Uông Lộ Hi nằm trên chiếc giường nhỏ trong nhà nghỉ thanh niên, cô kéo kín rèm giường, cầm điện thoại trên tay rồi trầm ngâm. Hôm nay đi bộ khá nhiều nên bàn chân hơi nhức, cô phải co duỗi ngón chân liên tục để giảm bớt cơn đau.
Viên Bắc nhắn tin tới: [Em còn định đi đâu nữa không? Những chỗ muốn đi mà chưa đi.]
Uông Lộ Hi: [Để em nghĩ xem.]
Uông Lộ Hi: [Dạo này em bận chút chuyện, em hứa với cô hàng xóm là nghỉ hè này sẽ giúp con gái cô ấy ôn tiếng Anh vài buổi, con gái cô ấy học cấp hai. Hồi trước em chơi bời hơi quá đà, đã hoãn mãi rồi.]
Viên Bắc: [Ôn thế nào?]
Uông Lộ Hi: [Online, chữa bài sai rồi gọi video, cùng nhau đọc bài, làm bài đọc hiểu.]
Viên Bắc: [Có trả tiền chứ?]
Uông Lộ Hi: [Đương nhiên rồi!!]
Đây là điều khiến Uông Lộ Hi tự hào nhất, phần lớn chi phí cho chuyến đi chơi lần này, bao gồm cả việc mua điện thoại và máy tính bảng mới sau khi thi đại học, đều do cô tự chi trả. Một phần là tiền tiêu vặt cô tiết kiệm nhiều năm, một phần là tiền cô kiếm được từ việc dạy thêm trong kỳ nghỉ, và một phần nữa là tiền bán đồ dùng sinh hoạt và các loại vở ghi chép cũ khi rời trường.
Ban đầu Uông Lộ Hi không biết gì về “thị trường”, mãi đến khi bạn bè nhắc nhở thì cô mới nhận ra, với điểm thi đại học và thứ hạng của mình, những quyển vở ghi chép mà cô tích cóp rất có giá trị. Dù có phần tự mãn, nhưng Uông Lộ Hi vẫn cảm thấy số tiền đó khá “nóng tay”, vì vậy mỗi quyển vở ghi chép cô đều kèm thêm một chồng lớn bài tập sai, bán mà như cho không, nháy mắt đã giải quyết hết.
Uông Lộ Hi kể với Viên Bắc rằng đây là kỳ nghỉ hè đầu tiên trong đời mà cô không phải lo lắng về chuyện học hành, không có bài tập nghỉ hè, cũng chẳng phải lo thi cử, hoàn toàn không có áp lực, vừa có tiền vừa có thời gian.
Viên Bắc bắt theo lời cô: [Ừm, tuổi trẻ thật tốt.]
Sau đó anh lại nhắn: [Nếu không ra ngoài thì cứ nghỉ ngơi đi, tôi cũng có việc phải làm rồi.]
?
Anh làm gì nhỉ? Bận mấy ngày?
Anh bận thì em có thể nhắn tin cho anh không?
Nhưng trong khung chat, Viên Bắc không trả lời nữa.
Uông Lộ Hi đột nhiên cảm thấy hối hận, cô chợt phát hiện mình đã “giết chết” cuộc trò chuyện. Vài ngày nay cô chỉ có chút việc, chứ đâu phải là không thể gặp Viên Bắc nữa, cô vẫn cảm thấy mình có thể “tái chiến” quanh thành phố Bắc Kinh thêm ba mươi nghìn dặm nữa, miễn đi cùng với Viên Bắc là được.
Nhưng vừa nghĩ vậy, cô lại thấy hơi tự ti.
Kiêu hãnh và xấu hổ, mong chờ và thất vọng, khi những cảm xúc đối nghịch này tụ lại trong lòng, Uông Lộ Hi cảm thấy mình giống như một hạt táo nhăn nheo, một chiếc lốp xe xẹp, uể oải không sức sống.
Biết rõ mình đang đi trên con đường không biết đến đích, nhưng thế thì đã sao? Trên thế giới này chưa bao giờ thiếu những người tỉnh táo, song nghĩ sao là một chuyện, làm thế nào lại là chuyện khác. Nửa đường quay đầu lại thật sự rất khó. Huống hồ cô còn chạy nhanh, tăng tốc từ 0 đến 100 rất nhanh, chỉ một cú lao mạnh là phóng đi ngay.
Uông Lộ Hi gõ ngón tay lên màn hình.
Cô rất muốn hỏi cho rõ, muốn hỏi thăm Viên Bắc. Nhưng cô lại cảm thấy những câu hỏi liên tục khiến mình day dứt trong lòng ấy có lẽ hơi vượt quá giới hạn.
Cuối cùng Uông Lộ Hi vẫn nhịn lại.
Từng chữ đã gõ xong đều bị cô xóa đi.
*
Cô âm thầm ghim khung chat trò chuyện với Viên Bắc lên đầu danh sách để có thể thấy tin nhắn mới ngay lập tức.
Trong tuần tiếp theo, Uông Lộ Hi không còn sắp xếp những kế hoạch dày đặc cho bản thân nữa.
Ban ngày cô nằm lười trong nhà, hoặc đến những quán cà phê có trang trí đẹp rồi gọi một cốc đồ uống chế riêng của quán, đeo tai nghe, sau đó dạy tiếng Anh cho cô bé hàng xóm qua mạng. Buổi tối cô lại lên các ứng dụng đánh giá tìm quán ăn ngon, rồi đi tàu điện ngầm ra ngoài tìm đồ ăn.
