “Em còn tưởng tối qua anh phải học gấp đấy. Lần giới thiệu này tốt hơn nhiều so với lần đi Thiên Đàn!”
Viên Bắc giả vờ như không nghe thấy lời khen ngợi đầy châm chọc này.
“Còn hồi nhỏ thì sao? Hồi nhỏ anh không đến đây chơi à? Em cứ tưởng anh lớn lên ở đây, mấy điểm này đã đi đến phát ngán rồi chứ.”
“Cũng có…” Hình như Viên Bắc không muốn tiếp tục câu chuyện, anh nhìn xung quanh một lượt rồi kéo Uông Lộ Hi đi về hướng đông: “Đi ngược lại thôi.”
Đi vậy để tránh việc phía tây quá đông khách du lịch, sợ lát nữa khi chụp ảnh chỉ toàn thấy đầu người trong khung hình sẽ khiến họ thất vọng.
“Này, Viên Bắc, chúng ta chèo thuyền đi!”
Uông Lộ Hi thấy bên hồ có một bến thuyền, ở đó có thuyền điện và thuyền đạp chân. Trên mặt hồ đã có vài chiếc thuyền nhỏ, từ xa nhìn lại, những chiếc mái che đầy màu sắc từ từ di chuyển, đan xen rồi lại tách ra.
Viên Bắc gật đầu rồi đi về phía quầy bán vé.
Người Trung Quốc thường hay nói “đã đến thì phải chơi cho đã” và anh không muốn làm người phá hỏng cuộc vui. Nhưng ngay giây tiếp theo, Uông Lộ Hi đã vội kéo áo anh, lắc lắc: “Thôi, thôi, em không muốn chơi nữa.”
“?”
Viên Bắc nhận ra hình như mình đã bắt đầu dần quen với kiểu suy nghĩ “bất chợt” của Uông Lộ Hi rồi, nhưng thỉnh thoảng anh vẫn bị cô làm cho cạn lời bởi những thay đổi đột ngột ấy. Anh hỏi: “Sao vậy?”
“Không có gì, em sợ nước thôi.”
Sợ nước?
Viên Bắc thầm nghĩ, cô bé này chắc quên rằng ảnh đại diện WeChat của mình là một bức ảnh tự sướng bên bờ biển, chân đang dẫm nước rồi.
…
Uông Lộ Hi giả vờ như không thấy sự ngạc nhiên của Viên Bắc.
Cô sẽ không bao giờ nói với Viên Bắc rằng, lý do thực sự là vì cô vừa quan sát thấy khi lên thuyền phải mặc áo phao màu vàng, phồng phồng, trông xấu tệ. Cô không muốn làm mất mặt trước Viên Bắc. Hơn nữa, hôm nay cô còn trang điểm chút ít, chèo thuyền xong e rằng lớp trang điểm sẽ trôi hết… Nhưng mà, Viên Bắc có nhận ra hôm nay cô trông khác gì không nhỉ?
Cả hai tiếp tục đi dọc bờ hồ.
Hai người bước đi rất chậm.
So với Uông Lộ Hi, Viên Bắc còn bước chậm hơn. Ở những nơi ít khách du lịch, họ đi song song nhau; nhưng khi đông người, Viên Bắc sẽ đi phía sau cô vài bước, dường như anh đã quen với việc theo sau cô mà không cách quá xa. Chỉ cần Uông Lộ Hi quay đầu lại, chắc chắn sẽ thấy anh ngay.
Đương nhiên, anh trưởng thành và nổi bật giữa đám đông cũng là một trong những lý do.
Uông Lộ Hi nghĩ vậy, rồi lúc đi giữa dòng người đông đúc, ánh mắt cô chạm vào ánh mắt Viên Bắc, trong lòng cô bỗng trào lên một cảm giác vui sướng nho nhỏ.
Xung quanh ồn ào, anh không nói gì, chỉ dùng ánh mắt hỏi cô “Có chuyện gì thế?”
Uông Lộ Hi cười nhẹ, quay đầu lại rồi thở một hơi dài, sau đó vỗ vỗ ngực mình.
…
Bên hồ vang lên những tiếng vỗ nước.
Là âm thanh của nước văng lên.
Có du khách la lên, hình như có con chim nào đó bay sát mặt hồ, cuối cùng lướt trên mặt nước rồi tao nhã đáp xuống, vài con còn ở giữa hồ.
Lông vũ của chúng có màu tối pha chút màu khác, trông như lớp ánh kim bóng loáng, khi nắng chiếu vào thì cực kỳ nổi bật.
