Nam Chính À! Anh Phải Nghe Lời Em!

Chương 1: Xuyên không



Tôi tức giận quăng quyển tiểu thuyết đi, cắn răng không thèm nhìn tới nó.

Khốn khiếp!

Tiểu thuyết toàn là gạt người, rõ ràng đã viết là truyện ngược trước sủng sau mà sao lại sủng trước ngược sau? Đã vậy còn kết thúc bằng SE?

Hừ! Cốt truyện mới đầu là nam chính và nữ chính là thanh mai, trúc mã từ hồi cấp 1, sau đó cùng nhau học tập, dần dần nảy sinh tình cảm, dần dần quyết định tiến tới hôn nhân, nhưng sự đời trớ trêu, không biết ở đâu nhảy ra một Trình Giảo Kim, một nam phụ có máu mặt, là bang chủ băng nhóm hắc đạo nào đấy, sau đó vừa gặp đã yêu nữ chính, nữ chính có chút rung động, lại bị cưỡng ép, rốt cuộc trao thân cho hắn, nam chính biết được hết sức phẫn nộ ưu thương, một đường đùng đùng bỏ ra nước ngoài. Ai ngờ giữa đường gặp xui xẻo, bỏ mạng trên máy bay, nữ chính nghe tin, đau khổ đến chết đi sống lại, cuối cùng quyết định tự tử.

The hell? Đừng giỡn thế chứ, không đến được với nhau thì thôi, còn tự tử? Rốt cuộc là ai viết cái cuốn truyện quái đảng này thế? Ai thế hả?

Nhưng mà tại sao nam chính phải đi nước ngoài chứ, sao không đến bắt gian tại trận, đánh cho tên hắc đạo kia rồi hãy chết một cách oanh oanh liệt liệt chứ! Tôi buồn bực vò vò góc chăn, ngẩng đầu nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ, trong đầu loanh quanh những tình tiết trong truyện. Ừm, nam chính tên gì ý nhỉ? Tôi vò đầu, thương cảm cho đầu chứa đầy não cá vàng của mình, nghiêng người cầm quyển tiểu thuyết lên xem.

À! Nam chính tên Hoắc Thiếu Khanh, người thừa kế duy nhất của tập đoàn Hoắc Thị, đẹp trai, dịu dàng biết chăm sóc người khác đặc biệt thông minh và khả năng tư duy nhạy bén. Đúng là xây dựng theo hình tượng của tác giả mong muốn, tôi thấy nam chính có khuynh hướng vừa si tình pha lẫn một chút yếu đuối. Nữ chính là Lương Khả Linh, một cô gái xinh đẹp trong sáng tựa hoa sen, dịu dàng lại thông minh, chả trách nam phụ vừa gặp đã yêu.

Nhắc đến nam phụ phải nhắc đến Lý Kiến Phong trước tiên, hắn là trùm hắc đạo, trong truyện miêu tả hắn là người lạnh lùng, đào hoa, thay phụ nữ như thay quần áo, chỉ có nữ chính là yêu thật lòng. Tôi nghĩ, đa sói theo dân ngôn thời nay, đa số sẽ theo ý kiến hình tượng Lý Kiến Phong mới đúng là nam chính, ngược lại Hoắc Thiếu Khanh chỉ là nam phụ si tình thôi!

Tôi thở dài, lúc đầu thấy cốt truyện hay nên tôi cày ngày đêm, gầm một trăm chương chứ ít gì? Vậy mà kết thúc SE làm tôi tức hộc máu. Giờ nửa đêm rồi, tôi oán hận tác giả đã làm tôi phải mang mắt gấu mèo này gặp người ta vào ngày mai.

Tôi ném nó qua một bên, dứt khoát kéo chăn lên, chuẩn bị cho một giấc mơ đẹp.....

====Đường phân cách thời gian====

Sáng hôm sau, tôi bị cảm giác lạnh lẽo đánh thức, lơ mơ tìm chăn để đắp lại nhưng chẳng thấy gì, tôi liền nghi ngờ mở mắt.

Oh my god!!!!Trời đất ơi!!!!

Tôi biết mình thường ngày ở nhà là một đồng chí trạch nữ lười biếng nhưng mẹ tôi cũng không cần phải quăng tôi ra đường ngủ vậy chứ??

Chuyện gì đang xảy ra vậy nè trời, nhà tôi đâu? Giường, mùng, chăn, gối, đệm...đâu?. Tự dưng ngủ một đêm thành người vô gia cư khiến tôi sửng sốt khó tin.

- " Bé gái, con là ai? Sao lại đứng trước cổng nhà chú?".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Thế Thân Hoàn Hảo
2. Chú Đừng Qua Đây!
3. Củ Cải Tinh Thật Thiên Kim Hằng Ngày
4. Sau Khi Ly Hôn Với Nhân Vật Phản Diện
=====================================

Tôi nghi ngờ ngước mắt lên nhìn, một người đang ông khoảng hơn ba mươi, khuôn mặt điển trai cùng nước da màu đồng săn chắc tôn lên đường nét mạnh mẽ. Đúng là một người đẹp trai!!! Nhưng mà những miêu tả này hơi quen quen, chẳng lẽ....

Thấy tôi cứ đờ ra, *chú* tự giới thiệu:

- " Chú tên là Hoắc Thiên Kình, chủ căn nhà này, chú có giúp gì được cho cháu ko?"

Đúng là Hoắc Thiên Kình, cha của Hoắc Thiếu Khanh!!! Vậy chẳng lẽ tôi đã xuyên không vào tiểu thuyết này á?. Tôi cuối đầu nhìn bản thân, mặc trên mình chiếc váy màu hồng phấn, cách tay bé xíu núc nóc trắng nõn, với cái tầm vóc "cao tới nách" này, tôi đoán hiện tại chắc tôi tầm 6 tuổi.

Sáu tuổi? Một đứa bé vô gia cư, nếu bây giờ không bám theo cha Hoắc Thiếu Khanh, tôi nghĩ số phận ngủ ngoài đường của mình sẽ được lặp lại.

Tôi giả vờ rươm rướm nước mắt, mở to mắt đáng thương nói:

- " Chú ơi, chú nhận nuôi con được không? "