Cuộc trò chuyện với Viên Bắc dường như cũng dừng lại.
Không phải kiểu dừng đột ngột, mà thỉnh thoảng vẫn có những đoạn hội thoại ngắn ngủi. Viên Bắc cũng sẽ nhấn “like” những bài đăng trên vòng bạn bè của cô – như thể đây là một tín hiệu, báo hiệu rằng anh đang rảnh, đang dùng điện thoại. Uông Lộ Hi quét mã ra khỏi cửa tàu điện ngầm rồi chen khỏi đám đông, vì không kịp lên thang cuốn nên cô đứng vào một góc, sau đó gửi tin nhắn cho Viên Bắc.
Uông Lộ Hi: [dd]
Viên Bắc: [Có chuyện gì vậy?]
Uông Lộ Hi: [Anh đã đến Universal chưa?]
Viên Bắc vừa nhấn “like” bài đăng trên vòng bạn bè của Uông Lộ Hi, bài viết đó là cô chia sẻ về chương trình ưu đãi thẻ năm của Universal Studios Bắc Kinh.
Viên Bắc: [Chưa đi.]
Viên Bắc: [Em muốn đi à?]
Muốn chứ! Tất nhiên là muốn rồi!
Đi cùng nhau chứ?
Trái tim nhỏ của Uông Lộ Hi đang kêu gào, nhưng cô vẫn cố giữ bình tĩnh, hít thở sâu rồi giả vờ thản nhiên: [Đợi anh rảnh nhé?]
Uông Lộ Hi nhìn chằm chằm vào dòng chữ “đang nhập” hiện lên phía trên màn hình, cô đoán xem Viên Bắc sẽ trả lời thế nào, rồi diễn tập trong đầu các phản ứng của bản thân. Tệ nhất thì cũng chỉ bị từ chối thôi, có mất miếng thịt nào đâu. Cô chăm chú nhìn vào khung chat, cho đến khi tin nhắn của Viên Bắc hiện ra.
Viên Bắc: [Tôi sao cũng được.]
Uông Lộ Hi gãi gãi mặt: [Sao cũng được nghĩa là sao?]
Viên Bắc: [Lúc nào cũng được.]
Viên Bắc: [Dạo này em không bận à?]
Uông Lộ Hi: [!!!]
Uông Lộ Hi: [Em nói bận nhưng không phải là không có thời gian đi chơi! Với lại chính anh bảo anh cũng bận nên em mới không dám làm phiền chứ, em đâu phải người không biết quan sát.]
Viên Bắc gửi lại một chuỗi dấu ba chấm.
Uông Lộ Hi không hiểu chuỗi dấu chấm ấy có ý nghĩa gì.
Mặc kệ, dù sao thì giờ cảm xúc của cô đã chiếm ưu thế, không thể không nói ra.
Uông Lộ Hi: [Anh bị làm sao thế Viên Bắc!]
Viên Bắc mãi vẫn chưa trả lời.
Uông Lộ Hi bỗng thấy hơi tủi thân, cô muốn tiếp tục trút giận, nhưng màn hình nhảy lên, một cuộc gọi thoại đột ngột xuất hiện.
Cô nhấc máy, cả hai đều không ai lên tiếng trước. Sau vài giây im lặng, cuối cùng giọng Viên Bắc vang lên bên tai: “Bà nội của tôi ơi, em có thể nói lý lẽ tý không?”
Đó là giọng điệu mang theo chút vui vẻ, tự nhiên, chậm rãi, và hờ hững.
Đúng phong cách của anh.
Rõ ràng là giọng đùa cợt, nhưng trong khoảnh khắc ấy, Uông Lộ Hi lại cảm thấy tủi thân hơn. Cô không biết nỗi tủi thân ấy đến từ đâu, nó bất chợt ập tới, khóe mắt cay cay.
“Em sợ anh không muốn nói chuyện với em nhưng lại ngại từ chối thôi.” Giọng cô nghẹn ngào: “Em đang nghĩ cho anh mà.”
“Em đúng là vừa ăn cắp vừa la làng đấy.” Viên Bắc cười: “Em có muốn xem lại lịch sử trò chuyện của chúng ta không? Lần nào cũng là tôi trả lời câu cuối.”
“Nhưng anh cũng đâu có chủ động? Anh có thể hỏi em xem đã xong việc chưa mà.”
“Em có hỏi tôi chưa?” Viên Bắc hơi ngừng lại: “Em còn biết ngại cơ à?”
“… Là anh khen em đấy hả?”
… Đúng là đấu khẩu như học sinh tiểu học. Thôi không nói nữa.
Viên Bắc hết nói nổi rồi.
Cả hai im lặng một lúc, cuối cùng vẫn là anh lên tiếng trước để gỡ thế bí: “Em đang ở đâu?”
Uông Lộ Hi cúi đầu, đặt ngón trỏ lên mũi để nén lại cảm giác chua xót trong lòng, sau đó cô đưa điện thoại lên để Viên Bắc nghe thấy tiếng ồn ào ở ga tàu điện ngầm.
“Anh vừa dậy à? Đã trưa rồi mà.”
Cô nghe thấy giọng Viên Bắc hơi khàn.
“Ừm, tối qua ngủ muộn, giờ giấc vẫn còn lộn xộn.”
“Tại sao? Tuần trước anh đi cùng em, chẳng phải anh dậy rất sớm đó hả?”
Rồi Viên Bắc cười khẽ: “Ừm, cảm ơn em nhé, nhờ em cả đó.”
“Không có gì.”