Sự chú ý của Uông Lộ Hi lập tức bị thu hút, sợ Viên Bắc không nhìn thấy nên cô liền túm chặt cánh tay của anh, chỉ tay về phía mặt hồ: “Chim uyên ương kìa!”
“…” Viên Bắc cạn lời: “Đó là vịt.”
“Là uyên ương mà!”
“Là vịt, vịt trời.”
“Uyên ương!”
“…”
Uyên ương mà to thế này? Lại còn đầu xanh mướt?
Viên Bắc không cãi nữa, anh ra hiệu cho Uông Lộ Hi: “Em đi hỏi người khác thử xem.”
Hỏi thì hỏi, Uông Lộ Hi vốn không ngại giao tiếp, vừa hay thấy có một ông lão đứng gần đó đang vung tay tập thể dục, thế là cô liền phấn khởi chạy tới. Từ góc nhìn của Viên Bắc, Uông Lộ Hi rất lễ phép cắt ngang lời ông lão rồi chỉ tay ra hồ hỏi han, không biết ông ấy nói gì, nhưng khi cô quay lại thì mặt vẫn bình thản, đầy lý lẽ.
“Là uyên ương, uyên ương lớn, tình cảm hài hòa nên mập ra thôi, anh quan tâm làm gì!”
Viên Bắc không nhịn nổi, bật cười đẩy rồi cô đi tiếp: “Em cứ việc nói đó là gà rừng, hạc đỉnh hồng, hay là chim cánh cụt cũng được. Tùy em.”
Anh kéo cô thoát khỏi đám đông.
*
Hai người đi ngang qua Họa Phảng Trai, rồi tiếp tục đi về phía nam, đến cổng nam của công viên là tới Đoàn Thành.
Đa phần du khách sẽ chọn leo lên đảo Quỳnh Hoa, sau khi tham quan chùa chiền và các thắng cảnh trên đảo, họ có thể đi thuyền lớn băng ngang qua hồ để đến ngay Ngũ Long Đình ở phía tây, vừa tiết kiệm sức lực vừa tiết kiệm thời gian, vì vậy Viên Bắc liền gọi Uông Lộ Hi lại.
“Em mệt không?”
“Em không mệt.” Viên Bắc nói: “Không phải em muốn chụp ảnh Bạch Tháp sao?”
Uông Lộ Hi từng nói, Bạch Tháp giữa hồ là mục tiêu chính của cô khi đến công viên Bắc Hải lần này, nó đáng để cô đến gần và tỉ mỉ quan sát ngắm nhìn.
Dù sao đây cũng là Bạch Tháp của Bắc Hải.
“Không đi nữa, ngắm từ xa còn đẹp hơn. Em tìm được một vị trí chụp tuyệt vời rồi, em xem hướng dẫn du lịch mới biết đấy, lát nữa em dẫn anh đi.” Uông Lộ Hi nói.
Hôm nay Viên Bắc cũng xem như được mở mang về phong cách chụp ảnh kỷ niệm của Uông Lộ Hi trong mỗi chuyến đi.
Vừa nãy cô đã cầm máy ảnh chụp lấy liền chụp không ít cảnh, nhưng không chỉ gói gọn ở những thắng cảnh, góc chụp của cô đôi khi còn làm Viên Bắc bất ngờ. Ví dụ như, cô không chụp hồ, cũng không chụp tường đỏ và các bức điêu khắc ẩn mình dưới tán cây xanh, mà cô cũng chẳng chụp bia đá “Quỳnh Đảo Xuân Âm” nổi tiếng nhất trên đảo… Tất cả những nơi đông khách du lịch, Uông Lộ Hi đều lướt qua vội vàng, và cuối cùng cô lại chụp ngay hai con vịt trời.
Viên Bắc không hiểu lắm, vịt ở Bắc Hải có gì đặc biệt sao? Nếu mang nó đến Toàn Tụ Đức hoặc Tiện Nghi Phường thì có khi còn tăng giá trị hơn.
(1) Hai nhà hàng nổi tiếng và lâu đời ở Bắc Kinh
“Sau này khi em xem lại bức ảnh hai con uyên… vịt này, em sẽ nhớ tới anh, nhớ tới hôm nay chúng ta đi chơi, điều này rất có ý nghĩa mà!” Uông Lộ Hi có logic riêng của mình: “Những bia đá, tường đỏ, hồ kia chẳng liên quan gì tới em, nhưng hai con vịt này thì có liên quan. Anh hiểu không?”
“Nhưng chúng vẫn là vịt.”
“… Viên Bắc, anh dị ứng với lãng mạn hay gì vậy!” Uông Lộ Hi phát cáu: “Là vịt, mà cũng không phải vịt… Thôi, không thèm nói với anh nữa. Uống nước không?”