Hai bé mèo thấy Viên Bắc dậy thì bắt đầu quấn quanh chân anh. Uông Lộ Hi nghe thấy tiếng mèo kêu yếu ớt, rồi cả tiếng đổ thức ăn mèo lách cách, và âm thanh kim loại giòn giã – tiếng bật nắp hộp pate mèo.
“Mai em có rảnh không?” Viên Bắc vừa đổ thức ăn vào bát vừa kẹp điện thoại trên vai.
“Có.” Uông Lộ Hi vừa bước ra khỏi ga tàu điện ngầm, bàn chân dẫm lên ánh nắng đổ xuống đất: “Chúng ta đi đâu đây?”
“Tuỳ em chọn.”
“Vài ngày trước vừa lập thu rồi.”
Uông Lộ Hi chợt nhớ ra.
Những dòng trạng thái trên vòng bạn bè và Weibo đã ngập tràn thu, nào là ly trà sữa đầu tiên của mùa thu, chiếc bánh ngọt đầu tiên của mùa thu, chiếc lá rụng đầu tiên của mùa thu… Nhưng giờ trời vẫn còn rất nóng, chưa thực sự đến mùa, làm gì có lá rụng chứ?
Cô đã đọc tác phẩm Mùa thu Bắc Bình của Lão Xá rất nhiều lần và rất thích nó. Chỉ là Bắc Kinh quá rộng lớn, đến cả những đặc trưng địa lý cô còn chưa hiểu rõ, huống hồ là bốn mùa ở đây.
Cô hỏi Viên Bắc: “Mùa thu ở Bắc Kinh, chỗ nào đẹp ạ?”
Viên Bắc ngẫm nghĩ: “Chỗ nào cũng được, lá ở đâu rồi cũng sẽ ngả vàng thôi.”
“Vậy năm nay đến mùa thu, em muốn ra phố chụp ảnh.” Cô đã nghe nhiều người nói rằng mùa thu Bắc Kinh rất đẹp, nhưng lại quá ngắn, như chỉ là một cơn gió mùa thu thoáng qua, đẹp nhưng ngắn ngủi.
Viên Bắc không tiếp lời.
Anh hơi ngừng lại: “Ngày mai nói đi.”
“Ngày mai… Công viên Cảnh Sơn nhé?”
“Không mệt hả?”
“Không mệt mà.” Uông Lộ Hi quét mã lấy một chiếc xe đạp công cộng: “Anh mệt à? Vậy có cần nghỉ thêm vài ngày không?”
“…”
*
Công viên Cảnh Sơn tọa lạc ngay chính hướng bắc của Cố Cung, cách một con phố là đến Thần Vũ Môn – cổng bắc Cố Cung, trên mái Thần Vũ Môn còn có dòng chữ đề “Bảo tàng Cố Cung.”
Từ đỉnh cao nhất của công viên Cảnh Sơn – đình Vạn Xuân – nhìn về phía đông xa xa là khu trung tâm thương mại, phía tây là Bắc Hải, phía bắc là Tháp Trống và tháp Olympic. Đây cũng là nơi duy nhất ở Bắc Kinh có thể nhìn toàn cảnh Cố Cung.
Trên trục chính của thành phố, tầm nhìn rộng mở, những bức tường đỏ ngói vàng xếp tầng tầng lớp lớp. Nếu như kiến trúc có linh hồn, thì việc nhìn bao quát toàn bộ Tử Cấm Thành giống như thoáng chạm tay vào lịch sử ngàn năm, nhẹ nhàng mà bất chợt.
Ngày hôm sau là thứ Bảy.
Uông Lộ Hi dự định sẽ đi vào buổi tối.
Bởi vào mỗi tối thứ Sáu và thứ Bảy, Cố Cung sẽ thắp đèn, rất nhiều người đến để chiêm ngưỡng khoảnh khắc này giống như Uông Lộ Hi. Thời gian thắp đèn vào mùa hè khoảng từ 7 giờ 30 đến 8 giờ, Uông Lộ Hi đã tìm hiểu nhiều thông tin nhưng chưa có cái nào đúng hẳn, nên để không bỏ lỡ, cô chỉ có thể đi sớm hơn.
6 giờ cô và Viên Bắc đến nơi, rồi cùng đi bộ lên trên.
Trên đường có khá nhiều du khách.
Người xưa nói “lên cao thấy lạnh,” dù Cảnh Sơn không cao nhưng có vẻ mát hơn dưới chân núi chút, bên tai còn có làn gió nhẹ thoảng qua. Uông Lộ Hi bước chậm nên rất nhanh đã bị Viên Bắc bỏ lại vài bước.
Hôm nay, Viên Bắc mặc một chiếc áo thun trắng oversize, tay áo bị gió thổi tạo thành những nếp gấp, cuộn sang một bên. Uông Lộ Hi mắt tinh, cô loáng thoáng thấy phía dưới tay áo có ít màu đen xám, như là những đường nét. Đây là lần đầu tiên, một phát hiện hoàn toàn mới, trước giờ cô chưa từng để ý đến.
Nhân lúc Viên Bắc đang chờ mình ở chỗ ngoặt, cô bước tới rồi khẽ chạm vào vai anh qua lớp áo.
“Hình gì vậy?”
“… Máy móc, linh kiện.” Viên Bắc hơi kéo tay áo xuống, ngay khi nhận ra Uông Lộ Hi sắp không nhịn được cười, anh đã nhanh tay giơ tay lên, làm bộ định gõ lên trán cô: “Em cười thử xem?”
“Không có không có.” Uông Lộ Hi nhanh chóng thu lại biểu cảm, chọn tính từ thích hợp: “Chỉ là không ngờ, anh cũng khá là… trẻ trâu đấy. Xăm từ khi nào thế?”
“… Sau kỳ thi đại học? Lên đại học? Tôi không nhớ nữa.” Viên Bắc nhìn cô: “Dù sao cũng là bằng tuổi em bây giờ.”
Giống như em, tôi cũng từng sai lầm cho rằng có thể gửi gắm giá trị quan vào đồ vật, khi ấy tôi vẫn còn muốn thể hiện chút khao khát gì đó trong cuộc sống. Nói “nông nổi” thì không đúng, nhưng đúng là còn trẻ.
“Em còn tưởng anh chưa từng có giai đoạn đó.” Uông Lộ Hi rất muốn xem hình xăm, nhưng Viên Bắc không cho xem: “Anh có hối hận không?”
“Không hối hận, dù sao cũng chẳng thấy được.”
“Vậy tại sao lại là máy móc?”
“Vì ngầu.”
Uông Lộ Hi vỗ vai Viên Bắc: “… Anh có thể nghiêm túc chút được không!”
“… Khi đó rất thích phim khoa học viễn tưởng.” Viên Bắc nói: “Xem nhiều quá nên bắt đầu suy nghĩ lung tung, cảm thấy con người và máy móc chẳng khác gì nhau.”
Bỏ lớp da thịt ra, bên trong chỉ là bộ khung xương khô khốc, chống đỡ cơ thể tiếp nhận ý thức và thực hiện hành động. Nhưng dù là máy móc, nó cũng sẽ rỉ sét, sẽ bị kẹt, giống như con người cũng phải trải qua sinh lão bệnh tử. Đến khi rời rạc ra, các bộ phận máy móc lại quay về lò luyện, những dấu vết sử dụng, những vết trầy xước và khắc sâu đều mất đi ý nghĩa, hoá thành một thau sắt nóng chảy.
Rồi một vòng luân hồi mới lại bắt đầu, không biết mà cũng chẳng nhận thức được, vòng luân hồi mới đã lặp đi lặp lại hàng ngàn lần.
…
Hôm nay Uông Lộ Hi mặc quần short, giày vải, đeo balo, chiếc móc khóa “Phượng ríu rít” lắc lư phía sau cô. Ở những nơi có nhiều cây cối rậm rạp thì côn trùng cũng nhiều, mấy con muỗi đã hung hãn cắn cô vài nốt trên đùi. Dù Uông Lộ Hi đã lấy tay bấm hình chữ thập để giảm ngứa, song không có tác dụng, nên cô chỉ có thể thúc giục Viên Bắc nhanh lên, nhanh hơn nữa.
Nhưng khi leo đến đình Vạn Xuân, cuối cùng cô lại thất vọng.
Vẫn đến muộn, không còn chỗ nữa.
Xung quanh cây cối xanh um rậm rạp, lầu các đình Vạn Xuân chạm trổ tinh xảo, rất đẹp, nhưng giờ trong tầm mắt chỉ toàn là người. Đặc biệt là phía nam, nơi có thể nhìn thấy Cố Cung, thì lan can cũng bị vây chặt không còn kẽ hở.
Uông Lộ Hi chỉ có thể đứng ở vòng ngoài, sau đó kiễng chân lên, mới lờ mờ nhìn thấy một góc mái cong đấu củng của Thần Vũ Môn dưới ánh chiều tà.
“… Xong rồi.” Uông Lộ Hi giơ tay lên.
Viên Bắc thấy buồn cười: “Lần sau lại đến nhá?”
“Lần sau phải đợi đến cuối tuần rồi.”
“Vậy đợi nhé?”
“… Đợi!”
May là dòng người đã từ từ di chuyển.
Uông Lộ Hi nhanh chóng tìm được một góc đứng.
Từ góc này, tuy không bằng ngay chính giữa trục chính, không phải là góc hoàn hảo nhất, nhưng vẫn có thể nhìn bao quát toàn cảnh. Cô gọi tên Viên Bắc, ra hiệu cho anh lại gần. Khi anh bị đám khách du lịch cản đường, cô vươn tay nắm lấy cổ tay anh rồi kéo.
Uông Lộ Hi giơ máy ảnh chụp lấy liền lên, rồi tìm góc chụp trước.
Cô còn giao cho Viên Bắc nhiệm vụ là nhờ anh quay video, nhất định phải ghi lại khoảnh khắc đèn sáng. Viên Bắc nói không bằng đợi du khách chụp xong rồi “mượn” một tấm ảnh. Vừa nghe thế, Uông Lộ Hi liền trưng ra vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống anh.
Cô cực kỳ mong đợi khoảnh khắc đèn sáng: “Nhất định sẽ rất choáng ngợp.”
“Cũng tàm tạm, nhưng sợ em sẽ thất vọng thôi.”
“Anh từng thấy chưa?”
“Thấy một lần rồi.”
Người ta nói cảnh hoàng hôn ở công viên Cảnh Sơn là lãng mạn nhất, khi bạn thân của Viên Bắc cầu hôn cũng đã chọn nơi này, hơn nữa còn mời rất nhiều bạn bè đến làm chứng, chuẩn bị tạo bất ngờ. Mọi thứ đã sẵn sàng, sống chỉ quên mỗi việc xem dự báo thời tiết. Kết quả hôm đó trời mưa lớn, ướt lạnh thấu xương. Còn chuyện đèn sáng ở Cố Cung, thật ra chỉ có một vòng xung quanh Thần Vũ Môn được thắp sáng, không hoành tráng lộng lẫy như người ta tưởng tượng.