Cô mở túi, rút ra hai chai Wahaha.
“…” Viên Bắc hơi do dự, sau một thoáng suy nghĩ, cuối cùng anh vẫn nhận lấy.
Hai người đứng dưới tán cây, mỗi người lặng lẽ một chai sữa canxi AD. Uông Lộ Hi uống nhanh, tiếng hút ống hút vang lên sột soạt.
*
Chắc là vậy.
Viên Bắc nghĩ, không chỉ đơn giản là anh kháng cự với những thứ được gọi là lãng mạn, mà anh còn chống lại mọi nghi thức hư vô, những điều phù du thoáng qua, thậm chí anh còn có phần chán ghét chúng.
Những kết luận mà Uông Lộ Hi dành cho anh lại là: nhu cầu thấp, thiếu đôi mắt phát hiện cái đẹp. Và giờ lại thêm một cái mới – dị ứng với lãng mạn. Mỗi kết luận đều không sai tẹo nào.
Một người bi quan tầm thường, một kẻ theo chủ nghĩa hư vô bị cả chủ nghĩa hiện thực và chủ nghĩa khuyên nho coi khinh, thường xuyên hoài nghi về ý nghĩa của cuộc sống, nhưng lại vì không muốn bị người khác cho là lập dị, thích làm màu, nên buộc phải giả vờ tích cực và tiến bộ.
Cách tốt nhất để không bị những suy nghĩ cuốn đi chính là từ bỏ việc suy nghĩ.
Dù sao đời người ngắn ngủi, ai dám vỗ ngực chắc mình đã sống khôn ngoan cả đời?
Viên Bắc bỗng nhớ tới lời của bạn thân: “Viên Bắc, cậu biết vì sao cậu luôn độc thân không? Vì ông trời có mắt, cô nào mà lỡ yêu cậu thì đúng là xui xẻo.”
Năng lượng tiêu cực sẽ lan truyền.
Khi nghĩ đến điều này, đúng lúc anh nghe thấy tiếng gọi của Uông Lộ Hi: “Viên Bắc, Viên Bắc! Nhanh qua đây!”
…
Viên Bắc thu hồi suy nghĩ, lúc anh bước lại gần thì thấy Uông Lộ Hi đang đứng trước cổng Khoái Tuyết Đường và ngước nhìn lên.
Khoái Tuyết Đường cũng là một trong những điểm tham quan của công viên Bắc Hải, nơi đây từng là hành cung của hoàng đế, một khu tứ hợp viện ba sân của hoàng gia, giờ đây nó là bảo tàng thư pháp mở cửa cho du khách tham quan. Ngay tấm bia khắc đầu tiên ở cổng, Uông Lộ Hi đã chẳng hiểu, mà cô cũng không thấy có ghi chú. Viên Bắc đứng bên cạnh cô, anh liếc nhìn, thì ra là bản khắc Khoái Tuyết Thời Tình Thiếp của Vương Hi Chi.
“Anh lừa em hả, hướng dẫn viên Viên?” Uông Lộ Hi ngạc nhiên, ngạc nhiên xong lại cười: “Em đâu trông mong anh thật sự hiểu đâu, em có thể đi hỏi người khác mà.”
Lúc này, Viên Bắc như quay lại vẻ kiêu ngạo thường ngày, anh nhìn Uông Lộ Hi: “Em thấy ai hợp thì cứ hỏi, đừng theo tôi nữa.”
Nhưng cô vẫn theo.
Uông Lộ Hi đeo balo, tung tăng đi theo sau lưng Viên Bắc.
Vừa hay những ngày này có triển lãm đặc biệt, lại miễn phí, nên khách tham quan rất đông. Nhân dịp đó, Uông Lộ Hi phát hiện một kỹ năng của Viên Bắc – dường như anh rất am hiểu thư pháp và hội họa.
Không chỉ là “dường như”, mà là chắc chắn, rất am hiểu.
Ít nhất những tác phẩm thư pháp treo trong triển lãm, Uông Lộ Hi thấy đẹp thì có đẹp nhưng cô không biết chúng viết gì, còn Viên Bắc thì có thể giải thích tường tận cho cô.
“Hồi nhỏ, ông nội tôi bảo tôi tính cách không tốt, ép tôi học thư pháp.” Viên Bắc nói.
Uông Lộ Hi cảm thấy câu nói này mang theo rất nhiều thông tin, cô muốn hỏi tính cách không tốt là không tốt thế nào? Nhưng người đông quá, không kịp hỏi kỹ. Cô chỉ thấy hơi hoài nghi, vì ít nhất cho đến giờ, trong mắt cô Viên Bắc toàn là ưu điểm.