Sau này khi bạn bè cùng nhìn lại buổi cầu hôn “thất bại” đó, mọi người đều đồng ý rằng nó giống như đói sắp chết mà đi ăn tiệc, cuối cùng sau khi đợi cả buổi thì lại chỉ có đĩa lạc được dọn lên.
Uông Lộ Hi cười phá lên: “Thế cầu hôn có thành công không? Cô gái có đồng ý không?”
Tất nhiên là đồng ý rồi.
Bây giờ họ đã là một gia đình bốn người, con trai con gái đủ cả.
“Đúng vậy, kết quả cuối cùng vẫn tốt mà, trời mưa thì có cảnh mưa, trời nắng thì có cảnh nắng. Chỉ cần là vất vả leo lên đây mà nhìn thấy được, cảnh nào cũng đẹp hết.” Uông Lộ Hi lấy điện thoại ra xem giờ, lúc này đã là 7 giờ 30 tối.
Chân trời bắt đầu hiện ra những đám mây rực rỡ màu tím hồng.
Mặt trời sắp lặn rồi.
Uông Lộ Hi nhìn về phía Cố Cung, những bức tường đỏ đầy cảm giác cấm kỵ, các cung điện lầu các thẳng tắp, ánh nắng chiều tà phủ lên những mái ngói óng vàng. Nghe đồn Cố Cung có chín nghìn chín trăm chín mươi chín gian rưỡi phòng, không khó hiểu tại sao nó lại rộng lớn đến vậy.
To lớn, hùng vĩ, cảnh đẹp ngàn dặm.
Như mãi không thấy tận cùng.
Có những chấm đen nhỏ lướt qua mái ngói đấu củng, Uông Lộ Hi nheo mắt lại. Cuối cùng nhìn rõ, đó là những con quạ.
Cô hỏi Viên Bắc, song cũng giống như đang tự nói với chính mình: “Những ngôi nhà này đã tồn tại rất, rất, rất nhiều năm rồi, đúng không? Và cũng đã từng có rất, rất, rất nhiều người sống ở đây.”
Từ bình minh đến hoàng hôn, từ đông sang hè, từ cổ chí kim, giống như những cây cổ thụ trong Thiên Đàn, một vòng thân cây chính là một năm, nó đã chồng chất lên nhau đến mức không thể nhìn rõ được vân gỗ nữa.
“Đôi khi em cũng giống anh, cảm thấy thật mệt mỏi. Anh nói xem, so với những thứ đã tồn tại hàng trăm, hàng ngàn năm như thế này, chúng ta là gì chứ? Một đời người thực sự quá ngắn, nhiều thứ chưa đủ thời gian để làm đâu.”
Uông Lộ Hi chống cằm lên lan can, nhìn chằm chằm vào một điểm. Khi nhìn quá lâu thì mắt sẽ bị căng lên, tất cả những màu sắc rực rỡ như thâm nhập vào đồng tử, cô cảm thấy mắt mình nóng lên: “Nhưng hình như lại không hoàn toàn giống như vậy.”
Nhất định không đặt tên cho bé mèo nhặt được, vì nghĩ rằng sớm muộn gì chúng cũng sẽ rời đi.
Không thích bất kỳ nghi thức nào, vì cho rằng thời gian không thể giữ lại, mọi can thiệp của con người đều vô ích.
Không còn hứng thú với những điều mới mẻ, vì chúng sớm muộn cũng sẽ trở nên cũ kỹ.
Uông Lộ Hi dùng khuỷu tay thúc vào Viên Bắc: “Em nhận ra anh rất thích tưởng tượng, tưởng tượng về kết quả của mọi việc.”
Giống như máy móc luôn rỉ sét và hỏng hóc, mặt trời luôn lặn xuống, những ngôi nhà cuối cùng cũng sẽ đổ nát, và dù cho những chiếc lá có xanh tươi đến đâu, cuối cùng cũng sẽ có ngày chúng khô héo.
Đó đều là những kết quả.
“Nhưng anh đã từng nghe câu này chưa? Con người cả đời thực sự chỉ sống trong vài khoảnh khắc mà thôi.”
… Mặt trời lại lặn xuống thêm chút.
Nhiều người bắt đầu xem giờ, rồi lần lượt giơ điện thoại và máy ảnh lên.
Trong rừng ống kính dài dày đặc, chiếc máy ảnh chụp lấy liền màu xanh nhạt của Uông Lộ Hi trông hệt như một món đồ chơi nhựa.
Nhưng cô vẫn giơ nó lên.
“Viên Bắc, em nghĩ anh nói đúng, mọi thứ đều sẽ kết thúc, tất cả đều vô nghĩa…”
Đèn đường hai bên phố Cảnh Sơn phía trước bắt đầu sáng lên.
Người đi đường và đi xe đạp trên phố dường như cũng có linh cảm, họ đồng loạt dừng lại.
Ai đó bắt đầu reo hò.
“… Dù nói vậy có tàn nhẫn, nhưng cuộc sống chính là từ những khoảnh khắc vô nghĩa như thế nối tiếp nhau mà thành.”
Trong tiếng reo hò và tiếng trầm trồ, Uông Lộ Hi nhấn nút chụp.
…
Đèn trong Cố Cung đã sáng.
Khoảnh khắc đó, nó bừng lên lấp lánh.
Đúng như Viên Bắc đã nói, thực ra không hề choáng ngợp, cũng không lộng lẫy. Cố Cung có vô số cung điện, nhưng dường như phần lớn đã biến mất theo bóng tối đang bao trùm, chỉ còn lại khu vực Thần Vũ Môn. Ánh đèn màu cam vàng chiếu sáng bức tường đỏ, cùng với dòng chữ lớn “Bảo tàng Cố Cung” đứng lặng lẽ trên trục trung tâm của Bắc Kinh.
Hệt như bó đuốc trong bóng đêm, ngọn lửa rực cháy bập bùng.
“Chúng ta không thể vì biết trước kết quả mà không bắt đầu, cũng như không thể vì biết rằng sáng mai đèn sẽ tắt mà không quan tâm đến việc hiện tại nó đang sáng thế nào. Ít nhất thì nó thực sự rất đẹp.” Uông Lộ Hi đưa tấm ảnh giấy vừa chụp cho Viên Bắc. Hôm nay giấc mơ của cô đã thành hiện thực, cô đã chụp được khoảnh khắc đèn trong Cố Cung sáng lên: “Banr thân tấm ảnh này không có ý nghĩa, cảnh đèn Cố Cung này cũng không có ý nghĩa. Nhưng khoảnh khắc này, em và anh ở bên nhau, điều đó có ý nghĩa, đúng không?”
Viên Bắc cầm lấy tấm ảnh, góc chụp xiêu vẹo, nhưng đó đã là hình ảnh hoàn hảo nhất về Cố Cung mà họ có thể chụp được trong ngày hôm nay. Sống động mà mới mẻ.
Anh nhìn Uông Lộ Hi, song không nói gì, nhưng anh lại nhớ đến lý do cô từng nói về việc thích chụp bằng máy ảnh lấy liền thay vì máy ảnh khác hoặc điện thoại. Đó là vì nó có tính đặc trưng, đại diện cho thời gian ngưng đọng.
Quả đúng như vậy.
“Sau này khi em nhìn thấy tấm ảnh này, em sẽ nhớ đến hôm nay, ngày 12 tháng 8 năm 2023, 8 giờ tối, em và anh, Viên Bắc.” Uông Lộ Hi ngập ngừng một lúc, rồi vẫn đưa tấm ảnh ra: “Tặng anh đấy.”
…
Là cô đã trao cho khoảnh khắc này ý nghĩa. Viên Bắc nghĩ.
Không giống như anh – một người theo chủ nghĩa hư vô – cô luôn kiên nhẫn và bền bỉ, cố gắng trao cho mỗi khoảnh khắc trong cuộc đời một ý nghĩa riêng biệt. Đây là lần đầu tiên anh có ảo giác tự ti, cũng là lần đầu tiên anh bắt đầu suy nghĩ, bắt đầu tự hỏi, liệu có khả năng trong những ngày tháng đã qua, anh đã bỏ lỡ rất nhiều khoảnh khắc như thế này?
Hồi nhỏ, khi học môn Ngữ văn, giáo viên đã giảng giải về hình ảnh “hạt cát trên sa mạc” để miêu tả sự rộng lớn của vũ trụ và sự nhỏ bé của mỗi cá nhân.
Mọi sự tồn tại đều sẽ tan biến, xét trên phương diện cá nhân, quá trình đó giống như một giấc mộng giữa nhân gian. Nhưng giấc mộng này không phải là thứ vô cùng nhỏ bé. Ít nhất, bạn có thể khiến nó bớt phần nhỏ bé hơn.
Giống như giá trị của Cố Cung.
Không nằm ở việc nó được xây dựng, mà ở những sự biến đổi và thời gian mà nó đã trải qua.
…
Viên Bắc nhìn tấm ảnh giấy, cuối cùng bỏ nó vào túi.
Nhiều du khách sau khi xem đèn Cố Cung sáng thì bắt đầu xuống núi, họ hài lòng, còn Viên Bắc thì vừa giúp Uông Lộ Hi che chắn dòng người đông đúc, vừa nghiêm túc trêu chọc cô: “Tấm ảnh ở chỗ tôi rồi, sau này em muốn xem thì làm sao?”
“… Vậy để em chụp thêm vài tấm rồi tặng anh, anh trả lại em tấm đó đi. Dù sao đưa cho anh cũng lãng phí, không phải anh bảo là chẳng có ý nghĩa gì sao.”
Đôi lúc, Uông Lộ Hi cũng rất “biết cách nói chuyện”.
Đội người mang máy ảnh chuyên nghiệp đứng trước lan can vẫn chưa giải tán, Uông Lộ Hi muốn bước ra chính giữa, nhưng tầm nhìn của cô vẫn bị những người đứng phía trước chắn.
Có một cặp đôi đang cầm gậy selfie tự chụp, cô gái kiễng chân lên hôn vào má chàng trai; còn có một ông bố đưa con đi chơi, ông bố cúi xuống để đứa bé ngồi lên cổ mình.
Uông Lộ Hi vô thức quay lại nhìn Viên Bắc, nhưng thứ mà cô nhận được lại là giọng điệu chê bai từ anh, anh như cười như không: “Nhìn tôi làm gì? Tôi không nhấc nổi em đâu.”
“…”
Đúng là phiền phức, có lẽ Viên Bắc là thần phá hỏng không khí, chút lãng mạn vừa có đó đã tan biến sạch.
Uông Lộ Hi chụp thêm vài tấm ảnh, đúng lúc đó công viên cũng bắt đầu được dọn dẹp. Dưới sự thúc giục của nhân viên, cô miễn cưỡng đi xuống núi. Nhưng Uông Lộ Hi đã thầm lên kế hoạch trong lòng, lần sau cô sẽ đến xem Cố Cung vào buổi sáng.