Nhưng lời này không thể nói ra, một là vì ngại, hai là sợ anh sẽ tự kiêu.
“Đây này, em nhận ra cái này.” Trong giữa đám đông, Uông Lộ Hi vội nắm lấy cổ tay Viên Bắc, sau đó cô lại thấy không ổn, bèn nhanh chóng buông ra: “Cái này, là Đằng Vương Các Tự, đúng không?”
… Cô còn đang đợi được khen ngợi.
Nhưng vừa quay lại, người đã đi mất rồi.
*
Viên Bắc không nán lại lâu giữa những bức thư pháp, có lẽ vì cảm thấy bí bách, hoặc có thể vì đám đông quá chen chúc.
Đi vòng qua Cửu Long Bích, điểm tham quan cuối cùng mà Uông Lộ Hi muốn ghé thăm là Tây Thiên Phạn Cảnh, hay còn gọi là Đại Tây Thiên, một ngôi chùa Lạt Ma thời Minh.
Uông Lộ Hi thấy cái tên này rất hay, mang sắc thái tôn giáo, nghe giống như tên địa danh trong thần thoại. Nơi đây nổi tiếng với chiếc cổng lớn bằng lưu ly, một tác phẩm nghệ thuật xa hoa và tinh xảo, nó có ngự bút của Hoàng đế Càn Long, mặt nam của cổng khắc chữ “Hoa Tạng Giới”, mặt bắc là “Tu Di Xuân”.
Uông Lộ Hi không có tín ngưỡng tôn giáo, nên khi nhắc tới chùa chiền, cô không hiểu nhiều thứ. Nhưng không sao, vì đã có hướng dẫn viên Viên đây.
Viên Bắc giải thích cho cô về khái niệm Tu Di Sơn, anh nói người ta dùng Tu Di để ví von sự to lớn, và dùng hạt cải để miêu tả sự nhỏ bé, cái gọi là Tu Di chứa hạt cải, hạt cải chứa Tu Di, nghe có vẻ rất huyền bí và mang ý nghĩa triết học.
Hôm nay Uông Lộ Hi đúng chuẩn một học sinh chăm chỉ.
Khi Viên Bắc nói, cô luôn chăm chú lắng nghe. Đợi anh nói hết, cô mới để điện thoại của mình vào túi bên của ba lô, rồi chìa tay về phía Viên Bắc: “Cho em mượn điện thoại của anh dùng một chút được không? Cảm giác chưa nhớ hết, cần tra lại. Điện thoại của em sắp hết pin rồi, lát ra ngoài em mượn sạc dự phòng.”
Viên Bắc không nghi ngờ gì, liền đưa điện thoại cho cô.
Một lát sau, Uông Lộ Hi trả điện thoại lại.
Hình như tâm trạng cô bỗng dưng trở nên rất tốt.
Cô lại nắm lấy cổ tay Viên Bắc, lần này lâu hơn một chút.
Dù sao xương cốt của đàn ông cũng hơi khác biệt. Uông Lộ Hi có thể cảm nhận được cổ tay anh trong lòng bàn tay mình, lạnh lẽo, cứng rắn và nổi bật.
Cô kéo Viên Bắc chạy nhanh đến phía bắc của chiếc cổng bằng lưu ly, sau đó lùi lại, rồi lại lùi thêm vài bước nữa, cuối cùng mới buông tay ra.
Uông Lộ Hi chỉ vào giữa cổng vòm được chạm khắc tinh xảo: “Nhìn kìa!”
Qua chiếc cổng nhỏ ấy, đúng lúc có thể nhìn thấy một góc Bắc Hải, mà ngọn tháp trắng ở trung tâm Bắc Hải lại vừa vặn xuất hiện ở chính giữa cổng vòm.
Như là một khung ảnh, chiếc khung của nó. Bên trong cổng, tầm nhìn bị che kín, nhưng ngoài cổng lại ẩn giấu một cảnh quan rộng lớn.
Tường đỏ, nước biếc, lan can ngọc trắng.
Xuyên qua những cây liễu rủ ven hồ, bầu trời xanh như sắp hạ xuống, tất cả đều hiện lên trong tầm mắt.
Đó là Bắc Hải.
Đó là Bạch Tháp của Bắc Hải.
Đây chính là góc chụp đẹp nhất mà Uông Lộ Hi đã tìm trước, thậm chí còn có thể lấy cả chữ trên cổng vào khung hình, như thể qua con đường hẹp mà tìm được một thế giới rộng lớn khác.