*
Trên đường về, Uông Lộ Hi ngủ thiếp đi.
Cô ngủ ngay trong xe của Viên Bắc, ngủ rất ngon.
Tối Chủ Nhật, khu Quốc Mậu tắc đường, trong cơn mơ màng, dường như Uông Lộ Hi nghe thấy Viên Bắc hỏi muốn ăn gì. Cô không vui trả lời, giọng điệu mang theo chút bực dọc khi bị đánh thức, nói một câu: “McDonald’s.”
Đều tại cặp bố con ở công viên Cảnh Sơn ban nãy, họ xuống núi cùng nhau, đứa bé đã nói tối nay muốn ăn McDonald’s. Uông Lộ Hi vô tình nghe thấy rồi tự nhiên lại thèm. Khi cô tỉnh dậy, mùi đầu tiên cô ngửi thấy trong xe là mùi khoai tây chiên.
Đã về đến dưới khu nhà.
Không biết xe của Viên Bắc đã đỗ bên đường bao lâu rồi, khi Uông Lộ Hi mở mắt ra, cô nhìn thấy Viên Bắc đang cúi đầu xem điện thoại.
“Dậy rồi à?”
Viên Bắc liếc cô, sau đó chỉ tay về phía ghế sau, chỗ đó đang để một túi giấy của McDonald’s, mùi thơm bay ra từ đó.
“Chúc mừng nhé, em đã tiến hóa rồi đấy.” Viên Bắc nói: “Danh tiếng ‘sa mạc ẩm thực’ của Bắc Kinh quả là danh bất hư truyền, em ở thêm vài năm nữa, khi sự mới mẻ qua đi, em sẽ biết rằng thứ ngon nhất vẫn là thứ này thôi.”
Không có phần của Viên Bắc.
Anh bảo anh không đói.
Thế là Uông Lộ Hi ăn xong một chiếc burger bò phô mai hai lớp, một phần gà viên, và một phần khoai tây chiên ngay trên xe của Viên Bắc. Sau đó, cô cuộn giấy và túi lại.
Lúc này, Viên Bắc đưa tới một chiếc túi khác, là túi nilon của hiệu thuốc, bên trong là thuốc chống muỗi và một hộp sắt nhỏ tròn, là dầu gió.
Tối nay trong công viên Cảnh Sơn, cô suýt bị muỗi ăn sống, Viên Bắc đã nhìn thấy.
“Về nhà tự bôi đi, lần sau leo núi đừng mặc quần short nữa.” Viên Bắc nói.
Uông Lộ Hi gật đầu, sau đó cầm lấy túi nilon rồi bắt đầu do dự.
Qua cửa sổ xe, cô nhìn ra bên ngoài.
Tòa nhà nghỉ thanh niên của cô nằm ở sườn bên trong, phải đi bộ vào khoảng 100 mét rồi rẽ một đoạn.
Uông Lộ Hi không nói gì, chỉ quay đầu nhìn Viên Bắc, sau đó im lặng cúi đầu, tháo dây an toàn, rồi lại nhìn một lần nữa.
Nhìn thêm lần nữa.
Tiếng cười nhẹ của Viên Bắc và tiếng mở khóa cửa xe vang lên gần như cùng lúc. Việc nắm bắt tình huống luôn là thế mạnh của Viên Bắc. Anh đưa tay ra, xoa nhẹ đầu Uông Lộ Hi: “Để tôi đi cùng em một đoạn.”
…
Chiếc túi đựng rác đã bị ném vào thùng rác.
Uông Lộ Hi và Viên Bắc đi cạnh nhau, cánh tay của hai người thỉnh thoảng chạm vào nhau, sau đó lại theo từng bước chân không đồng bộ mà chệch ra. Hình như nhiệt độ cơ thể của Viên Bắc thấp hơn cô chút, làn da anh mát lạnh.
Uông Lộ Hi bất giác ôm lấy cánh tay mình.
Không phải là tự vệ, mà để giảm bớt sự ngại ngùng, ngại ngùng vì không biết đặt tay ở đâu. Quần short của cô lại không có túi. Cô chỉ cầm một chiếc túi nilon đựng thuốc chống muỗi, giờ nó sắp bị cô bấm thủng rồi.
Nhưng dù có đi chậm đến đâu, dù cảm xúc có do dự thế nào, thì cuối cùng vẫn đến đích.
Thoáng cái, họ đã đến dưới tòa nhà.
Uông Lộ Hi đứng yên tại chỗ, đối diện với Viên Bắc.
Dưới ánh đèn trước toà nhà, cô phải ngẩng đầu để nhìn rõ gương mặt của Viên Bắc.
Điều kỳ lạ là, Viên Bắc không cười, cũng không có ý định nói gì. Anh chỉ lặng lẽ nhìn cô, dường như trong ánh mắt anh mang theo trọng lượng.
Ánh nhìn giữa họ bỗng dưng kéo dài, như thể một nắm bột được thả vào nước, nước không còn trong nữa, mà trở nên sền sệt.
… Dĩ nhiên, tất cả những điều này đều chỉ là cảm giác của riêng Uông Lộ Hi.
Viên Bắc vẫn chưa nói một lời nào.
Nhưng ánh mắt của anh, so với bất cứ lúc nào trước đây, đều khác biệt.
Uông Lộ Hi chắc chắn, và chính nhờ sự chắc chắn này mà cô có thêm chút can đảm và tự tin để tiến lên một bước nhỏ.
Khi ngẩng đầu lần nữa, khoảng cách giữa cô và Viên Bắc đã gần hơn.
Cô nhìn rõ hình dáng đôi mắt của anh, cả màu sắc của đồng tử và mống mắt.
… Giá mà ban nãy không ăn cái hamburger có dưa chua ấy thì tốt biết mấy.
Uông Lộ Hi đột nhiên nghĩ vậy.
Cô đang đợi, cô biết rõ mình đang đợi, chỉ là không chắc mình có thể đợi được hay không.
Có thể là nửa phút, cũng có thể là một phút.
Cho đến khi đùi cô lại hơi ngứa, có một con muỗi nương theo ánh sáng mà đậu lên chân cô.
Nhưng thậm chí cô còn không dám xua muỗi, mà chỉ có thể siết chặt chiếc túi nilon, hai tay buông thõng bên hông.
Uông Lộ Hi nhìn vào mắt Viên Bắc, rồi nhìn xuống sống mũi, sau đó đến khóe miệng của anh.
Rồi trong ánh nhìn của cô, Viên Bắc nhấc tay lên.
Uông Lộ Hi nhắm mặt lại theo phản xạ, nhưng chỉ một lát sau, cô lại nhanh chóng mở mắt, vì cô cảm thấy có gì đó chạm vào mặt mình.
… Tay của Viên Bắc lướt qua chóp mũi cô, sau đó khẽ nhéo má cô, đầu ngón tay anh hơi thô ráp, nhưng chỉ chút xíu thôi, và cũng không lưu lại lâu. Thậm chí Uông Lộ Hi còn không kịp phân biệt lòng bàn tay của anh có ấm hơn cánh tay hay không.
“Một lát nữa lại có thêm vài nốt muỗi đốt cho xem.” Anh bỏ tay xuống.
Chỉ vậy thôi.
“…” Uông Lộ Hi cũng hạ thấp vai xuống, mím môi, cố gắng mỉm cười: “Vậy em lên nhé?”
Viên Bắc bật cười.
Có lẽ là cười sự dè dặt của cô, hay là vì khuôn mặt không giấu được cảm xúc kia.
Uông Lộ Hi đoán thế.
Khi trở về phòng, cô gái giường đối diện đang xem phim, thấy cô thì cô ấy chào một tiếng, sau đó đeo tai nghe vào.
Uông Lộ Hi ngồi bên giường thẫn thờ, rất lâu không động đậy.
Cho đến khi điện thoại reo, cô đoán là Viên Bắc nên cầm lên xem, quả nhiên.
Anh gửi một tấm ảnh.
Trong ảnh, cô đang nghiêng đầu ngủ say trên ghế phụ lái, không biết anh đã chụp lén ở đèn đỏ nào.
Tư thế ngủ đúng là không đẹp, ngay cả Uông Lộ Hi cũng thấy vậy.
Nhưng Viên Bắc lại gửi bức ảnh chụp lén ấy kèm theo dòng tin nhắn: “Trả em một bức, ‘khoảnh khắc’ của hôm nay.”
Uông Lộ Hi vừa tức giận vừa buồn cười, cô dứt khoát gọi điện thoại: “Sao anh lại thiếu đòn thế hả!”
Viên Bắc bị mắng mà không giận: “Ừm, tiếng Bắc Kinh cũng tiến bộ rồi nhỉ.”
Uông Lộ Hi bỏ balo xuống, vứt sang một bên, rồi nằm bò lên giường.
“Anh đi đến đâu rồi?”
“Chưa đi.”
“Chưa đi à?”
“Ừm.” Viên Bắc đáp: “Đứng một lát.”
“Đứng làm gì? Nuôi muỗi à?”
Câu hỏi này, Viên Bắc không trả lời.
Chỉ có sự im lặng đáp lại cô.
Chính vì sự im lặng đó, Uông Lộ Hi lại cảm thấy sự căng thẳng vừa tan biến lại quay trở lại. Cô bỗng ngồi bật dậy, lúc này, cô phải kiềm chế lại thôi thúc muốn chạy xuống lầu của mình ngay.
Dường như Viên Bắc luôn hiểu rõ những gì cô nghĩ trong lòng, anh nói: “Ngủ sớm đi, tôi về rồi.”
“… Ừm.”
Rời đi, mở khóa xe, về nhà.
Lẽ ra phải như thế.
Nhưng Viên Bắc đã nói dối Uông Lộ Hi. Anh rời khỏi dưới lầu khu nhà, sau đó đến cửa hàng 7-Eleven mua một chai nước, rồi lại ngồi trong xe một lúc nữa để tiêu hóa cảm xúc hoặc gì đó. Ngay cả chính anh cũng chưa nghĩ rõ ràng thứ đó là gì.
Trong bóng tối, điện thoại sáng lên, là tin nhắn của Uông Lộ Hi gửi đến.
Cô nhắn chúc anh ngủ ngon.
Viên Bắc đặt điện thoại xuống, khởi động xe, hòa vào dòng xe cộ trong đêm.
…
Bắc Kinh vẫn là Bắc Kinh.
Nó vĩnh cửu, lặng lẽ xoay chuyển, vận hành nhịp nhàng, chưa từng thay đổi vì bất kỳ cá nhân nào.
Nhưng Viên Bắc hôm nay lại có chút gì đó khác lạ, hoặc có thể nói, kể từ khi gặp Uông Lộ Hi, Viên Bắc đã khác hơn.