Uông Lộ Hi hít một hơi sâu, rồi giơ máy chụp lấy liền lên.
Đây là “khoảnh khắc” của ngày hôm nay.
…
“Viên Bắc.”
Viên Bắc đứng cạnh cô, anh không nói lời nào.
“Viên Bắc!”
“Nói đi.”
“Anh là đồ lừa gạt, còn nói đưa bạn đến đây. Em vừa xem điện thoại của anh rồi, chưa xóa lịch sử trình duyệt, tối qua anh mới học thêm kiến thức phải không?”
Uông Lộ Hi bật cười khúc khích, sau đó nhắm mắt lại.
Xung quanh rất nhiều du khách.
Nhưng cô không để tâm, có thể ở cùng một quang cảnh với Bạch Tháp, khoảnh khắc này thật quý giá. Cô muốn nhắm mắt lại để cảm nhận kỹ hơn, ánh nhìn của người khác, không sao cả.
Không những thế, cô còn rủ Viên Bắc cùng làm như vậy.
Thế là.
Giữa dòng người đông đúc, dưới cái nắng gay gắt, hai người như những kẻ ngốc đứng cạnh nhau, nhắm mắt lại, lặng lẽ lắng nghe tiếng người thì thào xung quanh.
Uông Lộ Hi còn muốn nắm cổ tay Viên Bắc lần nữa, nhưng ngại quá không làm.
“Đừng nhúc nhích, đứng với em mười phút.” Cô nói.
“Không sợ nắng à?”
“Nắng thì sao chứ, dù gì em cũng không trắng bằng anh, em bỏ cuộc rồi.”
Gió thổi từ mặt hồ đến, mát lạnh, như một lớp vải mềm mại phất nhẹ trên mặt rồi biến mất.
Uông Lộ Hi im lặng, cố nhịn lại sự thôi thúc muốn nói chuyện, cô không muốn phá vỡ khoảnh khắc này, khoảnh khắc hiếm hoi mà cả hai có thể hòa chung một nhịp cảm xúc.
Có lẽ vậy? Có lẽ là có đồng điệu chăng?
Giống như câu cô vừa thấy trong Đằng Vương Các Tự – “Trời cao đất rộng, cảm thấy vũ trụ vô tận.”
Hay như trong chỗ Tu Di, khó mà tìm thấy một góc nhỏ.
Trời đất rộng lớn thế này, một người, hoặc là một khoảnh khắc.
Uông Lộ Hi lại ngửi thấy mùi hương từ người Viên Bắc, nó là mùi cỏ, sương sớm, cơn mưa lớn, hoặc tán cây… Mặc kệ nó là gì, dù sao cũng được gió đưa đến mũi cô rồi.
Cô nghĩ, cho dù bao lâu nữa, cô cũng sẽ nhớ mùi hương này, nhớ ngày hôm nay, nhớ Viên Bắc và nhớ khoảnh khắc này.
“Viên Bắc?”
“Ừm.”
“Anh dùng nước hoa gì vậy?”
“…”
“Đừng hiểu lầm, thơm lắm, em chỉ tò mò thôi.”
Viên Bắc thờ ơ đáp: “Em tò mò không ít thứ nhỉ.”
“Hầy, anh còn chưa hiểu em mà.” Uông Lộ Hi mỉm cười.
Cô vẫn nhắm mắt, ngẩng đầu, cảm nhận làn gió, nên không hay biết rằng Viên Bắc đã mở mắt trước mình.
Anh nhìn vào góc nghiêng của cô.
Tóc mái phất phơ trong gió, hàng mi mảnh, sống mũi cao, và một giọt mồ hôi trên chóp mũi.
Cuối cùng, Viên Bắc cũng nhận ra dấu vết trang điểm trên gương mặt Uông Lộ Hi.
Vì anh thấy chút phấn nền bị mồ hôi làm ẩm ướt.
Rất lâu, rất lâu.
Uông Lộ Hi vẫn nhắm mắt, nghe thấy tiếng cười khẽ, cô cau mày rồi trách móc Viên Bắc: “Anh cười gì đấy, nghiêm túc lên!”
Không biết trân trọng gì cả!
“…”
Uông Lộ Hi hài lòng, hít sâu, rồi từ từ thở ra.
Nước vẫn còn gợn sóng, gió vẫn còn thổi.
Cô chỉ thấy an nhàn, nhưng cô không thể nào đoán được Viên Bắc đang nghĩ gì và cô càng không biết rằng, ngay lúc này, cô cùng với Bạch Tháp, đã được anh ghi lại trong tâm trí.